Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 230: Giang sơn của ta 5




"Chúc mừng Hoàng tôn sớm ngày đạt được ước muốn! Tiểu nhân thấy Khương Lục Lục này có thể còn được sủng ái hơn so với lời đồn, không thấy dáng vẻ Khương gia hận không thể đem nàng giấu đi sao? Một khi Hoàng tôn ôm được mỹ nhân về, Khương gia này còn không phải vật trong tay chúng ta?"

Diêu Lăng Dực cẩn thận suy nghĩ, trên mặt cũng chuyển từ giận sang vui, đúng là như thế, bắt được Khương San trong tay, Khương gia quân chẳng khác nào là của hắn ta. Chẳng những là một lưỡi dao giúp phụ thân tranh ngôi vị, càng là quả cân giúp mình vinh đăng đại bảo trong tương lai. Một khi phụ thân làm Thái tử, tương lai Hoàng vị còn không phải là của mình?

Xưa nay tại Nam Lăng quy củ lập Thái tử chính là coi trọng hiền tài, ngược lại không quan trọng chuyện xuất thân.

Phải nói vẫn là mẫu phi quyết định nhanh chóng, trực tiếp lấy cớ sinh nhật làm một bữa tiệc thưởng mai. Sân nhà của mình, phát huy như thế nào đều có lợi đối với mình.

Không nói Diêu Lăng Dực và Kính vương phi tính toán sắp xếp như thế nào, chỉ nói Diêm thị.

Đại Hoàng tôn vừa ra khỏi Khương gia, sắc mặt Diêm thị liền trầm xuống. Hoàng tôn nói quả nhiên cùng giấc mơ của Lục Lục giống nhau như đúc, cái này còn gì nữa! Ai cho bọn họ lá gan đánh chủ ý lên người Lục Lục!

Nhị Tam Tứ Ngũ Lục, tập hợp!

Tất cả nam nhân Khương gia đang có mặt ở nhà tập hợp!

Có người muốn động minh châu của chúng ta!

Trong phòng nghị sự, một mảnh trang nghiêm.

Bọn nha đầu mang nước trà lên xong, sau đó đều thông minh lui ra ngoài.

Đám người ngồi nghiêm chỉnh nghe Diêm thị kể những chuyện đã xảy ra.

Khương Tuyệt Chiêu nhỏ tuổi nhất không giữ được bình tĩnh đầu tiên, vỗ bàn một cái, "Bộp" một tiếng, khiến Lâm Tịch, người đang ngồi một mình trong góc, trước mặt bày biện một cái bàn nhỏ chứa các loại điểm tâm, đang ăn đến say sưa ngon lành giật mình một cái.

Nhị tẩu Niên Thị cách nàng gần nhất, vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng dịu dàng an ủi: "Ngoan nha, đừng sợ đừng sợ, không phải tiểu ca muội tức giận với muội, ăn của muội đi."

Tiếp theo quay đầu lên giọng quát: "Ta nói Tuyệt Chiêu, tính tình này của ngươi nên sửa đổi một chút, khiến Lục Lục sợ hãi làm sao xử lý? Để cha biết xem có đánh chết ngươi hay không!"

Khương Lục Lang thè lưỡi: "Chẳng phải Lục Lục không có chuyện gì sao? Ta kém chút bị tẩu dọa rồi."

Niên Thị nói: "Dựa vào ta, báo rõ với cha chồng, lại viết một lá thư cho Đại Lang, chúng ta quay về Khương gia trại đi. Chức quan này cũng không làm nữa, vốn làm cũng rất nghẹn khuất rồi."

Khương Tam Lang vân vê râu trên cằm, lắc đầu: "Không ổn, không ổn. Như vậy chính là không phục triều đình, chẳng phải là đưa đao cho cha con lão Hoàng đế sao? Khương gia quân lại lấy một chọi mười cũng không thể chống lại quân đội của một quốc gia. Đến lúc đó chúng ta chết rồi, ai tới chăm sóc Lục Lục."

Trái tim Lâm Tịch giống như được bao bọc bởi một tấm thảm nhung thật dày, tinh tế, mềm mại, cảm giác ấm áp, khiến toàn thân nàng thư thái, Khương San may mắn đến mức nào, mới có những người nhà như vậy!

Nếu như không gặp phải tra nam thì càng hoàn mỹ hơn.

Tứ tẩu Lưu thị nhỏ giọng lầm bầm: "Tên cẩu Hoàng đế này vong ân phụ nghĩa như thế, sớm biết lúc trước còn không bằng.."

Qua cầu rút ván, có mới nới cũ.

Chỉ sợ nếu như bọn họ ngồi ở vị trí cửu ngũ chí tôn kia, cũng sẽ làm như vậy đi. Hoàng đế của một quốc gia, làm sao lại cho phép một cỗ lực lượng đủ để uy hiếp đến mình cứ lắc lư ở trước mắt chứ? Sợ rằng đều sẽ nghĩ cách đem lực lượng này nắm giữ trong tay, nếu như không cách nào nắm giữ, nhất định sẽ hủy đi cho sảng khoái.

Coi như đứng trên lập trường của người ủy thác, Lâm Tịch cũng không oán hận như vậy, đúng là vô tình nhất đế vương gia, đối với người mình còn đấu đá với nhau hận không thể đấu đến ngươi chết ta sống, huống chi là người khác họ bên ngoài?

Trước mắt Khương Tự Minh cũng không ở trong phủ, ông ấy đã tám mươi mốt tuổi, thế mà tràn đầy hăng hái theo lão tri kỉ nhiều năm của mình đi đục băng câu cá trên sông, cũng là say. Ít nhất phải năm ngày sau mới trở về.

