Ninh Giai Hủy vội vàng chạy tới, vươn tay ra kéo cánh tay Bùi, tay của cô ta lần nữa thất bại, trên mặt không khỏi mang theo một chút uất ức: "Chị Bùi, có phải chị cũng chê em thối hay không?"
Ánh mắt Bùi như băng sơn: "Tôi ngược lại không chê cô thối, tôi là chê cô buồn nôn."
Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
Trên mặt Ninh Giai Hủy hiện lên một tia xấu hổ, xa xa còn có vài người công hội "Thần Thiên Hạ" ở đó, thế là lớn tiếng uất ức hô: "Chị Bùi, không phải em cố ý không cứu chị, em chỉ là nghĩ trước tiên đem Hội trưởng kéo lên giải quyết mâu thuẫn giữa hai công hội, thật mà, chị hãy tin em! Chị Bùi!"
Gục đầu xuống, Ninh Giai Hủy lại cười âm hiểm, tự nhủ: "Giả vờ thanh cao cái gì, mình đã làm gì chính mình không biết?"
Đợi đến khi cô ta cũng không quay đầu lại rời đi, nơi vừa nãy dần dần xuất hiện hai bóng người một nam một nữ.
"Tiểu Nhược, tôi không có lừa cô chứ, nói cho cô biết, lão Nhị chính là dùng vật này mới có thể khiến người khác không phát hiện được cậu ta, đây là phần thưởng chúng tôi nhận được khi lần đầu vượt phó bản." Khai Tạp Yến Lạp Đại Phẩn có chút ít đắc ý nói.
Lâm Tịch mới chợt hiểu ra, đã nói đại não rađa của mình làm sao lại không dùng được! Hóa ra là tác dụng của "Bí Chế Quy Tức hoàn" này.
Ăn xong bất luận kẻ nào cũng hoàn toàn không phát hiện được khí tức của ngươi trong vòng hai giờ.
Khó trách Quỷ Khấp, kẻ nghiện võ thuật kia, lúc phát hiện mình có thể phát giác sự tồn tại của anh ta nhất định phải cùng chính mình đánh nhau.
"Đừng gọi tôi là lão Nhị, cảnh cáo một lần cuối cùng." Một giọng nói rét căm căm đột nhiên xuất hiện.
Lâm Tịch bất ngờ không đề phòng kém chút nữa tè ra quần, Đại ca, người dọa người hù chết người nha!
Tạp Yến nói ra: "Lão Nhị, làm sao cậu lại.."
Hệ thống: Quỷ Khấp đối với bạn sử dụng đạo cụ đùa giỡn -- chao, trong vòng hai giờ, bạn chính là người có "Hương vị" đàn ông nhất trên toàn bộ thế giới.
".. Nơi này?"
Tạp Yến rốt cuộc thối hoắc hỏi xong vấn đề của mình.
"Cậu nhìn cô ấy, vẫn luôn nháy mắt ra hiệu, mỗi lần cậu muốn làm chuyện xấu cứ như vậy." Quỷ Khấp nói.
Hệ thống: Quỷ Khấp đối với bạn phát ra lời mời giao dịch.
Lâm Tịch ấn mở xem xét, hóa ra là bản vẽ chế tạo vòng tay phệ hồn kia còn có vàng cùng một ít vật liệu.
Lâm Tịch xác nhận giao dịch.
Quỷ Khấp nói ra: "Lão Tam, gần đây tôi phải đi ra ngoài bận việc một thời gian, đại khái khoảng năm sáu ngày sẽ trở về, hai người bọn họ liền giao cho các người."
"Sao tôi có cảm giác, cậu giống như đang để lại di ngôn, lão Nhị, cậu phải nói rõ ràng rồi hẵng đi nha, ai, ai~~?" Khai Tạp Yến Lạp Đại Phẩn tiếp tục lải nhải.
"Tôi còn có năm khối chao, cần chồng lên sao?" Nơi xa Quỷ Khấp lên tiếng.
Tạp Yến sắc mặt biến đổi: "Cậu vừa phải thôi nha, hại tôi thối hai giờ còn chưa đủ! Người nào kia, đây là! Cô nói, Tiểu Nhược, trong mấy người chúng ta có phải chỉ có tôi mới là anh tuấn nhất, tiêu sái nhất, rất.."
Lâm Tịch lười cùng anh ta lải nhải, quay người cũng hướng về phía chủ thành mà đi.
Sau lưng truyền đến ma âm phá não của Xe Chở Phân: "Ai, ai~đừng đi nha, cô đứng lại đó cho tôi!"
Anh ta vọt tới bên người Lâm Tịch, bày một tạo hình tự cho rằng rất phong cách: "Tiểu Nhược, cô xem điểu tôi không?"
"Không xem." Lâm Tịch đen mặt gọn gàng linh hoạt quay đầu mà đi, lần này làm sao kêu đều không trả lời.
Lưu lại một mình Tạp Yến đang khổ sở suy nghĩ, thỉnh thoảng có quạ đen bay qua Đầm Lầy Tử Vong ảm đạm âm trầm: "Cô ấy hẳn là trả lời mình điểu hoặc là không điểu, nhưng mà "Không xem - là ý tứ mấy xu chứ?"
"Oa!" Một con quạ đen đi ngang qua từ không trung ứng thanh mà rơi.
