Lâm Tịch hơi kinh ngạc nhìn Lục Na.
Lúc này Lục Na mới phát hiện mình biểu hiện có chút kỳ quái, vội vàng thay vẻ mặt săn sóc che dấu: "Cậu xem, phòng ở này chúng ta thuê nửa năm, cậu mới ở hơn một tháng, chúng ta cùng nhau trả tiền thuê nhà, coi như cậu đi, chủ nhà cũng sẽ không trả lại tiền cho cậu. Vốn dĩ hiện tại cậu chỉ làm ca sáng tiền thu vào không nhiều, còn phải gửi tiền về nhà, tớ.. Tớ đây chẳng phải đang suy tính vì cậu sao! Cậu đừng nghĩ nhiều, không có việc gì, không được thì chúng ta cứ bật đèn.."
"Vậy sao được?"
Lâm Tịch không đợi Lục Na nói xong liền nói: "Sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu, cậu làm việc trong thời gian dài như vậy, tớ không thể chỉ lo cho mình! Tớ vẫn nên đi ra ngoài tìm phòng ở thì hơn."
Con mẹ nó!
Oán niệm trong lòng Lục Na mọc thành bụi, hiện tại Lê Tiểu Huân làm sao lại làm ra vẻ như vậy chứ?
Tóm lại là Lục Na tìm các loại lý do, không cho Lâm Tịch dọn đi, làm đến mức chính mình cắt đất đền tiền, đến cuối cùng quả thực đều phải cầu xin cô.
Lâm Tịch cười lạnh, trong cốt truyện, Lê Tiểu Huân chưa từng nói những lời này, mỗi ngày phải cẩn thận đền bù cho Lục Na, cảm thấy do mình ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, trong lòng rất áy náy, còn thường xuyên tiêu tiền mua đồ trang điểm đồ ăn vặt linh tinh cho Lục Na, Lục Na đúng là rất yên tâm thoải mái mà nhận lấy.
Buổi tối hôm nay, Lâm Tịch tiếp tục tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm, phát hiện Lục Na đã ngủ say liền la hét kêu to có quỷ, trên mặt mang theo áy náy nhưng trong lòng cũng cười điên rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, cả người Lục Na đều bao phủ một tầng oán khí không thể vứt đi được, nhìn rất uể oải, đáy mắt đen như than, vừa thấy đã biết nghỉ ngơi không tốt.
Lục Na giương mắt nhìn Lâm Tịch, cổ oán khí kia gần như muốn phóng lên cao!
MMP!
Khiến lão nương sắp điên rồi, thứ này vậy mà ngủ đến tinh thần sảng khoái, còn có thiên lý không?
Lục Na giống như bị quỷ thúc giục, gần như rửa mặt xong trong vòng chưa được mười phút, sau đó giọng điệu đông cứng nói câu: "Tớ đi làm."
Nhìn Lục Na cũng không quay đầu lại vội vàng mà đi, Lâm Tịch hừ nhẹ một tiếng, thế này đã chịu không nổi? Lê Tiểu Huân bị các người tra tấn như vậy hơn hai tháng đấy, ngay cả linh hồn các người cũng không buông tha!
Mễ Hương Đề không trở về ngủ hai ngày liên tiếp, hình như là về nhà thăm mẹ cô ta. Xem ra một lần bị tra nam lừa gạt, khiến cô ta bắt đầu hiểu một chút về mẹ của mình, cũng coi như là một chuyện tốt.
Lâm Tịch vừa trở về từ phòng cho thuê tiến vào phòng mình, A Đóa lập tức "Vặn cổ xoay mông" tiến vào theo.
Bước đi với tư thế lẳng lơ như vậy, ngoại trừ Trùng Vương thì còn ai!
Lâm Tịch trợn mắt trắng: "Lúc ngươi bước đi có thể chuyển động phối hợp cánh tay một chút không?"
"Cánh tay không chuyển động ta vẫn đi được, tại sao phải làm chuyện nhàm chán đấy?"
Mấy ngày không thấy, Trùng Vương đã nói chuyện lưu loát hơn nhiều, không còn dáng vẻ vừa nói vừa nghĩ phải dùng từ ngữ gì để biểu đạt thỏa đáng.
Chỉ là Lâm Tịch đột nhiên cảm nhận được tính cách oán giận đặc biệt của A Lê ở trên người con hàng này.
"Bọn họ chuẩn bị mang ngươi đi chùa vào ngày mai, sau đó cho ngươi một cái phù giả bùa hộ mệnh gia cố thuật ly hồn, ngươi cứ yên tâm nhận lấy, ta đã xử lý rồi."
Sau đó cũng không đợi cô trả lời, lại uốn éo người đi ra ngoài.
Trùng Vương chính là có khí phách như vậy!
Kiểu trang bức này cô cho 100 điểm.
Cũng không sợ vặn gãy eo thon nhỏ, Lâm Tịch có chút lo lắng khi nhìn thấy bộ dáng vô cùng lẳng lơ của Trùng Vương.
Quả nhiên, buổi tối lúc Lục Na trở về quan tâm nói: "Tiểu Huân, cậu luôn như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, tớ nghe đồng nghiệp trong khách sạn nói, vùng ngoại thành có một ngôi chùa rất linh nghiệm, ngày mai tớ cố ý xin nghỉ cùng cậu đi cầu một lá bùa hộ mệnh."
"Lục Na, cậu đối với tớ thật tốt, có người bạn như cậu, thật đúng là phúc phận đời trước tớ tu được!"
Lâm Tịch nước mắt tràn mi nói lời cảm kích.
