Từ khi Khương gia đã nói rõ với mọi người trên triều đình, Khương San có thể tùy ý đăng cơ làm hậu, Lâm Tịch cũng không dám tùy tiện dạo phố.
Cưới Khương San sẽ có toàn bộ Đại Chu làm của hồi môn, ai mà không muốn đường hoàng ăn cơm mềm tình yêu!
Đến lúc đó leo lên vị trí cửu ngũ chí tôn kia, xem như là một con rối, cũng là mộ tổ bốc lên khói xanh nha!
Thế là chỉ cần Lâm Tịch đi ra ngoài nhất định sẽ bị người đụng phải, coi như nàng thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát, đối phương cũng sẽ trực tiếp các loại choáng váng. Làm Hoàng hậu lập tức sẽ đăng cơ, ngươi cũng không thể vứt người ta trên đường mặc kệ chứ, đành phải kéo về trong cung, có đôi khi một ngày có thể kéo về ba đến năm người, hơn nữa sau khi "Tỉnh" đều sẽ mang vẻ mặt ủ rũ khóc lóc kể lể, xảy ra chuyện như vậy, sau này sao có thể cưới thê tử!
Mẹ nó!
Ngươi nha cũng không phải tiểu nương tử nũng nịu!
Ngươi đụng lão tử còn trách lão tử?
Hơn nữa định luật quỷ dị đụng vào nàng thì không có cách nào cưới thê tử này, Lâm Tịch vô cùng hoài nghi, có phải chính mình nhiễm bệnh AIDS rồi hay không?
Những vị đã vào cung này, tới liền không chịu đi, ôm cột chết sống không buông tay.
Lâm Tịch quỷ dị cười một tiếng: "Thật sự không đi? Vậy thì lưu lại đi, dù sao trong cung cũng không thiếu một miếng ăn."
Sau đó thản nhiên đến lãnh cung.
Hiện tại trong lãnh cung chỉ có một vị khách, đãi ngộ cũng không quá kém, so với đãi ngộ trong lãnh cung trước đây quả thực chính là Thiên Đường.
Lâm Tịch đứng ở cửa từ xa, nghe thấy cung nữ đi vào đè nữ nhân bên trong xuống, một chân giẫm trên mặt, làm theo thông lệ hỏi: "Ngươi xứng làm Hoàng hậu sao?"
Bên trong sẽ có một nữ nhân trả lời: "Không xứng!"
Không sai, người bị giam bên trong chính là Tả Khanh Mân.
Hôm đó, trước khi Lâm Tịch ngất xỉu có nói lời mơ hồ không rõ, Khương Tự Minh cũng không biết rốt cuộc nữ nhi bảo bối muốn làm gì, liền đem tất cả phi tần nhốt lại trong lãnh cung, sai người không được khắt khe.
Đợi đến khi Khương Tự Minh nhớ tới việc này đã là chuyện vài ngày sau, Lâm Tịch đem tất cả phi tần phân phát trở về nhà, nếu không có nhà để về hoặc là không muốn trở về, cũng có thể đến chùa miếu thanh tu, hoặc là an phận thủ thường làm nữ quan.
Dù sao mặc kệ đi hay ở, cũng thống nhất phân phát bạc.
Lâm Tịch biết rõ hoàng triều thay đổi những nữ nhân trong hậu cung kia có bao nhiêu đáng thương.
Dù sao các nàng chưa từng làm gì nàng, cho dù lúc trước đã từng sỉ nhục nàng, cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ vô thưởng vô phạt của thiếu nữ trong khuê phòng mà thôi, không đáng nhắc đến.
Lâm Tịch nguyện ý cho các nàng một chút không gian sống sót, cũng nguyện ý để chính các nàng lựa chọn con đường của mình.
Tả Khanh Mân cúi thấp đầu, vội vã đi theo đội ngũ phi tần kia xuất cung, muốn nhận được bạc mau chóng ra ngoài.
Lâm Tịch mỉm cười gọi lại nàng ta: "Tả Khanh Mân, ngươi lưu lại."
Tả Khanh Mân nghe vậy, trong lòng trầm xuống.
Nàng ta biết ngay sẽ không đơn giản thả nàng ta đi như vậy.
Lâm Tịch cũng không đi tra tấn nàng ta, mỗi ngày phái cung nữ đến hỏi một lần "Ngươi xứng làm Hoàng hậu sao?" Giống như mỗi lần nghe thấy Tả Khanh Mân nói mình "Không xứng" làm Hoàng hậu, Lâm Tịch cũng có thể cảm giác được tâm tình người ủy thác ngày càng cởi mở hơn.
Nàng nghĩ đến chính mình cũng sắp rời khỏi thế giới này, Tả Khanh Mân vẫn nên giao cho người ủy thác xử lý đi.
Hiện tại nước lũ đã rút, cũng không giống như trong trong cốt truyện ôn dịch hoành hành khắp nơi, quả thật có nhiều chỗ bạo phát bệnh dịch, nhưng có sự sắp xếp của Lâm Tịch, rất nhiều gia đình đã chuẩn bị dược liệu trước, cho nên tổn thất ngược lại không lớn như hạn hán và lũ lụt.
Mặc dù còn chưa đăng cơ, rất nhiều chính sách đã ban bố ra ngoài. Một lần nữa quy hoạch đất đai vô chủ, nghỉ ngơi lấy lại sức, miễn giảm thuế má, Khương gia lại điều động một khoản tiền lớn từ Trân Lung Các làm nhà cho dân nghèo, để cho những lưu dân chân chính trôi dạt khắp nơi vào ở, đồng thời mở rộng trồng bông và đậu phộng trên diện tích lớn vân vân.