Bây giờ việc làm ăn của cửa hàng Lâm Tịch cực kỳ hot, coi như cô không nói, người khác cũng có thể đoán được chủ cửa hàng bí ẩn này chính là Tịch Nhược danh xưng thợ mỏ ngu xuẩn nhất toàn khu ngày xưa.
Người đầu tiên biết cửa hàng này thuộc về ai, thật ra là Bùi.
Bởi vì, trang bị tím cô ta tuôn ra bị treo sáng loáng trong cửa hàng!
Bùi cắn răng nuốt máu, ngay cả giá tiền cũng không thèm nói, trực tiếp dùng ba trăm năm mươi vàng lặng lẽ mua trang bị trở về.
Đối với chuyện Lê Thần đối mặt Quỷ Khấp sợ như sợ cọp, Bùi rất có phê bình kín đáo.
Sau đó Lê thần giải thích, anh ta cùng lão cha lập xuống quân lệnh trạng, nói nhất định phải lấy được top 3 trong trò chơi này, sau đó thi đấu giải quốc tế cho gia tộc lấy danh nghĩa tài trợ, lão cha mới đồng ý cho anh ta tài chính, anh ta muốn phấn đấu cố gắng cho Bùi một hôn lễ vạn chúng chú mục và hạnh phúc cả một đời khiến tất cả mọi người ghen tị ghen ghét.
Bùi vô cùng cảm động.
Cho nên Bùi cũng du thuyết cha mẹ ra một ngàn vạn.
Nhưng vừa rồi cô ta nằm trên mặt đất, mặc dù không thể nói chuyện, trong lỗ tai lại có thể nghe thấy tất cả cuộc trò chuyện của Lê Thần bọn họ.
Thành thật mà nói, Bùi bị tổn thương, trong lòng có chút hối hận và hơi thất vọng.
Bùi gia cùng Lê gia đều là thương nghiệp thế gia nổi tiếng tại Trung Quốc, đám người bọn họ này, thuở nhỏ được dạy bảo so với người khác chính là bất phàm, là cao ngạo, là phẩm cách, là.. Dù sao không phải bộ dạng hiện tại.
Vì cho mình một hạnh phúc mà nhất định phải sống như cháu trai người ta trong trò chơi này sao?
Bùi không hiểu đây là logic gì.
Không được thì đánh, đánh không lại tiếp tục cố gắng, cho dù là không từ thủ đoạn, nghĩ biện pháp để cho mình vẫn luôn thắng là được. Nếu như thực sự không thắng được, vậy bọn họ còn có thể rời khỏi trò chơi tìm con đường khác.
Phía sau anh ta có Lê gia, phía sau cô ta có Bùi gia, thế giới này cũng không phải chỉ có trò chơi mới có thể chứng minh chính mình, vì sao tiến vào trò chơi liền trở nên sợ đầu sợ đuôi, lo trước lo sau như vậy?
Lê Thần hăng hái lúc trước đi đâu rồi? Lê Thần đầy người ánh nắng lúc trước đi đâu rồi, đi đâu rồi hả?
Khoảng cách giữa anh ta và mình càng ngày càng xa, anh ta say mê với việc vặt trong công hội, luôn thúc giục cô ta luyện cấp, hơn nữa còn muốn hoàn toàn dựa theo con đường bọn họ cần phải đi mà phát triển.
Bùi không thích hệ độc, tôi độc ngoại trừ đoạt quái thường có chút tác dụng, đối với giá trị công kích, tốc độ tăng trưởng của cung thủ mà nói, thực sự quá vô dụng.
Nhưng cuối cùng nhìn ánh mắt Lê Thần, Bùi vẫn lựa chọn uất ức chính mình.
Cô ta cũng đã đâm lao phải theo lao, mặc dù một ngàn vạn không coi là nhiều, nhưng dù sao là chính mình khuyên cha mẹ lấy ra, nếu nhanh như vậy liền thừa nhận chính mình thất bại, chẳng phải nói Bùi Mộ Dao cô ta không có ánh mắt?
Nghĩ đến ánh mắt, cô ta không khỏi lại nhớ tới Ninh Giai Hủy cùng Lê Thần mắt đi mày lại.
Hóa ra dỗ ngon dỗ ngọt, chị Bùi dài đàn chị Bùi ngắn, cũng là vì dựa vào chính mình tiếp cận Lê Thần!
Giống tiện nhân Tịch Nhược kia, đều là hàng nát!
Chính là những tiện nhân không dứt này, khiến khúc mắc giữa cô ta và Lê Thần càng ngày càng nặng, khoảng cách càng ngày càng xa!
Trong miệng Bùi không ngừng lầm bầm, Lê Thần là của tôi, chỉ có thể là của tôi, người tới gần phải chết!
Cô ta thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng cô ta sắp xếp tốt mọi thứ, đã đem ả Tịch Nhược ngu xuẩn kia triệt để ném vào hố bùn, không có trình độ, không có chỗ ở, công việc cũng mất, trò chơi duy nhất trông cậy vào cũng bị phế đi, cô làm thế nào bất động thanh sắc làm được cá nhỏ xoay người chứ?
Trong lòng Bùi có chút rối loạn, nhưng cũng không trở ngại cô ta suy nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay.
Vốn dĩ cô ta còn đang hoang mang, làm sao trang bị thay đổi tốt hơn, kỹ năng đẳng cấp được đề cao, ngược lại sẽ bị bạo đến đoàn diệt, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra!
Nhưng khi cô ta nhìn thấy Tịch Nhược, tất cả đều rõ ràng!