Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 188: Trương Tam ca: Một đường hướng bắc 19




Lâm Tịch dẫn đầu bắt đầu chạy!

Đối với Ngao dẫn dắt đội ngũ mà nói, đây là một cuộc chạy liên quan tới sinh mệnh.

Chạy chậm rất có thể sẽ bị đám sư tử cái bưu hãn kia vây công, kết quả chỉ có một chữ "Chết," mặc dù bọn chúng cũng không biết viết như thế nào.

Đối với Lâm Tịch mà nói, đây là một cuộc chạy liên quan tới thành bại.

Sức chiến đấu hiện tại của đàn sói đang đối đầu đàn sư tử, chỉ có thể là lưỡng bại câu thương. Bọn chúng tuyệt đối không thể hòa giải, sói và sư tử là oan gia đối đầu trời sinh.

Rất nhiều người cho rằng linh cẩu mới là kẻ thù của sư tử, đó là bởi vì đàn sói và đàn sư tử hiếm khi chạm mặt mà thôi.

Sói giết sư tử thường là vì đồ ăn, mà sư tử giết sói thì là bởi vì thù hận trời sinh và lão Đại thảo nguyên đang diệt trừ phe đối lập.

Sư tử giết chết sói đều giống nhau thường quay đầu mà đi, rất ít khi ăn hết, không vì no bụng, chỉ vì giết chóc.

Mục đích của sói thì đơn thuần hơn nhiều, bọn chúng chỉ có một ý nghĩ -- ăn.

Cho nên Lâm Tịch nhất định phải đạt được mục đích của mình trước khi đàn sói bị tổn thương.

Lâm Tịch triển khai toàn bộ ngũ thức, chẳng mấy chốc đã tìm được chỗ ở của đám con non, dùng tinh thần lực câu thông đàn sói: Im lặng, âm thầm bước đi.

Sức chiến đấu của sói yếu hơn sư tử, nhưng khứu giác thính giác đều nhạy cảm hơn so với sư tử.

Cho nên chờ đến khi Sư Vương phát hiện có ngoại địch xâm nhập, Lâm Tịch đã xuất hiện ở trước mắt nó.

Sư Vương giận dữ, một tiếng sư tử hống quả nhiên là khí thôn sơn hà.

Sau đó Sư Vương cảm thấy đầu đau nhói, ngây ngốc hai phút. Sau khi tỉnh táo lại, phát hiện tất cả tám con non đều đến bên cạnh đối phương từ lúc nào, thoạt nhìn ủ rũ ngượng ngùng.

Sư Vương gầm lên giận dữ lập tức thu hút lực chú ý của đám sư tử cái, bọn chúng không tiếp tục truy đuổi đàn sói, mà liều mạng chạy về hang ổ, nhất định là xảy ra chuyện nghiêm trọng, nếu không Sư Vương sẽ không phát ra tiếng tức giận như vậy!

Hiện giờ tình huống trở nên rất buồn cười.

Sư tử cái từ kẻ truy đuổi biến thành bị truy đuổi, phương hướng đảo ngược, cùng đàn sói nhảy một trận "Đúng lúc" hoàn toàn mới.

Mà sư tử cái nhìn thấy tình huống trong "Nhà," càng tức giận không thôi.

Mặc dù một khi sư tử con trưởng thành sẽ lập tức bị vô tình trục xuất, nhưng trước lúc này sư tử cái vẫn giống như những động vật cái khác liều mạng bảo hộ sư tử con.

Bởi vậy khi nhìn thấy con của mình ủ rũ cúi đầu ở cùng một chỗ, bị đàn sói vây quanh, mà bạn lữ của bọn nó thế mà không có gầm rống kinh thiên động địa cưỡng chế những con sói ghê tởm kia rời đi giống như thường ngày, đám sư tử cái lập tức vừa sợ vừa giận.

Tràng diện này, chính là điều Lâm Tịch muốn.