Dù sao toàn bộ Đại Chu trở nên tràn đầy sức sống sau khi liên tục trải qua thiên tai.
Thấy Lâm Tịch không xuất cung, mà thời gian đăng cơ càng ngày càng gần, bắt đầu có người trực tiếp tặng người vào trong cung. Cường tráng, ôn nhu, bá khí, ấm nam, thư sinh, tiểu tử tuấn tú lạnh lùng, tóm lại các loại hình,
Lâm Tịch chỉ xác nhận một lần: Có phải là làm như thế nào cũng không chịu mang về, nhất định phải ở trong cung?
Chắc chắn rồi!
Sau đó đám mỹ nam như hoa này lại được mang vào một cung điện, mỹ nam quyến luyến nhìn Lâm Tịch, dùng chất giọng trầm thấp gợi cảm nói: "Hoàng hậu nương nương, ta nguyện ý vĩnh viễn bồi bạn người, một đời một thế một đôi người."
Lâm Tịch cười một tiếng đáp lại: "Ta thật vui vẻ, vậy ta mời ngươi làm Hoàng đế được không?"
"Được được!" Mỹ nam vô cùng hưng phấn, quả nhiên nàng thích ta như thế này.
Lâm Tịch gọi thái giám tới: "Mang Hoàng đế hồi tẩm cung nghỉ ngơi đi."
Thái giám mặt không biểu tình mang theo mỹ nam đến một căn phòng lớn, bên trong có hơn mười nam nhân, đọc sách, đi ngủ, đánh cờ, trừng mắt lẫn nhau, mỹ nam kinh ngạc hỏi thái giám: "Ngươi có nhầm không, trẫm là Hoàng đế, tại sao nơi này lại có nhiều người như vậy?"
Thái giám xem thường nhìn hắn ta một cái: "Không sai, hơn mười vị bên trong đều là Hoàng đế, cùng nhau chơi đi, mỗi ngày đều nuôi cơm, bốn mặn một canh ăn no mới thôi."
Thái giám đẩy hắn ta vào, sau đó khóa cửa lại, vừa đi tới từng bước vừa tự lẩm bẩm: "Chúng ta thiếu đủ thứ, chỉ có thứ đồ chơi Hoàng đế này, có rất nhiều."
Hai ngày trước khi đăng cơ, Lâm Tịch nhận được thông báo của A Lê: "Nhiệm vụ hoàn thành, cô có thể chạy trở về rồi!"
Lâm Tịch vừa xuất hiện tại thuyền phòng, chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị A Lê nhảy đoàng đoàng ba cái liên tiếp, cho đến khi đụng Lâm Tịch hoa mắt chóng mặt mới thôi.
Kết quả về sau phát hiện không phải là hoa mắt, là A Lê đang vung hoa.
"Đang êm đẹp tại sao cô lại vung hoa?"
A Lê cười hì hì: "Cô đoán xem?"
Lâm Tịch trừng mắt hỏi: "Sao vậy? Hôm nay cô kết hôn?"
"Mẹ nó! Cô từng thấy ai kết hôn mà tự mình vung hoa sao?" A Lê trợn mắt, cả người.. Toàn bộ trứng đều đen bóng, hiện ra một một tia sáng lấp lánh.
Lâm Tịch làm bộ suy nghĩ: "Cô lấy được đại ngôn của Golden Chicken rồi hả?"
A Lê:(╯°Д°) ╯︵┻━┻
"Nói cho cô đi, nhiệm vụ lần này chúng ta lấy được cực kỳ hoàn mỹ!" A Lê lớn giọng có thể so với Sư Tử hống của quả cầu thịt.
Lâm Tịch móc móc lỗ tai: "Rõ ràng là tôi lấy được, có liên quan gì đến cô?"
A Lê thế mà không oán giận, lấy lòng nói: "Đợi chút nữa tôi đến rút thưởng có được hay không, Tiểu Tịch Tịch?"
Lâm Tịch nhe răng: "Nếu cô đừng buồn nôn như vậy, liền cho cô rút thưởng."
Quả trứng màu đen tự động xem nhẹ câu trước, chỉ thích nghe nửa câu sau.
Họ tên: Lâm Tịch
Số hiệu: 5687
Cấp bậc: Cấp 6 (người chấp hành sơ cấp)
Điểm tích lũy: 772+1589
Huyền tinh: 198+620
Sinh mệnh: 50
Linh hồn: 55 (số liệu bị động)
Tinh thần: 70
Dung mạo: 35
Trí tuệ: 55
Vũ lực: 32
May mắn: 14 (số liệu bị động)
Mị lực: 6
Tư chất: 12 (số liệu bị động)
Công đức: 1+859 (số liệu bị động)
Tín ngưỡng: 55+355
Xây dựng: 5
Kỹ năng: Trung y cấp 1, hai mươi Đoạn Cẩm cấp 2, Ngưng Tâm quyết, Nguyệt Chi Thôi Thể thuật cấp 1, Tử Chú thuật cấp 1
Đánh giá nhiệm vụ: Cực kỳ hoàn mỹ
Điểm thuộc tính: 8
Thanh trang bị: Mở ra 1
Huân chương: Xích Lão