Giờ khắc này toàn thể quan binh lệ nóng doanh tròng, mau bắt chúng ta lại đi, tốt xấu làm tù binh còn có cơm ăn!
Bọn họ đã đói đến mức sắp ăn sống cả chiến mã.
Kỳ thật chọn xuất hiện vào lúc này, bởi vì Lâm Tịch cũng có lo lắng này.
Đám quan binh lưu manh này không quan trọng, những vũ khí trang bị tinh xảo cùng lương thực và ngựa mới là thứ bọn họ cần.
Chỉ có Tả Mục còn cố gắng giãy giụa hai lần, trong miệng kêu: "Các ngươi sẽ hối hận khi đối với ta như vậy, các ngươi biết muội muội ta là ai không? Biết cha ta là ai không?"
Lâm Tịch dùng cán roi gõ đầu hắn ta, trong ánh mắt mang theo thương hại: "Vậy ngươi về nhà hỏi lệnh đường nha, ta cũng không phải mẫu thân ngươi, hỏi ta thì làm được gì?"
Tả Mục quả thực bị tức thành búa, há miệng muốn mắng, đột nhiên hai mắt trợn lên dùng tay chỉ Lâm Tịch: "Ngươi.. Ngươi.. Ngươi là Khương Lục Lục!"
Từ khi Lâm Tịch ra khỏi kinh thành, sau đó vẫn luôn búi kiểu tóc đơn giản trên đầu, mặc Hồ phục gọn gàng, khác với bộ dáng tiểu thư khuê các trước đây một trời một vực, vì vậy ban đầu thật đúng là không ai chú ý tới, bị Tả Mục hô một tiếng, bên trong có không ít người là con cháu thế gia, cũng đã từng nhìn thấy vị tiểu Công chúa Khương gia này.
Tả Mục nhìn thấy Khương Lục Lục ở đây, đầu óc lập tức có chút hỗn loạn, chẳng phải nói nàng bị Đoan Hòa Huyện chủ chọc giận, dùng quỷ kế cùng Tĩnh Duyên cư sĩ chế tạo lời đồn tranh hậu vị với đường tỷ bị bại lộ, dưới cơn xấu hổ và giận dữ nên mới bán tòa nhà Khương gia đi Nam Cương tìm ca ca nàng sao?
Hắn ta không khỏi có chút đồng tình đối với Khương gia có một nữ nhi không có đầu óc như thế.
Bên trong Khương gia chỉ có vài người biết chuyện, ngay cả Diêu gia cũng có rất nhiều người không rõ nội tình, cho nên Tả Mục nhìn thấy Khương Lục Lục, nghĩ đến dù sao nàng còn có hai người ca ca đang nhận bổng lộc của triều đình, lực lượng cũng đủ một chút.
"Người nhà họ Khương biết ngươi cả gan làm loạn như thế này không, vậy mà cùng một tên nghịch thần không biết trung quân là gì thông đồng làm bậy sao? Ngươi đặt hai ca ca của ngươi ở chỗ nào mà đám làm như vậy!"
Khương Duy: Là ta cùng với nàng thông đồng làm bậy, đừng có chụp mũ lung tung cho bản Huyện lệnh! Năm nay không phú là nàng nói, thơ phản cũng là nàng viết, lão tử chính là một máy lặp lại có được hay không?
Chỉ là nói ở trong lòng, câu nói kia, bài thơ kia, ngay cả ông ta nhìn trong lòng cũng sảng khoái! Nếu như nhất định cần phải có một Hoàng đế, vậy thì để người nhà họ Khương tới làm đi, ít nhất bọn họ còn có chút lương tâm.
"Được rồi, ngươi biết trung quân là thứ gì, hiện tại ta cần giết chết một người, dùng đầu của hắn làm tín vật đưa cho Vạn Tuế gia của các ngươi, ngươi đã hiểu được trung quân là thứ gì, không bằng liền chọn ngươi đi?"
Nhìn thấy Khương Lục Lục cầm một thanh đao sáng lóng lánh gác trên cổ của mình, Tả Mục suýt chút nữa sợ tè ra quần.
Lần đầu tiên hắn ta bị một thứ dày đặc khí lạnh đặt trên cổ như vậy, giọng điệu Khương Lục Lục lạnh lẽo, lộ vẻ mặt dữ tợn, không hề giống dáng vẻ nói đùa.
Lâm Tịch ấn lưỡi đao xuống dưới, Tả Mục cảm thấy trên cổ có một dòng nước nóng uốn lượn mà xuống, trong miệng phát ra tiếng thét có thể so với nữ nhân, trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh, một dòng nước nóng khác chảy từ đùi xuống mặt đất.
Lâm Tịch che mũi: "Miệng đầy những lời lễ nghĩa liêm sỉ, trong đầu toàn những thứ dơ bẩn, nhát như chuột, cùng lão tử giả vờ trung nghĩa cái gì!"
Nói xong ngẩng đầu lên: "Có người nào trung với Vạn Tuế gia của các ngươi, nguyện dùng cái chết để chứng minh, dùng đầu của mình để báo tin cho Diêu Văn Trạm hay không?"
Ba ngàn người mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm tâm xem tự tại, ngậm chặt miệng, chỉ sợ chính mình sơ sẩy phát ra một chút thanh âm khiến nữ sát tinh kia hiểu lầm.