Ở thời điểm này, Lâm Tịch bày ra tinh thần lực trao đổi với sư tử: Vạch cho chúng ta một khu vực, tự nhiên chúng ta sẽ trả sư tử con về. Chúng ta chỉ dừng lại mấy ngày, đảm bảo ăn uống no đủ sẽ rời đi.

Đám sư tử khiếp sợ nhìn Bạch Lang Vương có thể giao lưu cùng chúng nó này, hoài nghi đầu của mình xảy ra vấn đề.

Đối mặt Bạch Lang Vương gần như to hơn cả sư tử đực và đàn sói có thân thể rõ ràng cao hơn rất nhiều, cuối cùng đàn sư tử lựa chọn thỏa hiệp.

Tại vị trí trung tâm của ốc đảo, có một đầm nước kết nối sông ngầm dưới lòng đất. Lấy đầm nước làm giới hạn, một bên thuộc về sư tử, một bên thuộc về đàn sói, hai bên không xâm phạm lẫn nhau.

Đàn sói tạm thời có chỗ cư trú, sư tử con cũng đã trở về bên mẹ, Sư Vương bắt đầu hoài nghi nhân sinh, phi, là sư sinh.

Ngươi nói ngươi làm một con sói, thế mà trưởng thành còn cao lớn hơn uy mãnh hơn cả lão tử, lại còn chói mắt như vậy, ngươi có ý tốt sao?

Điều đặc biệt khiến Sư Vương sợ hãi nhất, chính là cơn đau đầu không thể giải thích được, lúc đó Sư Vương cảm thấy toàn thân mình như bị sét đánh, không thể nhúc nhích. Đây cũng là nguyên nhân nó sảng khoái đồng ý với yêu cầu của Lang Vương như vậy, nếu như con sói trắng quỷ dị mà tà khí kia nguyện ý, trong nháy mắt nó ngây người kia đã có thể xé nát nó rồi.

Thật ra là do nó quá coi trọng Lâm Tịch.

Sau khi sử dụng tinh thần đâm đối với dạng to con như Sư Vương, Lâm Tịch cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thân thể bị móc sạch trong nháy mắt. Không nghĩ tới con hàng có khổ người lớn lại hao phí tinh thần lực như thế, may mắn Lâm Tịch thành công trong một kích, chấn nhiếp được Sư vương, nếu không rốt cuộc kết cục như thế nào thật khó mà nói.

May mắn những động vật bây giờ, mạnh được yếu thua là quy tắc bọn chúng thừa nhận.

Sẽ không có việc gì giống như cô dùng não tới cân nhắc, càng sẽ không xé bỏ lời hứa.

Mặc dù ngày thường đàn sói thờ phụng Vương không gì làm không được của bọn chúng, nhưng mà không nghĩ tới Vương lại dễ dàng giải quyết mọi chuyện như vậy. Trong lúc cùng đàn sư tử truy đuổi, chỉ có một con sói già lớn tuổi và hai con non bị chút vết thương nhẹ.

Bọn chúng nhẹ nhàng liếm láp miệng vết thương của mình. Trong nước bọt của sói có một ít enzym có tác dụng sát trùng và tiêu viêm, chỉ cần không phải vết thương trí mạng rất nhanh liền có thể khỏi hẳn.

Nhìn xem, thuộc hạ cô đáng yêu cỡ nào, bị tai nạn lao động cũng không tăng thêm phiền phức cho tổ chức, chuyện chính mình có thể giải quyết tuyệt đối sẽ không làm phiền người khác.

Từ khi tiến vào sa mạc quỷ quái này, ngoại trừ con suối nhỏ bị liếm đến gần như khô cạn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nước, tất cả bao gồm Lâm Tịch đều chạy tới mép nước uống một cách ngon lành.

Lâm Tịch thấy ảnh ngược từ trong nước, không cẩn thận bị vẻ đẹp của chính mình lật đổ.

Tìm một nơi thích hợp để nghỉ ngơi xây dựng cơ sở tạm thời, Lâm Tịch nghiêm khắc ra lệnh cho đàn sói: Không được vượt giới đi săn, nếu không, trục xuất!

