Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 131: Dịch Dương, thật xin lỗi 23




Màn đêm lặng yên buông xuống, thanh niên nam nữ cười đùa ầm ĩ, một số người đang chơi trò chơi mà Lâm Tịch nhìn thấy rất nhàm chán, chẳng hạn như một nhóm hai người không được phép sử dụng nửa người trên, đưa quả bóng từ điểm A đến điểm B, trong lúc chơi không được phép khiến quả bóng rơi xuống đất, còn có dùng mông vận chuyển sầu riêng vân vân, không biết là ai đã pha trò nào đó gây cười, dẫn đến một trận huýt sáo và tiếng cười vang. Còn có người dùng bình nước khoáng đánh bowling, dù sao một loạt các trò chơi giản dị nhao nhao xuất hiện.

Lửa trại cháy lốp bốp, chiếu tới từng khuôn mặt tươi cười.

Lâm Tịch lắc đầu, cảm thấy thực sự ngây thơ buồn cười. Nhưng quay đầu ngẫm lại chính mình, năm đó nào có đặc sắc như vậy, nhưng mà khoảng thời gian học ở trường vẫn là những năm tháng cô tiếc nuối và hạnh phúc nhất.

Lâm Tịch ngồi trước lều trại của mình, chống cằm nhìn những người cười không ngớt cách đó không xa, chắc hẳn vài năm sau, những điều này cũng sẽ trở thành khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong trí nhớ bọn họ!

Chẳng qua.. Ngoại trừ một số người cặn bã, bởi vì tối nay, sẽ là khởi đầu cho cơn ác mộng của bọn họ!

Sợ sẽ liên luỵ đến người khác, Lâm Tịch chọn lều vải ở góc tương đối vắng vẻ, hơn nữa Lâm Tịch cũng không có để Hàn Nhã đi theo mình.

Trong lều của cô, các loại đạo cụ đã được chuẩn bị từ sớm, chỉ chờ cặn bã vào cuộc.

Trong cốt truyện, Tần Minh Nguyệt bị người ta thổi thuốc mê vào trong lều vải của mình, sau đó bị bốn gã đàn ông.. Cái này cũng chưa tính, Tư Minh Hạo bọn họ còn cố ý quay video, ảnh chụp khác nhau để làm bằng chứng, sau đó phát tán trên mạng một cách tàn nhẫn, thế là các kiểu của Công chúa nhỏ Tần Minh Nguyệt bị tải về giấu trong ổ D, ổ E, ổ F, ổ cứng di động của rất nhiều người..

Tại sao ư? Chỉ vì trải đường cho người yêu của ngươi, ngươi đã muốn hủy diệt tất cả mọi thứ của một thiếu nữ hoa quý? Huống hồ bọn họ phá hủy không chỉ là một thiếu nữ, mà là hai gia đình!

Đáng chết!

Đáng chết!

Người xung quanh đống lửa dần dần dần ít đi, ngẫm lại, trò hay cũng sắp bắt đầu, Lâm Tịch đứng dậy duỗi lưng một cái, giả bộ như dáng vẻ buồn ngủ, kéo lều vải ra, chui vào.

Tư Minh Hạo, ngươi xem các ngươi hạnh phúc biết bao, trên thế giới này còn có thể tìm được người bị hại nào chịu hợp tác hơn ta sao?

Quả nhiên, Lâm Tịch vừa tắt đèn, lập tức có một bóng đen lặng yên mà tới.

Trong bóng tối, Lâm Tịch yên tĩnh nằm trong túi ngủ, giả vờ dáng vẻ bị ngất.

Nhưng mà, lều vải phát ra tiếng "Bang bang" nhỏ xíu, dường như có người cố ý phát ra ở bên ngoài.

Ta vất vả lắm đấy, đạo diễn, luôn có tiện nhân không diễn theo kịch bản thì phải làm sao?

Lâm Tịch cố gắng giả bộ dáng vẻ bị đánh thức từ trong mộng đẹp, ngáp một cái, giọng điệu mang theo không kiên nhẫn lẩm bẩm: "Đáng ghét, ai vậy!"

"Minh Nguyệt, không ổn rồi!"

Lại là tiếng hoảng hốt của Tư Minh Hạo.

Lâm Tịch kinh ngạc hỏi: "Tư Minh Hạo? Là cậu?"

Sắc mặt Tư Minh Hạo lo lắng, tiến lên kéo tay Lâm Tịch, bị Lâm Tịch nhanh chóng tránh ra, Tư Minh Hạo cũng không coi là ngang ngược, vội vã đi về phía trước: "Cậu mau dậy đi, Dịch Dương.. Dịch Dương và Vân Tiêu phát sinh xung đột, hai người bọn họ đi rừng cây bên kia, tớ sợ mình không khuyên nổi, cho nên chạy tới gọi cậu."

Giọng nói của anh ta có hơi hổn hển, bước chân cũng rất hoảng loạn, giống như là thật sự lo lắng, ngay cả đầu cũng không quay lại đã vội vàng chạy về phía rừng cây.

Nếu như không phải biết trước cốt truyện, rất có thể Lâm Tịch đã bị anh ta lừa gạt.

Phi!

Diễn tinh!

Pháo hôi đã không dễ, nhân vật chính còn thêm diễn!

Lâm Tịch lấy hai thứ từ trong túi ngủ, bình tĩnh đi ra. Tư Minh Hạo sốt ruột, cô cũng không sốt ruột, nếu cốt truyện từ trong phòng biến thành ngoại cảnh, dù thế nào cô cũng phải mang theo đạo cụ đã chuẩn bị sẵn, đúng không? Cô chắc chắn coi như Tư Minh Hạo chạy nhanh hơn thỏ, cũng tuyệt đối sẽ không để cô mất dấu. Tần Minh Nguyệt không trình diện, vở kịch làm sao diễn được?