"Đều rất tiếc mạng nha, rất tốt. Nhưng các ngươi tiếc mạng cũng không có tác dụng, còn phải xem người nhà thân ái có chịu hao tài tốn của mua mạng cho các ngươi hay không."
Lần lượt có người dắt ngựa đã bắt đầu ỉu xìu xuống cho ăn, những binh lính này thì bị lột chiến giáp, lấy đi vũ khí, dưới sự áp giải của mấy trăm người tiến vào Huyện thành.
Trên đường đến Huyện nha đầy ắp người, tất cả đều đang nhìn những quan binh chỉ còn quần áo trong này, phát ra tiếng chậc chậc: "Hóa ra đây chính là Thảo Nghịch quân, nhìn thật là uy phong!"
Đám con cháu thế gia xấu hổ hận không thể đem đầu đều kẹp vào trong đũng quần.
Tiểu giáo hộ tống mười mấy xe quân nhu đi, trở về càng dễ dàng hơn, chỉ có bọn họ cùng một xấp thư rất dày.
Đơn giản kể lại một chút tình huống Thảo Nghịch quân, bây giờ Diêu Văn Trạm cũng muốn ăn luôn Tả Khanh Mân rồi.
Trong kinh thành vốn dĩ đã bắt đầu mất mùa, ngươi còn muốn đi đưa đồ ăn cho người ta, quả thực là óc heo.
Lúc này hắn đã lựa chọn lãng quên, kỳ thật là chính hắn quyết định làm như vậy, Tả Khanh Mân chỉ là đề cử cho hắn một vị đường huynh mắt cao hơn đầu mà thôi.
Các nhà nhận được thư mở ra nhìn, bên trong hầu như mỗi tên nhị thế tổ đều đang kêu cha gọi nương bảo người nhà mau chóng mang nhiều tiền bạc tới cứu mình.
Hiện tại những người làm quan nhiều năm trong triều đã biết, ai mẹ nó nói Khương Duy là tên không có đầu óc, con hàng này chẳng những viết thơ phản, còn biết cách làm giàu.
Khương Duy nói, giá tiền không giới hạn, càng nhiều càng tốt, chủ yếu nhìn thành ý các nhà, tiền bạc do tiểu giáo hộ tống mang về, hơn nữa chỉ nhận hiện ngân không nhận ngân phiếu.
Khương Duy cảm thấy nhà ai "Thành ý" đủ rồi, sẽ lập tức để con cháu nhà đó hồi kinh, đảm bảo tại Vạn Lâm Huyện sẽ không thiếu một cọng tóc gáy, nếu như "Thành ý" không đủ, như vậy linh kiện của con cháu nhà đó sẽ được tiểu giáo hộ tống trở về, về phần là linh kiện bộ phận nào, tay hay là cánh tay hay là.. Đồ tốt nào đó, vậy phải xem tâm tình Khương Duy.
Những gia đình có con cháu bị bắt đi liền bắt đầu tụ tập cùng nhau thương lượng, rốt cuộc bao nhiêu mới tính có thành ý, biểu hiện không tốt, trở về sẽ không hoàn chỉnh.
Có người nói một trăm lượng bạc ròng, lập tức bị mọi người phỉ nhổ, ngươi nha cho rằng mua heo sao? Chẳng qua nhìn người nói chuyện lập tức hiểu ngay, cả ba người con thứ nhà đó đều đi, người vừa nói chuyện chính là con trưởng cùng bọn họ đã đánh đến mức không chết không thôi.
Đương nhiên là ước gì ba kẻ thứ nghiệt kia chết trong tay Khương Duy mới tốt!
Mọi người lập tức rõ ràng, chiêu mượn đao giết người này rất tuyệt!
Trên triều đình lập tức vang lên các loại trả giá, lao nhao, có người nói năm trăm lượng, có người nói một ngàn, bao nhiêu cũng có.
Diêu Văn Trạm giơ tay cầm ấm trà bên cạnh ném lên mặt đất phát ra một tiếng "Loảng xoảng," thậm chí có vài người bị mảnh sứ vỡ cắt trúng mặt, lúc này đám người mới ý thức được mình đang thượng triều.
Khương Duy đã xem như là phản quân, hơn nữa hiện tại hoàn toàn xé rách mặt cùng Hoàng đế bệ hạ, bọn họ lại dưới mí mắt Vạn Tuế gia bàn luận làm sao đi đưa tiền cho kẻ địch của hắn tiêu xài, cũng khó trách Diêu Văn Trạm mặt đen như đáy nồi.
Nhưng vậy thì thế nào?
Nếu không phải ngươi cùng Hoàng hậu tốt của mình tham lam, ép Khương Duy nạp thuế căn bản là không có cách hoàn thành kia, người ta có thể tạo phản sao?
Chẳng phải đám con cháu thế gia này cũng vì dẹp yên thiên hạ cho Diêu gia các ngươi mới đến Vạn Lâm Huyện? Theo lý thuyết khoản tiền này hẳn là do Hoàng đế bỏ ra, dựa vào cái gì hiện tại chúng ta phải tự móc tiền túi cứu con cháu nhà mình, còn phải xem sắc mặt kẻ đầu sỏ nhà ngươi?
Làm Hoàng đế liền trâu bò? Mười năm trước cha ngươi còn cùng lão tử là quan đồng liêu đấy.
Ngươi tạo phản người ta là điều hiển nhiên, bây giờ người ta đến tạo phản ngươi chính là tội đáng chết vạn lần rồi?