Diêu Quảng phái Ngô công công, thái giám phục vụ trước ngự tiền đến đây tuyên chỉ.
Kiểu thái giám bên người Hoàng đế giống như bọn họ đến nhà người khác tuyên chỉ chắc chắn sẽ lấy được bao lì xì thật to, nhưng nếu là Khương gia sẽ rất khó nói, chủ yếu là liên tưởng tới thánh chỉ Hoàng đế hạ xuống, Ngô công công cảm thấy mình không bị đánh chết cũng đã xem như tổ tiên tích đức.
Có tất cả hai thánh chỉ, thánh chỉ thứ nhất bổ nhiệm Cung Thuận Hầu Khương Nhị Lang làm Nam chinh Đại tướng quân, gì mà "Trẫm không đành lòng dân chúng Nam Cương rơi vào cảnh gặp thiên tai, sau lại gặp nhân họa, cũng không đành lòng sử dụng bạo lực với binh lính Nam triều cũ," gì mà "Tiền triều làm điều ngang ngược, khiến quốc khố trống rỗng," gì mà "Khanh đơn thuần trung nghĩa, nhất định chiến thắng trở về không phụ lòng trẫm" vân vân..
Dù sao nói đi nói lại một đống lớn, chính là lão tử muốn ngươi đi đánh giặc, binh, không có; tiền, cũng không có, Khương gia các ngươi trâu bò như vậy, tất nhiên sẽ chiến thắng trở về, đừng để lão tử đợi lâu.
Đám người Khương gia:.
Mẹ nó!
Thêm kiến thức, lão Diêu Quảng đây là lấy sự không biết xấu hổ của đám con cháu dùng qua đây!
Thánh chỉ thứ hai thì là khen ngợi Khương San lên tận trên trời, cuối cùng phong nàng làm "Gia Nhu Quận chúa" mà không có tước vị.
Đây mẹ nó là điển hình đánh một bạt tai cho một quả táo ngọt, không đúng, là cho quả táo thối.
Nhưng thánh chỉ không thể không tiếp, dù trong lòng liên tục mắng mmp, trên mặt nhất định phải cười hì hì.
Ngô công công cũng biết việc này của chủ tử nhà mình có chút thất đức, ban xong thánh chỉ giống như lửa thiêu mông, bụi mù cuồn cuộn mà chạy, ngay cả bao lì xì đỏ của Khương gia cũng không dám cầm.
Cũng không phải là tạp gia xem tiền tài như cặn bã, thật sự là sợ bị đánh.
Trong phòng nghị sự Khương gia, bây giờ nói là tiếng người huyên náo cũng không khác mấy.
Phải nói vẫn là Đại tẩu Diêm thị lợi hại, không nghỉ ngơi chút nào liên tục mắng chửi Diêu Quảng hai trăm câu đều không giống nhau.
Khương Tam Lang vẫn luôn bảo trì bình thản cũng lòng đầy căm phẫn: "Quốc khố trống rỗng cũng không phải Khương gia chúng ta tiêu xài, Khương gia cũng không phải thân cha Diêu Quảng, dựa vào cái gì muốn chúng ta nuôi sống ông ta? Không được liền gửi tin cho Đại ca, đừng quản cái gì tây bắc không tây bắc, nếu ông ta bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa!"
Khương Phỉ lại nhàn nhạt nói: "Tam thúc, thật ra ta cảm thấy đây là chuyện tốt."
Khương Lục Lang nhảy dựng lên: "Ta nói có phải đầu óc tiểu tử ngươi có vấn đề? Chính chúng ta đi triệu tập binh mã, chính mình tốn tiền bạc đi bình loạn cho ông ta, đây mà là chuyện tốt gì?"
Đôi mắt Khương Nhị Lang phát sáng rạng rỡ nhìn con của mình: "Phỉ ca nhi, con nói."
"Khương gia muốn khởi sự, thiếu chính là cái gì? Binh lực, Đại bá phụ trên cơ bản bị kiềm chế tại tây bắc không thể động đậy, không chỉ có Chu Thiệu nhìn chằm chằm Đại bá phụ, Diêu Quảng cũng đang ngó chừng. Mà điều chúng ta muốn chính là ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Đại bá, chúng ta mới có thể nhân cơ hội này làm những chuyện khác. Ngũ thúc đi theo tổ phụ bọn họ âm thầm làm việc tất nhiên cũng có rất nhiều chỗ không tiện, chẳng phải lão Diêu Quảng muốn chính chúng ta dùng tiền tự mình chiêu binh sao? Chúng ta liền tuỳ cơ ứng biến cùng ông ta đòi quyền lợi!"
Lâm Tịch âm thầm nghĩ đến, thảo nào ngay cả một thế ngoại cao nhân như Vu Đắc Thủy cũng thích tiểu tử này, Khương Phỉ chỉ mới mười bảy tuổi đấy!
Khương Nhị Lang chậm rãi gật đầu: "Không chỉ có như thế, Khương gia chúng ta so với Diêu Quảng, còn có một khiếm khuyết lớn nhất -- dân ý. Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, không nên coi thường năng lượng của dân chúng, phải biết lúc trước sở dĩ Diêu Quảng có thể thành công trong một lần, thứ dựa vào chính là thu mua được lòng người. Chẳng qua ông ta là giả, chúng ta là thật!"
Đúng thế!
Khương Nhị Lang vừa thốt ra lời kia, đám người như được khai sáng, lập tức lao nhao bắt đầu phát biểu ý kiến của mình, trái ngược với sự phẫn nộ vừa rồi.
