Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 396: Nhiệm vụ ban thưởng: Đến đây đánh tôi này 19




Kỳ thật nói là boss đúng là đánh giá cao loại quái này.

<< Sáng Thế >> có đại boss dã ngoại chân chính, thời gian cố định, xuất hiện ở những địa điểm khác nhau, mỗi lần xuất hiện, tuyệt đối là người người đều đổ xô ra đường, toàn dân tham chiến.

Loại boss này chỉ có thể xem như một phần thưởng do tiểu tổ nghiên cứu của<< Sáng Thế >> phát minh, tặng cho người chơi đã tàn sát một loại quái nào đó trong một thời gian dài, thỉnh thoảng dã ngoại sẽ xuất hiện ngẫu nhiên loại quái biến dị này, giá trị công kích, phòng ngự, HP đều sẽ cao hơn tiểu quái bình thường rất nhiều, chẳng qua hiếm khi tuôn ra đồ gì quá tốt, chỉ vì thêm một chút kích thích vào việc cày quái thăng cấp nhàm chán mà thôi.

Không biết tại sao, đối với giọng nói này Lâm Tịch cảm thấy rất quen thuộc, nhưng mà lại nghĩ không ra đã từng nghe ở nơi nào.

Bên kia người vừa hô to gọi nhỏ đã chạy như bay đến chỗ tiểu boss, một nữ dược sư mặc trang bị cấp 30, bởi vì cô ta một đường chạy tới, tên nhân vật thoáng ẩn thoáng hiện trên đỉnh đầu.

Lâm Tịch nhìn người này, loại cảm giác quen thuộc khó hiểu lại tới, lại nhìn tên "Hủy Sanh Hủy Sắt" trên đỉnh đầu, đột nhiên nhớ tới, nhân vật này nhìn rất giống người tên Ninh Giai Hủy trong ký túc xá của cô.

Bộ dạng giống năm phần, điều chỉnh với biên độ rất lớn, lông mày chữ nhất, khóe mắt kéo dài điều chỉnh thành mắt phượng nghiêng nghiêng bay lên, chiếc cằm hơi vuông cũng chỉnh thành mặt dài lưu hành đương thời, nhìn chiều cao cũng tăng lên, bản thân Ninh Giai Hủy tuyệt đối sẽ không vượt quá 156 cm, nhìn thân hình như rắn nước trước sau lồi lõm, Lâm Tịch hơi cười lạnh, con hàng này chỉnh sửa ở trên người còn lớn hơn so với trên mặt.

Chẳng qua dù điều chỉnh thay đổi bao nhiêu cũng không rời được bản chất, là người cùng sống chung một phòng hơn nửa năm, Lâm Tịch đã có thể nhận ra cô ta, như vậy chắc chắn đối phương cũng có thể nhận ra cô.

Quả nhiên!

"Ai u! Tôi tưởng là ai, hóa ra là Tịch Nhược không biết kiềm chế hành vi bị trường học khai trừ!"

Động tác trên tay của Lâm Tịch không trì hoãn chút nào, vừa đánh vừa nói: "Nếu như cô đổi vũ khí trong tay thành một chiếc khăn, sẽ hoàn mỹ hơn."

"Có ý tứ gì?" Ninh Giai Hủy có chút không nghĩ ra.

"Ngu xuẩn, chị gái nhỏ của tôi có ý là, cô rất giống mụ tú bà tiếp khách ở kỹ viện đấy!" Trác Thiên Ngạo ghét nhất dạng người giả vờ giả vịt này, các cô gái chỉ cần vừa nhìn thấy anh trai cậu ta, tất cả trên cơ bản đều là đức hạnh này. Cậu ta có một ý tưởng đột phát khi chị gái nhỏ nhìn thấy anh cả sẽ như thế nào, thật chờ mong nha!

Đội ngũ:

Tịch Nhược: Chắc chắn bọn họ sẽ cướp quái, đừng nói nhiều, một hồi chính em cẩn thận, không được liền chạy, không cần phải để ý đến chị. Đúng rồi, đừng quên quay video lại. "

Đội ngũ:

Bá Khí Ngạo Thiên: Đã thu!

" Mày nói lại lần nữa? "Ninh Giai Hủy bị một đứa trẻ chế nhạo, có chút thẹn quá hóa giận.

Lúc này Trác Thiên Ngạo đặc biệt nghe lời Lâm Tịch, làm một mặt quỷ đối với Ninh Giai Hủy, trong miệng phát ra tiếng" Lêu lêu lêu "kỳ quái, nhưng cũng không nói gì thêm.

Lâm Tịch cũng không có phản ứng Ninh Giai Hủy, chỉ bình tĩnh nhìn cung thủ" Bùi "xếp hạng thứ sáu trên bảng Anh Hùng.

Chiều cao khoảng 1m65, bộ sườn xám cải tiến màu xanh viền trắng phụ trợ dáng người cô ta rất tốt. Mặt trứng ngỗng, mũi ngọc tinh xảo, môi đỏ, tóc dài hơi xoăn màu nâu tết thành con rết ở sau ót, có cảm giác hơi giống Laura bên trong << Tom Rai der >>, đúng là một mỹ nhân!

Đây chính là Bùi Mộ Dao, chân mệnh thiên nữ của Lê Thần, hoa khôi cao lãnh được người người ngưỡng vọng trong trường học.

Mặc dù Bùi Mộ Dao rất nổi tiếng tại đại học, nhưng Tịch Nhược không có ấn tượng gì đối với cô ta.

Một người vì ấm no một mình phấn đấu, bình thường không có thời gian rảnh chú ý vị Hoàng tử này làm sao vậy, vị Công chúa kia lại như thế nào.