Nhưng tiệc thưởng mai đã định vào ngày kia, rốt cuộc nên như thế nào cũng phải lên kế hoạch.

Nhưng bây giờ Khương Nhị Lang, người luôn có thể ra quyết định và lão cha đều không có ở đây, mấy người lập tức lao nhao nói đủ thứ.

Cuối cùng vẫn là Diêm thị giải quyết dứt khoát: "Ngày kia Lục Lục sinh bệnh, không nên ra ngoài."

Lâm Tịch xen vào: "Vậy ngộ nhỡ trong cung phái Thái y đến bắt mạch, nói thế nào?"

Ách..

"Ta cảm thấy, hay là ta đi một chuyến."

"Không được!"

Hơn mười người trăm miệng một lời.

Lâm Tịch tức bực giậm chân: "Trước hết nghe ta nói xong đã."

"Nói cái gì mà nói, biết rõ người ta không có ý tốt, người còn ngu ngốc nhảy vào, ta thấy người là nằm mơ đến ngốc rồi." Người nói chuyện mặc dù giọng điệu rất nghiêm khắc, lại ngồi bên cạnh lột một hạt dẻ thơm ngào ngạt nhét vào trong miệng nàng, sau đó dùng tay sờ lên đầu của nàng.

"Bốp" một tiếng, Niên thị bên cạnh đưa tay đánh hắn ta một cái: "Thù, nói bao nhiêu lần không cho phép con sờ đầu Lục Lục, coi như nhỏ hơn con, đó cũng là tiểu cô cô của con!"

Khương Thù hậm hực thu tay về, tìm thêm một hạt dẻ lột cho Lâm Tịch ăn.

Lâm Tịch khó khăn nuốt xuống hạt dẻ trong miệng: "Mọi người nghe ta nói hết lời đừng phản đối nữa nha. Tiệc thưởng mai tổ chức tại Kính vương phủ, nhiều người phức tạp, bọn họ cũng không thể tùy tiện ra tay tính toán ta. Chỉ cần ngày đó ta cẩn thận một chút, lại mang theo Phỉ ca nhi và Quân ca nhi, nha đầu thì mang theo hai người có công phu là Tố Tâm và Tố Mai, coi như là đầm rồng hang hổ ta cũng có thể bình an trở về. Nếu tùy tiện từ chối, thứ nhất như vậy liền cùng Kính vương xé rách mặt, giả bệnh không đi, lại bại lộ nguy hiểm."

Lâm Tịch nhỏ giọng nói.

"Bọn họ chỉ cho rằng chúng ta không biết gì cả, lúc trước là bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, bây giờ tình huống thay đổi, là chúng ta ở trong tối bọn họ ở ngoài sáng. Tốt xấu ứng phó lần này, không đến mức để bọn họ nổi lên nghi ngờ vô căn cứ, chờ cha hoặc là Nhị ca trở về lại quyết định."

Lần này thiếu niên mười sáu tuổi gọi là Quân ca nhi ngược lại là ủng hộ Lâm Tịch: "Ta đồng ý với ý kiến tiểu cô cô. Có ta và Nhị ca ở đó, ai lại dám ức hiếp tiểu cô cô chứ? Đánh chết hắn ta!"

Trên thực tế, trong cốt truyện cũng là hai chất tử này cùng đi, mặc dù không có đề phòng cũng không xảy ra chuyện gì, lại bị Diêu Văn Trạm cố ý xoát mặt thành công, cũng coi như là Diêu gia thực hiện được rồi.

Nhưng mà lần này, thì khó nói rồi!

Lâm Tịch vừa tiến vào nhiệm vụ, hai mươi Đoạn Cẩm và thôi thể thuật cũng không kịp tu luyện. Chẳng qua tốt xấu làm người chấp hành lâu như vậy, cũng từng đánh nhau với rất nhiều người, không có giá trị vũ lực, nhưng kinh nghiệm vĩnh viễn tồn tại, đám nhị thế tổ yếu ớt chỉ có hình thức kia, hoàn toàn không nằm trong tầm mắt của nàng.

Nhắc tới cổ nhân, thật đúng là học đòi văn vẻ đến tận xương tủy.

Giữa mùa đông, chỉ thích hợp làm tổ bên nồi lẩu trong nhà, lạnh lẽo giống như một tên ngốc, thưởng hoa đại gia ngươi!

Xét thấy thôi thể thuật mặc dù chỉ thay đổi thể năng cũng không thể thay đổi thể chất, nhưng trong thời gian ngắn lại có hiệu quả rõ rệt hơn hai mươi Đoạn Cẩm, thế là Lâm Tịch cho bốn nha đầu lui ra ngoài, chính mình ở trên giường lăn lăn lộn lộn với Nguyệt chi thôi thể thuật trước.

Sau một loạt các động tác, quả nhiên cảm giác được thân thể nhạy bén hơn rất nhiều.

Sau đó Lâm Tịch cẩn thận sửa sang lại cốt truyện, cảm thấy muốn làm Hoàng hậu chỉ có hai con đường có thể đi.

Con đường thứ nhất, là từ bỏ Diêu Văn Trạm lòng dạ độc ác thay đổi Hoàng tử khác, như vậy độ khó nhiệm vụ tương đối nhỏ lại, nhưng khuyết điểm dễ dàng tái hiện bi kịch.

Cũng không phải là Khương San không đủ hấp dẫn người, mà là nhà mẹ đẻ Khương San quá dọa người, mặc kệ ai làm Hoàng đế cưới nàng cũng không quá an tâm.

Con đường thứ hai, chỉ có hai chữ.

Tạo phản!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.