Tiền là lão tử lấy ra, binh là lão tử chiêu mộ, sau này quân đội, tự nhiên cũng là của lão tử!
"Diêu Quảng chọn ta làm chủ soái, nhất định là cho rằng Cung Thuận Hầu ta đây chẳng qua chỉ là một tên thư sinh, đợi đến khi đại quân xuôi nam, ông ta tự nhiên sẽ phái một võ tướng trung thành với ông ta đến hái quả, chẳng qua kết quả nha.."
Khương Nhị Lang thâm trầm cười, chỉ có người Khương gia mới biết giá trị võ lực chân chính của hắn ta đáng sợ đến cỡ nào.
Khương Lục Lang cũng quét sạch phiền muộn vừa rồi, nóng nảy hỏi: "Vậy kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?"
Lâm Tịch và Khương Phỉ trăm miệng một lời: "Đi tìm Hoàng đế khóc lóc kể lể, từ chối thôi!"
Cái gì!
Khương Lục Lang kinh ngạc.
Chẳng phải nói có lợi cho nhà mình sao?
Chịu thiệt thòi lớn như thế, Khương gia thế mà vô cùng sung sướng đi chấp hành thánh chỉ của Hoàng đế, đây không phải là rõ ràng nói cho Hoàng đế biết, Khương gia chúng ta có vấn đề, chúng ta muốn kiếm chuyện sao?
Hơn nữa, kiểu lấy lui làm tiến này, mới có thể cùng Diêu Quảng cò kè mặc cả lấy được quyền lợi càng lớn.
Cho nên chuyện cần thiết nhất, là hỏi Khương Ngũ Lang, bên phía Hoa Quả Sơn cần gì, dù sao có lý do chiêu binh và gom góp vật liệu quân nhu, muốn làm gì cũng dễ như trở bàn tay.
Ngọc Nhi như một tia chớp màu xanh lam, lần nữa bay lên không trung.
Lâm Tịch thì cùng Khương Phỉ vào cung tạ ơn.
Mặc kệ thế nào, tốt xấu hiện tại cũng là Quận chúa.
Làm một nữ thanh niên bé nhỏ ở hiện đại cho đến khi bị bạn thân hại chết vẫn là một người nghèo khổ, Lâm Tịch cảm thấy hình ảnh của mình cao lớn trong nháy mắt.
Quận chúa đấy..
Gia Nhu Quận chúa.
Người tốt, người đẹp, mềm mại; như ý, Lâm Tịch lẩm bẩm phong hào Hoàng đế ban thưởng, cảm nhận được sự trào phúng đến từ Hoàng đế.
Hoàng hậu lạnh nhạt tự mình tiếp kiến Lâm Tịch, mở miệng kêu một tiếng Gia Nhu, Hoàng hậu nói âm cuối tương đối ngắn, cũng không biết là khẩu âm của nơi nào, Lâm Tịch nghe thế nào cũng cảm thấy bà ta đang kêu "Thêm thịt," trên trán xuất hiện vô số hắc tuyến.
Không đau không ngứa nói mấy câu, ma ma bên cạnh bưng tới một chén nước giống như nước chanh đưa cho Lâm Tịch, Hoàng hậu nói: "Đây là Trung Mộc ướp lạnh, dùng để giải nhiệt rất tốt, uống xong hẳn trở về."
Thứ gọi là Trung Mộc chính là quả chanh ở hiện đại, có vẻ như tại Đại Sở quả thật chỉ có người hoàng gia mới được dùng.
Lâm Tịch tạ ơn, uống từng ngụm đến giọt nước cũng không còn, sau đó lại lần nữa tạ ơn mới từng bước một lui ra Khôn Ninh cung.
Trong nháy mắt Lâm Tịch xoay người, Hoàng hậu nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, đôi môi thoa son đỏ rực kéo ra một nụ cười mỉm, lộ ra răng khểnh trong miệng, vậy mà cực kỳ giống một con rắn độc.
Coi như Lâm Tịch không triển khai ngũ thức cũng cảm thấy như có gai ở sau lưng, nhưng nàng vẫn điềm nhiên như không có việc gì đi theo cung nữ ra ngoài cửa cung.
Khương Phỉ chờ ở bên ngoài lộ vẻ mặt mỉm cười: "Lên xe đi, tiểu cô cô."
Nhưng Lâm Tịch lại có thể cảm giác được sự lo lắng của hắn ta, đáp lại một nụ cười "An tâm" cho hắn ta, Lâm Tịch lên xe ngựa.
Trở về phòng nghị sự Khương gia, một đám người đều đang đợi nàng, vẻ mặt tất cả mọi người không khác gì nhau, trong lòng Lâm Tịch lập tức cảm thấy ấm áp, người nhà như vậy tốt biết bao nhiêu!
Có người nhà như thế này hẳn là rất hạnh phúc!
Diêm thị kéo nàng qua, nhìn từ trên xuống dưới. "Làm gì vậy, đừng lo lắng như thế, chẳng phải ta đã an toàn trở về rồi? Đại tẩu, yên tâm đi, bây giờ còn chưa đến lúc vạch mặt, giữ lại tròng mắt người nhà họ Khương như ta còn có tác dụng lớn đấy!"
Thấy nàng thật sự không có chuyện gì, mọi người mới hoàn toàn yên lòng, tự mình trở về phòng.
Chỉ có Khương Phỉ vẫn luôn đi theo phía sau nàng: "Ăn ngay nói thật đi, người gạt được bọn họ không lừa được ta."