"Nói gì vậy, tớ mang cậu đến thành phố S, đương nhiên phải quan tâm cậu rồi!" Đối với cảm kích của Lâm Tịch Lục Na thoải mái nhận lấy, vậy mà không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Đúng vậy, cũng đã "Quan tâm" người ta tới chết.
Tự tay cầm lấy bùa hộ mệnh cầu được đeo cho Lâm Tịch, Lục Na thở dài một hơi.
A Đóa nói, để cho cô ổn định hai ngày trước, cảm xúc không tốt khiến từ trường trong thân thể không ổn định, sẽ ảnh hưởng Cố tiểu thư bám vào người.
Kỳ thật Lục Na đã từng rất hâm mộ Cố tiểu thư.
Người lớn lên xinh đẹp, bản thân có gia thế hiển hách, lại có một vị hôn phu đẹp trai giàu có si tình, quả thực là cuộc sống hoàn mỹ!
So với cuộc sống tệ hại của mình, trái tim pha lê của Lục Na lập tức vỡ thành mã QR.
Lại trâu bò như Chopin cũng đàn không ra nỗi bi thương của cô ta.
Nói đến Cố tiểu thư, thì không thể không nhắc đến một người không có cơ hội lên sân khấu nhưng lại đóng vai trò rất quan trọng trong câu chuyện xưa này -- Giang Hồng Trạch.
Lúc trước, bởi vì anh ta nên Lục Na mới dám mang theo Lê Tiểu Huân chạy đến thành phố S xa lạ này.
Giang Hồng Trạch là đàn anh của cô ta, lớn hơn Lục Na một tuổi, ở trường học vẫn luôn là một nhân vật phong vân, hào quang chói mắt đến mức khiến người ta có thể xem nhẹ nhà anh ta nghèo đến ăn trộm cũng lười ghé thăm. Lúc còn học sơ trung hai người đều có ấn tượng tốt với đối phương, chẳng qua từ khi Lục Na bị người nhà ép buộc nghỉ học đi lên Huyện làm công, mà Giang Hồng Trạch lại trực tiếp được cử đi học tại thành phố S, trở thành sinh viên khiến người ta hâm mộ.
Hai năm trước Giang Hồng Trạch nghỉ hè về nhà gặp cô ta, hỏi cô ta có muốn đến thành phố S phát triển, trong nhà bạn học anh ta mở khách sạn, có thể giới thiệu cô ta đi làm người phục vụ, một tháng tiền lương bằng bốn tháng ở Huyện.
Nhìn khí chất "Người thành phố" khác biệt với người nhà quê của Giang Hồng Trạch, Lục Na nhớ tới thời gian mờ ám khi còn là bạn học của hai người, nhịp tim không khỏi đập thình thịch, ngộ nhỡ..
Lục Na cũng muốn thoát khỏi đám người nhà giống như quỷ hút máu kia, mỗi tháng mẹ cô ta đều sẽ trực tiếp lên Huyện thay cô ta nhận tiền, một đồng tiền lương cũng không đến tay cô ta.
Ít nhất đến thành phố S, cô ta có thể thoát khỏi căn nhà khiến người ta hít thở không thông này.
Dù sao cũng chưa từng đi tới thành thị xa như vậy, Huyện thành nhỏ là nơi phồn hoa lớn nhất Lục Na từng ở, đi một mình khó tránh khỏi trong lòng lo sợ, vì thế Lục Na thành công thuyết phục Lê Tiểu Huân có quan hệ không tệ ở trong thôn.
Tới thành phố S, Lục Na rất dễ dàng được sắp xếp vào làm trong khách sạn bạn học Giang Hồng Trạch mở. Tuy rằng làm người phục vụ cũng không phải là nghề nghiệp đáng giá kiêu ngạo gì, nhưng ở chỗ này ngay cả quản lí cũng phải cho Lục Na hai phần mặt mũi, bởi vì Giang Hồng Trạch là bạn học kiêm bạn tốt của Thái tử gia.
Vì thế Giang Hồng Trạch ôm cái đùi to Tu Hằng này, mà Lục Na thì ôm cái đùi nhỏ Giang Hồng Trạch.
Không được bao lâu hai người đã xảy ra quan hệ, trước đó Giang Hồng Trạch đã có một cuộc trò chuyện dài với Lục Na, một chút ảo tưởng dưới đáy lòng của Lục Na đối với Giang Hồng Trạch cũng tan biến.
Giang Hồng Trạch nói rất rõ ràng, ở khách sạn Minh Châu, chỉ cần dán lên nhãn Giang Hồng Trạch, coi như là quản lí cũng không dám ức hiếp Lục Na, nhưng mục tiêu của Giang Hồng Trạch là làm Phượng Hoàng nam không cần tự mình phấn đấu, anh ta rất có cảm tình với Lục Na, nhưng thứ anh ta muốn Lục Na không cho được.
Nói ngắn gọn chính là anh ta có thể cùng Lục Na làm một đôi dã uyên ương theo như nhu cầu, tương lai nam cưới nữ gả ai cũng không được can thiệp, ai cũng không cần phụ trách với ai, chẳng qua ở trong phạm vi năng lực có thể làm được, anh ta nguyện ý cố gắng hết sức giúp đỡ Lục Na.
Điều này khác xa với những gì Lục Na đã nghĩ, nhưng mà cô ta còn có lựa chọn khác sao?
Lần đầu tiên của Lục Na cho anh ta không hề lãng mạn chút nào, xong việc, Lục Na nằm ở trên giường, nước mắt rơi như mưa.
Một khắc kia cô ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải trở nên nổi bật, không tiếc tất cả mọi giá!