Ở trong lòng Tịch Nhược, chỉ có ba chuyện: Có cơm có thể ăn, có chỗ có thể ngủ, có sách có thể đọc.

Một bé gái mồ côi nho nhỏ, bởi vì mục tiêu đơn giản như vậy đã sớm bắt đầu bôn ba lao lực, sao hả, người ta đã như vậy cô ta còn không cho phép tồn tại.

Cảm giác của người chấp hành khiến Lâm Tịch đã sớm đem mục tiêu khóa chặt vị Bùi Đại tiểu thư vẫn luôn không có ra sân này.

Cô án binh bất động, là bởi vì Lâm Tịch biết ở trong lòng Tịch Nhược hèn mọn, kỳ thật cô ấy rất thích trò chơi này, dù mỗi ngày online chính là đào quặng, cô ấy cũng trôi qua rất vui vẻ.

<< Sáng Thế >> xem như sở thích duy nhất của cô ấy.

Té ngã chỗ nào thì phải đứng lên ở chỗ đó, thế giới trò chơi, cũng như đạo lý chiếm trước thị trường, xuống tay trước ăn thịt, hạ thủ sau ăn canh, về phần phía sau nữa, thật xin lỗi, tìm không đúng hướng gió, ngươi nha ngay cả gió tây bắc cũng không được uống.

Cho nên, từ đầu đến cuối Lâm Tịch không có để ý tới những chuyện rác rưởi ở bên ngoài. Dù sao cô cũng không phải siêu nhân, mọi chuyện phải làm từng chút một, một bé gái mồ côi không có căn cơ muốn đứng lên, việc cần phải làm rất rất nhiều.

Đối với Lâm Tịch mà nói, nếu trong trò chơi có thể kiếm được tiền, lại có thể thỏa mãn một nguyện vọng nhỏ của Tịch Nhược, tự nhiên là phải lấy trò chơi làm chủ.

" Sao hả, nữ thần cũng cướp quái? "Mặc dù Lâm Tịch nói là câu hỏi, cũng đã khẳng định một sự thật.

" Hừ! Cướp của cô thì như thế nào? Một thợ mỏ ngu xuẩn chỉ biết đào quặng còn dám dụ dỗ bạn trai người ta, một pháp sư yếu ớt rác rưởi ngay cả công hội đều không cần, cướp quái của các người là vinh hạnh của các người. "Tư thái ngang ngược kiêu ngạo của Ninh Giai Hủy càng lớn hơn lúc còn ở chung trong ký túc xá.

" Đều dựa vào bản lĩnh. "Bùi chỉ vứt xuống bốn chữ, trường cung màu bạc trong tay đã bắn ra một mũi tên về phía tiểu boss.

Trong << Sáng Thế >>, tiêu chuẩn để xác định quyền sở hữu quái vật do người nào ra đòn cuối cùng. Nhưng Lâm Tịch đã sớm đem tất cả quy tắc khắc trong tâm khảm cũng không có xem nhẹ hàng chữ mà người bình thường sẽ không để ở trong mắt: Không có trạng thái tiêu cực.

Mà trước mắt cấp bậc mọi người đều rất thấp, hệ thống cũng chưa mở ra bộ kỹ năng thứ hai, cho nên bây giờ muốn sử dụng trạng thái tiêu cực chỉ có thể dựa vào trang bị màu vàng xem như một con đường tắt.

Đối phương hẳn là một cung thủ cấp 44, Ninh Giai Hủy là dược sư đại khái 30 +, còn có một gã kiếm sĩ chắc hẳn cũng là 30 +.

Lâm Tịch lần nữa dặn dò Trác Thiên Ngạo chiếu cố tốt chính mình, đồng thời bảo cậu ta tuyệt đối không được đi lên cướp quái.

Trác Thiên Ngạo có chút buồn bực, đối phương quả thật rất mạnh, nhưng cậu ta rất có lòng tin đối với chị gái nhỏ, kiểu không đánh mà lui không phải phong cách của chị ấy.

Quả nhiên, Lâm Tịch lại nói thêm:" Yên tâm đi, con boss này, chỉ có thể của chúng ta. Em chỉ cần chú ý khống chế tốt vị trí di chuyển, đừng chết trước khi ngọn lửa cuồng bạo của nó bùng lên là được, em cứ đợi lấy đồ vật đi."

Lâm Tịch nhìn chằm chằm con tiểu boss kia, ở bên trong một đám quái Viêm Hỏa Cự Thạch toàn thân bốc hỏa, tiểu boss màu xanh biếc cao hơn quái bình thường nửa cái đầu, nhìn hết sức chói mắt.

Lâm Tịch thản nhiên cười lạnh, cho tới bây giờ chỉ có lão tử cướp người khác, lại dám cướp đến trên đầu lão tử.

Lúc này một trái tim Trác Thiên Ngạo mới để xuống, mẹ nó, nếu không phải do chị gái nhỏ ngăn cản, cậu ta không thể không giết chết ả dược sư miệng tiện kia, dám xem thường bọn họ!

Giờ khắc này Trác Thiên Ngạo quyết định, mau chóng cày cấp bậc tăng lên, không muốn chị gái nhỏ phải luôn bảo vệ chính mình.

Chờ tí nữa logout nhất định phải gửi cho Thu Thiên Di bao lì xì, bảo nó về sau ban đêm không cần nghe lời lão mẹ lén lút giám thị cậu ta có chơi game hay không.

Cậu ta sắp mười bảy tuổi rồi, cậu ta cần nhân quyền, quyền riêng tư, chủ yếu nhất là quyền chơi game!

Kiếm sĩ cầm kiếm trong tay xuất một chiêu trào phúng đối với tiểu boss, thành công thu hút cừu hận, sau đó vẻ mặt đắc ý mang theo boss tới phạm vi công kích của Bùi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.