Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 206: Nhiệm vụ ban thưởng: Ly hồn 12




Lâm Tịch từ từ mở mắt, phát hiện mình nằm trên một cái giường trúc, giường trúc này sáng bóng, nhìn vậy mà cực kỳ giống mặc ngọc, hiển nhiên là sản vật phi thường lâu đời.

Coi như cây trúc lại có linh tính cũng sẽ không nhìn thấy mình ngất đi liền tự động biến thân thành giường, cho nên chắc chắn cô không còn trong rừng trúc kia.

Lâm Tịch mặt không thay đổi, điều động ngũ thức đi thăm dò, đây là một tòa nhà bằng trúc, treo đầy các vật ly kỳ cổ quái, có cái thoạt nhìn như là xương thú, có cái giống như là đầu thú, trong không khí có một mùi hương kỳ quái, khiến người ta cảm thấy tinh thần yên bình.

Tinh thần lực cũng chưa phát hiện tà ma chi vật gì đó, nhưng Lâm Tịch vẫn không dám khinh thường, dù sao, dưới mí mắt cô Lục Na đã hạ thi trùng ly hồn cho cô để người ta thi trùng.

Trên thế giới này còn có rất nhiều lĩnh vực cô chưa từng tiếp xúc, có nhiều thứ cô chưa từng chạm tới, Lâm Tịch dặn dò chính mình, tuyệt đối không thể khinh thường.

Đương nhiên, chuyện bị ngất sau khi hấp thu tinh hoa của mặt trăng không nằm trong phạm vi tính toán của cô.

"Cô đã tỉnh." Một giọng nam vô cùng già nua dùng tiếng phổ thông cứng nhắc nói với cô.

Lâm Tịch giật mình!

Có người ở gần cô, nhưng ngũ thức và tinh thần lực của Lâm Tịch đều chưa từng cảm giác được sự tồn tại của người kia!

Lâm Tịch quay đầu trông thấy cách chỗ mình không xa, một người đàn ông có bộ dáng thon gầy, mặc áo bào màu xanh nâu dệt bằng thủ công đang ngồi đưa lưng về phía cô, phía trước có ánh sáng màu xanh, không biết là thứ gì.

Lâm Tịch nhớ kỹ người kia dùng câu khẳng định nói chuyện với mình, nói cách khác người ta lưng về phía mình, cũng đã cảm nhận được khí tức của mình.

Thấy Lâm Tịch cũng không có bất kỳ âm thanh gì, người đàn ông kia tiếp tục dùng tiếng phổ thông cứng nhắc nói: "Cô không cần sợ hãi, tôi liên hệ cùng vật chết lâu năm, cho nên vô cùng mẫn cảm đối với khí tức người sống, bởi vậy cô tỉnh lại trong nháy mắt tôi liền biết."

Hóa ra là như vậy, cũng không phải vì cảnh giới đối phương cao hơn so với mình.

Lâm Tịch lấy lại bình tĩnh, dùng lễ nghi cao nhất của tộc Khương Thích khoanh hai tay trước ngực, hai chân giao thoa gập lưng lạy ba lạy về phía ông lão.

Mặc dù ông lão cũng không quay đầu, nhưng thật giống như biết cô hành lễ, phát ra hai tiếng tiếng cười trầm thấp, mang theo tiếng vang từ lồng ngực, mặc dù nghe không được tốt lắm, nhưng có thể cảm giác được ông ta rất vui vẻ.

"Để bọn họ vào đi, vị khách tôn quý của chúng ta đã tỉnh." Ông lão đột nhiên cao giọng nói.

Theo một trận tiếng bước chân lộn xộn, mười mấy người đi vào từ bên ngoài, căn phòng thoạt nhìn cũng không lớn lắm, lần này cảm giác có người ở khắp phòng.

Người tiến vào có cả nam lẫn nữ, màu da hơi đen hoặc nâu sạm, mang theo dấu vết lao động thường ngày, người nhỏ nhất đoán chừng cũng đã hơn 30 tuổi, lớn nhất cũng không quá 50 tuổi, chẳng qua trên mặt đều có chút dấu vết gian nan vất vả.

Bọn họ nhao nhao hành lễ với Lâm Tịch, thế mà dùng lễ nghi cao nhất cô vừa mới hành lễ với ông lão, chẳng qua khác biệt là đàn ông hai tay ôm ngực, khom lưng cúi đầu.

Chẳng lẽ vị khách tôn quý ông lão nói là cô?

Vậy phong tục trong này cũng thật kỳ quái, thích đuổi khách nhân tôn quý nhất giống như đuổi chó chạy tán loạn khắp nơi sao?

Bỗng nhiên phía trước có một người mang vẻ mặt xấu hổ, chính là người đã hung dữ liên tục đuổi cô đi hai lần kia.

Người kia thấy Lâm Tịch cũng nhìn mình, trong nháy mắt mặt đỏ tía tai, không còn hung ác như trước đó, anh ta lại làm một lần đại lễ, cúi thấp đầu, huyên thuyên cũng không biết nói thứ gì.

Lúc này ông lão mới quay lại, nói: "Được rồi, các ngươi đã thấy sứ giả Bạch Lang Vương, đi xuống đi."

Bọn họ lại thi lễ với Lâm Tịch, sau đó tự động rời khỏi.

Quả nhiên một câu nói kia của ông lão khiến người trong mộng bừng tỉnh.

Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới cảm giác vô cùng quen thuộc kia khi trông thấy Làng cổ này từ đâu mà đến, hình dáng ngôi làng này, cực kỳ giống vết sẹo bên đùi A Đóa!

Không đúng.

