Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 266: Giang sơn của ta 41




Tả Khanh Mân còn nhớ rõ, Khương San ả ngu xuẩn này, mấy năm trước vẫn vui vẻ mà đi theo sau lưng các nàng những quý nữ này, trong mắt đầy ghen tị ngước nhìn các nàng.

Đã từng một lần, nàng ta cho rằng mình đã thắng Khương San.

Nàng ta lợi dụng Đoan Hòa thành công đuổi đi Khương San, con người ngu xuẩn có đầu óc đơn giản đến mức dường như chỉ có một sợi dây này. Nàng ta đã lan truyền khắp nơi chuyện Khương San vô sỉ hối lộ Tĩnh Duyên cư sĩ như thế nào để bà ta trợ giúp nàng phê mạng, chỉ vì có thể leo lên vị trí bây giờ của nàng ta.

Lúc đầu, khi Khương San rời khỏi kinh thành, Tả Khanh Mân đã thành công trong việc khắc họa hình tượng của Khương San ở trong lòng mọi người thành một kẻ tham mộ hư vinh lại không thu hoạch được gì. Mà nàng ta thì trở thành Hoàng hậu một nước, ngoại trừ Diêu Văn Trạm, nàng ta chính là người thắng lớn nhất trên toàn bộ Đại Sở.

Hiện tại giống như tất cả mọi thứ đã đảo ngược, người ta thành Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, Thất tiên nữ, cao quý không tả nổi. Nàng ta thì sao? Là phụ nhân ngu xuẩn khuyến khích Hoàng đế vơ vét mồ hôi nước mắt của người dân, là họa thủy diệt quốc.

Nàng ta biết đám triều thần kia đã từng khuyên Hoàng đế biểu ca đem tất cả sai lầm đẩy lên trên người mình, sau đó phế bỏ nàng ta, mặc dù biểu ca không đồng ý, nhưng hắn cũng không còn thân thiết với nàng ta giống như lúc trước.

Khương San!

Tả Khanh Mân nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn, nàng ta cảm thấy tất cả đều do Khương San giở trò quỷ. Nàng cố ý để Khương Huyện lệnh dáng chết kia nói ra những lời đó, còn làm ra bài thơ như vậy, chính là vì muốn nhìn chuyện cười của Tả Khanh Mân nàng ta.

Kỳ thật Tả Khanh Mân cũng không biết, Khương San mà nàng ta hận thấu xương, giờ phút này cách nàng ta rất gần.

Lâm Tịch đã đến kinh thành.

Diêu Văn Trạm tập trung tất cả binh lực có thể triệu tập về kinh thành, bày ra tư thế quyết một trận tử chiến, Lâm Tịch biết, trận chiến này không thể tránh né.

Dù sao hiện tại Khương gia cũng không thiếu cái gì.

Nói đến cũng thật buồn cười, sau khi đám quân Thảo Nghịch kia thanh toán xong tiền bạc vậy mà hầu hết đều ở lại, lý do sao, tự nhiên là bởi vì không còn mặt mũi trở về, còn có một lý do khác chính là người thường chọn chỗ cao mà đi, nước chọn chỗ trũng mà chảy, rất nhiều người tùy thời cơ đến liền sớm thoát khỏi lồng chim, có người tìm một chỗ an thân tránh né loạn thế, có người thì vứt bỏ quân chủ gia nhập đội ngũ Khương gia.

Chỉ cần không phải loại người đại gian đại ác, Khương gia đều sẽ thu lưu, sau đó dựa theo chỉ huy phân chia nhiệm vụ tương ứng.

Lần này cũng có một bộ phận người theo trở về, sau khi được Khương gia huấn luyện chuyên nghiệp, bọn họ đã không còn những đức hạnh xấu xa như lúc trước.

Lâm Tịch nghĩ đến, nói vậy những người này chắc hẳn cũng rất cảm khái đi, lúc đi ra là người Đại Sở, trở về lại biến thành người của Khương gia, làm không tốt còn phải sử dụng bạo lực với bạn cũ.

Cũng không có cách, người luôn có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.

Bốn cánh cửa ngoài kinh thành tự nhiên là đóng thật chặt, trên tường thành không ngừng có binh sĩ khẩn trương tuần tra, mặc dù cách rất xa, vẫn có thể cảm nhận được sự thống khổ của bọn họ.

Cho dù ai trông thấy nhiều nhân mã như vậy, áp lực tâm lý cũng sẽ rất lớn.

Lại nhìn cung tên ngoài tầm bắn ở phía sau, đã bày lít nha lít nhít các loại công cụ công thành, bát ngưu nỏ, phích lịch xe, hướng xe, thang mây..

Trên cơ bản những thứ này đều đã được Vu Đắc Thủy và Khương mẫu cải tiến, toàn bộ đều dùng tấm bạt chống nước che lại.

Nhưng đám binh lính thủ thành kia cho dù chưa ăn qua thịt heo cũng từng thấy heo chạy, đoán cũng có thể đoán được là đang làm gì, cũng sẽ không cho rằng người ta lấy ra những thứ cồng kềnh này để đẩy chơi vì rèn luyện thân thể chứ?

Bầu không khí hai bên như tên trên dây cung, hết sức căng thẳng.

Trong cung Diêu Văn Trạm nhận được một tin tức nóng hổi khiến hắn càng thêm căm tức, để cho một tia may mắn cuối cùng của hắn cũng không còn.

Hắn vốn hi vọng Cố Mãng có thể cùng Khương gia đánh một trận ác chiến, hắn có thể thu lợi từ đó, cho dù không thể khiến cả hai cùng tổn hại, ít nhất có thể trì hoãn thêm vài ngày mới công thành.