Quả nhiên, Tư Minh Hạo thở hồng hộc chạy với tốc độ cực nhanh.. Tại chỗ nhấc chân chạy, thấy Lâm Tịch đi tới, lại duỗi ra tay muốn bắt cô: "Nhanh lên, nói không chừng bọn họ đã động thủ."

Lâm Tịch yêu kiều thở hổn hển: "Tư Minh Hạo, tớ.. Không thể đi nhanh được, nếu không cậu đi ngăn cản bọn họ trước, tớ lập tức tới ngay."

"Sao Dịch Dương có thể nghe lời tớ, Vân Tiêu lại đánh không lại cậu ta, chỉ có cậu mới có thể khuyên nha!" Tư Minh Hạo thở hổn hển mấy ngụm: "Lão.. Thành thật mà nói, hiện tại tớ cũng chạy hết nổi rồi."

Lỗ tai Lâm Tịch khẽ nhúc nhích, cùng Tư Minh Hạo sóng vai đi về phía trước: "Cậu nói không xa, không xa, rốt cuộc còn bao xa!"

Hiện tại bọn họ đã rời xa nơi cắm trại, ở đây đã không thể nghe thấy những tiếng cười đùa huyên náo kia.

Đột nhiên, sắc mặt Lâm Tịch thay đổi lớn!

Ở khu rừng phía trước, vậy mà thật sự có người đang vật lộn kịch liệt, nghe tiếng thì không giống giả vờ, Lâm Tịch cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ bởi vì cô, cốt truyện có nhiều thay đổi? Chẳng những có chị em nhà họ Tiền gia nhập, còn thay đổi tình cảnh?

Chẳng lẽ bốn tên lưu manh đều đổi thành cao thủ vật lộn?

Nói như vậy, chỉ cần mọi chuyện có thể trong phạm vi kiểm soát, Lâm Tịch sẽ cố gắng không đặt mình vào nguy hiểm, mệnh của cô còn đắt hơn Hoàng đế. Cô tự nói với mình đừng hoảng hốt, lúc này, cần nhất chính là tỉnh táo.

Bây giờ ngay cả người bình thường cũng có thể nghe thấy tiếng vật lộn kịch liệt ở bên kia, sắc mặt Tư Minh Hạo có hơi cổ quái: "Kì quái, bốn người cũng không thể đánh chết tên nhóc đó sao?"

Miệng anh ta vừa mắng đồ vô dụng vừa không kiên nhẫn lại đưa tay ra bắt lấy Lâm Tịch: "Nhanh mẹ nó một chút!"

Chắc là cảm thấy mình một người đàn ông, thu thập một cô gái dĩ nhiên là không có bất cứ vấn đề gì, cũng không còn giả mù sa mưa diễn trò nữa, bây giờ Tần Minh Nguyệt chính là chim trong lồng.

Lâm Tịch làm bộ không nhìn ra Tư Minh Hạo không thích hợp, phối hợp với anh ta tăng tốc bước chân, cô có hơi lo lắng, chẳng lẽ bên đó thật sự là Dịch Dương?

Lâm Tịch sợ sẽ liên luỵ đến Dịch Dương, cho nên lần này không hề tiết lộ cho Dịch Dương biết.

Có đôi khi chính là như vậy, thường thường ngươi dự tính tốt, nhưng sẽ luôn phát triển theo hướng ngược lại, sau này Lâm Tịch mới nghĩ rõ ràng, nếu như trước đó cô nói rõ với Dịch Dương, có thể đã có rất nhiều chuyện thay đổi.

Khi đến gần đó, Lâm Tịch không khỏi trừng lớn hai mắt! Dưới ánh sáng của ngọn đèn cắm trại, có thể thấy rõ vẫn là bốn tên lưu manh trong cốt truyện, trong tay mỗi người đều cầm gậy bóng chày.

Trong đó rõ ràng có một người bị Dịch Dương làm bị thương không nhẹ, trong miệng mắng những lời thô tục, đã thoát khỏi trận chiến, một tay chống gậy bóng chày ở bên cạnh, Triển Vân Tiêu cầm một con dao đang đâm về phía ngực Dịch Dương lúc này đã không còn sức chống cự!

"Đồ khốn kiếp, dám làm bản thiếu gia xấu mặt như vậy! Mày ngược lại có uy phong rồi! Đang giả vờ cho lão tử nhìn sao!" Dịch Dương tay không vật lộn với ba tên cầm gậy hồi lâu, giờ phút này đã đỡ trái hở phải, hầu như không có cách nào chống đỡ, mắt thấy dao găm sáng loáng đâm tới, lại vô lực ngăn cản.

Anh ta đã biết kế hoạch của bọn họ, cũng nhìn thấy Tần Minh Nguyệt nhanh chân mà đến, Dịch Dương suy yếu hô một tiếng: "Cậu đi mau! Bọn họ muốn hại cậu!"

Sau đó một cơn đau nhói kéo tới từ ngực!

Hóa ra, cái chết là như thế này! Ánh mắt Dịch Dương lưu luyến nhìn thoáng qua Tần Minh Nguyệt, cô gái nhỏ cứu anh ta năm đó, cuối cùng anh ta.. Không thể trả ơn cứu mệnh của cô!

Trong nháy mắt Dịch Dương ngã xuống, tiếng Tư Minh Hạo cũng vang lên: "Vân Tiêu, cẩn thận đằng sau!"

Triển Vân Tiêu còn không kịp rút dao găm đâm vào ngực Dịch Dương ra, quay đầu lại nhìn thấy một nắm đấm gào thét mà đến, đập ầm ầm vào mặt anh ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.