Thay vì nói là giống vết sẹo trên đùi A Đóa, còn không bằng nói như một đầu sói!

Nhưng bằng cách nào cô đã trở thành sứ giả Bạch Lang Vương chứ?

Thấy Lâm Tịch mang vẻ mặt ngây ngốc, khuôn mặt già nua như vỏ cây khô héo và đầy nếp nhăn của ông lão lộ ra vẻ tươi cười: "Cô là người được Bạch Lang Vương phù hộ, tôi có thể cảm nhận được khí tức Lang Vương trên người cô."

Ông lão ngắm nhìn cô, lại dường như là xuyên thấu qua cô trông thấy thứ gì khác.

"Không, không phải trên người cô, nói chính xác, khí tức Bạch Lang Vương ở trên linh hồn của cô. Tối nay, là cô đưa tới oánh nguyệt tử hoa trăm năm một lần, để Trùng Vương tộc Khương Thích chúng tôi rốt cuộc thành công! Quả nhiên cô là sứ giả Lang Vương phái tới, là ân nhân lớn của tộc Khương Thích chúng tôi!"

Sao hả sao hả?

Còn có loại thao tác này?

Hiện giờ Lâm Tịch không khỏi cảm ơn sâu sắc món quà Bạch Lang Vương Thác đưa cho cô.

Cô đã có thể xác định, là tác dụng của Xích Lão đeo ở trên người!

Cho nên mới nói, gieo nhân lành được quả tốt, cũng không phải là không có đạo lý, Lâm Tịch nhớ tới A Lê đã từng nói gì mà nhân quả luân hồi vân vân, người ủy thác gieo nghiệp sát sinh, người ủy thác đến gánh chịu, người chấp hành tạo nghiệp sát sinh quá giới hạn, người chấp hành tự mình gánh chịu.

Người chấp hành cũng không phải là chúa tể nắm giữ quyền sinh tử, xem như có một ngày có được năng lực thông thiên triệt địa, cũng phải giữ vững tấm lòng, linh đài trong suốt, không bị tâm ma quấy nhiễu, không bị ngoại vật xâm nhập.

Ông lão tên là Khương Thích Xích Mặc, mọi người đều gọi ông ta là Xích Mặc A Vu.

Mà người đuổi cô hai lần kia, hóa ra là con của ông ta tên là Đốt Mãnh.

Nhắc tới việc này cũng là rất phức tạp, hơn nữa còn có thiên ti vạn lũ quan hệ với Lâm Tịch.

Hóa ra, hai tháng trước Làng cổ bị một tộc nhân đánh cắp Linh thi trấn hồn trùng, trấn hồn trùng này rất khó luyện chế, mà có được tư chất Linh thi càng hiếm. Đặt nó ở bên người sắp chết, lại làm tụ hồn chú, có thể bảo vệ hồn phách sinh hồn không tiêu tan ít nhất trong vòng nửa năm.

Đốt Mãnh đi luyện chế hồn trùng bản mệnh, suốt năm năm không ở trong tộc, vừa trở lại trong tộc liền nghe nói việc này. Nghĩ lầm Lâm Tịch là tộc nhân kia, lại trở về trộm cắp đồ vật. Những lời Đốt Mãnh nói với Lâm Tịch chính là muốn cô mau chóng trả lại trấn hồn trùng, nếu không sẽ đuổi cô ra ngoài.

Kỳ thật, tộc nhân Khương Thích vẫn tương đối thành thật, bọn họ đơn thuần thờ phụng Bạch Lang Vương, vì vậy bọn họ cảm thấy đuổi ra khỏi tộc là trừng phạt nghiêm trọng nhất.

Mà người đánh cắp Linh thi trấn hồn trùng không cần phải nói, đương nhiên là A Đóa.

Lâm Tịch thở dài một tiếng, người đàn ông thẳng thắn Khương Thích này, thế mà ngây thơ cho rằng chỉ cần uy hiếp một tiếng đuổi ra khỏi tộc, người ta sẽ sợ hãi làm theo mọi thứ sao?

Khi biết người bị mình đuổi đi hai lần là sứ giả Bạch Lang Vương, Đốt Mãnh trực tiếp hung hăng cho mình hai bạt tai.

Xích Mặc A Vu mỉm cười nói: "Nhiều năm trước Lang Vương đã nhắc nhở, vào đêm ngày 15 tháng 8, khi tử hoa nở rộ, quý khách giáng lâm rừng trúc, chính là ngày Trùng Vương thành công. Đã mấy trăm năm tộc Khương Thích chưa từng có Trùng Vương thành công xuất ra, không ngờ lại ứng vào năm nay! Lúc Vương Trùng thành công dị tượng vừa xuất hiện chúng tôi liền tiến đến rừng trúc, thấy cô nằm ngất trên đất, là Đốt Mãnh cõng cô trở về."

Lâm Tịch không khỏi âm thầm cảm thán, chuyện trên thế giới này, thật đúng là..

Nếu như cô không bị xua đuổi, sẽ không đến rừng trúc, không đến rừng trúc sẽ không tu luyện thôi thể thuật ở nơi đó, tự nhiên cũng không sẽ phát hiện tử hoa dưới ánh trăng, không hấp thu tử hoa dưới ánh trăng, Trùng Vương sẽ không thành, Trùng Vương không thành, rất có thể cô vẫn không vào được Làng cổ này (ồ? Đột nhiên có cảm giác bị Đông Tương Ngọc phụ thể).

Tất cả những chuyện này, một vòng quấn lấy một vòng, thiếu một thứ cũng không được, rốt cuộc là ai ở trong tối sắp xếp?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.