Về phần trì hoãn thì hắn sẽ có cứu binh sao?

Bản thân Diêu Văn Trạm cũng không ôm hi vọng.

Dù sao ngươi không đón được gió xuân, làm sao có thể mong đợi được mưa thu?

Nhưng vừa nghe được ngay cả Cố Mãng cũng là người của Khương gia, hai mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, chỉ cảm thấy cổ họng ngai ngái, hắn nhắm mắt lại, mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm máu tươi này.

Xong rồi.

Khương gia thật là biết chọn thời gian!

Đại hạn khiến hắn mất thần tử cùng lòng dân, đại úng khiến hắn mất đi quyền điều khiển thiên hạ này, chỉ có thể bị vây khốn trong tòa thành này, tử thủ trong kinh thành.

Toàn bộ binh lực của hắn chỉ có gần bốn vạn. Mà đúng lúc Chu Thiệu đưa cho Khương gia mười vạn đại quân! Mười vạn!

Diêu Văn Trạm chán nản ngồi trên giường, cúi thấp đầu, gương mặt như bạch ngọc nhìn xanh xám, lộ ra một cỗ tử khí.

Hồi lâu sau, hắn đột nhiên hô một tiếng trong tẩm điện trống rỗng: "Diêu Bình!"

Theo tiếng hắn la lên, một người đột ngột xuất hiện, dáng người tròn vo, ngũ quan bình thường, nhưng cả người đều như một thanh kiếm bén nhọn xuất ra khỏi vỏ khiến người ta không dám coi nhẹ sự tồn tại của hắn ta.

"Dựa theo kế hoạch thứ hai đi." Giọng Diêu Văn Trạm khàn khàn khó nghe, có trời mới biết nói ra câu này hắn gian nan đến mức nào.

Lâm Tịch vẫn luôn nhìn kinh thành bình tĩnh kia.

Đại quân bọn họ đã tới gần, tại sao Diêu Văn Trạm lại không có một chút động tác nào chứ? Mặc dù nhìn ngoại thành quả thật có chút ý tứ chuẩn bị chiến đấu, thế nhưng toàn bộ nội thành lại hoàn toàn yên tĩnh một cách kì lạ.

Diêu Văn Trạm vậy mà trở nên bình tĩnh như vậy?

Vu Đắc Thủy vẫn luôn dùng kính viễn vọng quan sát trong nội thành đột nhiên quát to một tiếng "Không được!"

Chỉ thấy đột nhiên toàn bộ tám cửa thành bên trong bị khóa lại, trên đường phố xuất hiện rất nhiều binh sĩ mặc áo giáp nặng nề màu đen, đó là Ẩn Long vệ do Hoàng đế nắm giữ!

Binh pháp Tôn Tử nói: Gấp mười lần địch thì bao vây, gấp năm lần địch thì tấn công.

Vì cố gắng tránh tạo ra nhiều sát nghiệp, bọn họ chuẩn bị vẫn luôn vây khốn kinh thành, tốt nhất có thể không đánh mà thắng giải quyết được Diêu Văn Trạm, cho nên Khương Đại Lang còn đang trên đường chạy tới, mà một bộ phận binh lực ở Nam Cương do Nhị Lang điều ra cũng đang đi trên đường.

Trước đó đã phái người tiến vào ám sát Diêu Văn Trạm hai lần, kết quả đều thất bại tơi tả mà quay trở về.

Nghĩ đến có lẽ Diêu lão tặc cũng để lại cao thủ lợi hại cho hậu nhân của mình.

Chuyện công thành này, Lâm Tịch cũng không quan tâm nhiều, nàng chỉ phụ trách dùng kính viễn vọng giám thị nhìn xem Diêu Văn Trạm đang làm chuyện thiêu thân gì.

Dù sao nhân thủ cũng đủ để công thành, nếu đã quyết định muốn đánh, vậy thì khai chiến đi.

Trời còn mưa nhỏ rơi xuống tí tách tí tách, nhưng trên mặt người ngoài thành đều không che giấu được hưng phấn, chuẩn bị lâu như vậy, thời khắc quan trọng nhất sắp tới rồi!

Giờ khắc này Lâm Tịch nhìn thấy thiên quân vạn mã, phích lịch xe gào thét đem từng khối đá to lớn ném lên tường thành, công thành nỏ thay nhau bắn ra, mũi tên nhọn ở khắp nơi, hầu hết đều bắn trực tiếp vào trong vách tường, hình thành "Bậc thang bằng tên" tạo điều kiện cho mọi người giẫm đạp trèo lên, trên tường thành công việc che chắn rất nhanh liền bị tấn công đến ngã trái ngã phải, quân phòng thủ thương vong thảm trọng.

Lâm Tịch nhìn thấy Khương gia bên này cũng có thương vong, không ngừng có người ngã xuống, không ngừng có người bổ sung.

Đây là lần đầu tiên nàng đích thân nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong hào hùng mang theo vô tận thê lương, trong nhiệt huyết sôi trào lại mang theo một nỗi bi thương khó hiểu.

Sau đó nàng đột nhiên trông thấy, trong nội thành chậm rãi dâng lên một đài cao cực kỳ lớn, hình như là dùng một thứ giống ròng rọc kéo lên.

Ở trên đó có một người mặc một bộ long bào sáng rực rỡ, tay trái cầm một bó đuốc, tay phải cầm thứ gì đó, không phải Diêu Văn Trạm còn có thể là ai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.