Chúng sói: →_→

Lão Đại, người suy nghĩ nhiều, không có lão nhân gia người dẫn dắt, chúng ta suy nghĩ nhiều cũng sẽ không chạy sang chỗ đàn sư tử bên kia đi chơi?

Mấy ngày kế tiếp quả thực là Thiên Đường.

Sau khi rađa vương nghỉ ngơi và phục hồi, tinh thần lực khôi phục trạng thái tràn đầy, Vương chính là một trung tâm chỉ huy. Chỉ cần báo ra tọa độ, dựa vào kích cỡ của con mồi mà sắp xếp tổ nào xuất động, sau đó chính là chờ ăn cơm.

Chuyện khiến đàn sói vui vẻ nhất, đó là có cá trong đầm nước.

Không cần ngạc nhiên, ăn cá cũng không phải là độc quyền của đám mèo.

Thật ra so sánh với động vật ăn thịt trên lục địa, sói cũng rất thích ăn thịt cá. Dù sao, cân bằng dinh dưỡng, có lợi cho việc trưởng thành.

Chẳng qua bắt cá là chuyện tương đối phí sức.

Mặc dù sói cũng biết bơi, nhưng muốn bơi trong nước đánh bắt cá đó là chuyện vớ vẩn, chúng sói nghịch ở trong nước khiến cho mình ướt đẫm, lông cũng dính ở trên người, từng con giống như một bé con to đầu rất xấu, bọn chúng nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó nâng vuốt che miệng, tất cả đều nhìn thấy sự chế giễu trắng trợn trong ánh mắt của đối phương.

Cuối cùng vẫn là rađa vương sử dụng tinh thần đâm khiến cá choáng váng, đàn sói thấy biện pháp này tốt, lập tức nhảy xuống nước đi bắt cá.

Lâm Tịch cũng vứt mấy con cá vào trong ba lô.

Sư tử không ăn cá, bọn chúng chỉ ăn cá sấu.

Vì vậy trong đầm nước này quả thật có không ít cá, đàn sói ăn cá liên tiếp trong ba, bốn ngày, khiến Lâm Tịch mệt mỏi choáng đầu hoa mắt vì luôn sử dụng tinh thần đâm bắt cá mới coi như thôi.

Không quá lời khi nói bây giờ đàn sói ngáp một cái cũng toàn là mùi tanh của cá. Đừng nói há miệng, đoán chừng xem như sói xì hơi một cái, mèo ở gần đây cũng có thể bị thu hút.

Trong ba lô Lâm Tịch tràn đầy thịt tươi, chủ yếu là thỏ, dê vàng, sơn dương vân vân.

Vài ngày sau, hầu hết đàn sói lớn đều khôi phục trở lại trạng thái lúc vừa tiến vào sa mạc, thậm chí còn tốt hơn so với lúc đó.

Thấy tất cả mọi người gần như hoàn toàn khôi phục, Lâm Tịch dẫn dắt đàn sói lại đến bên đầm nước uống nước, sau đó lặng lẽ tiến lên rất xa, Lâm Tịch mới dẫn dắt đàn sói phát ra tiếng tru tập thể.

Sư Vương biết, đây là đám sói kia rời đi.

Đàn sư tử thở dài một cái, mặc dù bọn chúng cũng không e ngại bọn sói này, nhưng luôn cảm thấy chúng nó rất quỷ dị.

Xưng vương xưng bá ở khu vực này trong một thời gian dài, bọn chúng cũng không hi vọng chính mình có một đám hàng xóm nhìn chằm chằm như vậy.

Sao có thể để người khác ngủ ngáy bên cạnh giường? Huống chi là một bầy sói có thể uy hiếp đến tộc đàn chứ?

Sư Vương nhìn theo bóng dáng dần dần đi xa của đàn sói, trong lòng nghi hoặc: Bọn chúng từ đâu tới đây? Muốn đi đâu?

Lâm Tịch: Ngươi nên đến hỏi Plato đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.