Từ lâu, Văn Nhân Vân Phỉ đã thèm thuồng muốn miếng ngọc Phượng Hoàng Châu kia của nàng, đó là vật mà hoàng hậu tặng cho nàng.
Dùng cái này tới dụ dỗ Văn Nhân Vân Phỉ, nàng ta không có khả năng không tới.
Đời trước, đôi tra nam tiện nữ này khiến Tầm Mịch ăn biết bao nhiêu đau khổ. Nàng chỉ là giúp nữ tử đáng thương một chân mà thôi, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Còn có một điều làm Tầm Mịch vui mừng, chính là, tính cách của nguyên chủ có chút giống với nàng.
Chỉ là, nàng ấy mang theo một loại khí chất nữ tử thời cổ đại ‘tri thư đạt lý’, còn nàng lại là một nữ tử vô cùng độc lập, tự mình cố gắng làm mọi việc, là một người rất kiêu ngạo.
Xác định xong, đi tới trước cửa. Trong tay cầm lọ mê hương, chuẩn bị đợi Văn Nhân Vân Phỉ vừa đẩy cửa đi vào, thì lập tức mở nắp bình mê hương tiếp đón nàng ta.
Rất nhanh, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, khóe môi Tầm Mịch gợi lên nụ cười của ác ma.
“Nhị muội, nghe nói ngươi có đồ muốn tặng cho tỷ tỷ, là cái gì vậy nha?”
Văn Nhân Vân Phỉ vội vàng đến mức, ngay cả cửa cũng chưa kịp gõ, trực tiếp xông vào trong phòng.
Không đợi cho nàng ta nhìn thấy rõ tình hình trước mắt, thì đã nghe được một tiếng:
“Đại tỷ”
Phản xạ có điều kiện quay đầu sang hướng phát ra âm thanh, một mùi hương nhàn nhạt xông vào mặt nàng ta.
Trước khi rơi vào bóng tối vẫn còn kịp nhìn rõ gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Văn Nhân Tầm Mịch.
Vào lúc Văn Nhân Vân Phỉ vừa bước qua cánh cửa, thì Tiểu Hương đã nhanh tay đóng cửa phòng lại.
Là một nha đầu hiểu rõ tính cách cùng tâm tình của tiểu thư, vừa nhìn đã biết tiểu thư tuyệt đối muốn làm cái gì.
“Tiểu thư, người hạ mê hương, làm đại tiểu thư mê man ngủ thiếp đi làm cái gì?”
Tuy Tiểu Hương có thể đoán được một chút, nhưng cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc tiểu thư làm như vậy để làm gì?
Tầm Mịch đem lọ mê hương cất vào:
“Tiểu Hương, mau đem áo cưới của ta mặc vào cho nàng ta, nhanh”
Chính mình cũng nhanh chóng hành động, đem mấy bà mối đang nằm trên mặt đất, toàn bộ kéo ra phía sau tấm bình phong.
Tiểu Hương động tác cũng rất nhanh, chờ Tầm Mịch ra tới, thì chiếc váy dài màu hồng nhạt vô cùng đáng yêu của Văn Nhân Vân Phỉ đã biến thành váy cưới màu đỏ rực.
Gật đầu, rất vừa lòng:
“Tiểu Hương, nhớ kỹ, hiện tại nàng ta chính là tiểu thư của ngươi, cũng chính là ta.”
“Đợi lát nữa, khi Thái tử tới rước dâu, ngươi hãy nói với bọn họ, bởi vì ta vừa mới tâm sự khóc lóc với đại tỷ, đau lòng vì phải rời khỏi phủ thừa tướng, vô cùng đau lòng, khóc đến ngất xỉu”
Ở cổ đại, chưa hoàn thành nghi thức bái đường, thì sẽ không có người nào dám gỡ khăn voan xuống.
Cho dù có người không làm theo nghi thức, cũng không dám làm ra hành vi xuất phạm như vậy.
Đi đến bàn trang điểm, từ trong hộp trang điểm tìm son môi màu đỏ, vừa tô son, vừa đánh giá nhan sắc của nữ chủ.
Ừ, lớn lên không tồi, nhưng nhan sắc đó nếu đem so với mình, thì kém hơn rất nhiều.
Chủ yếu là do nàng ta dùng quá nhiều phấn, trang điểm nhiều đến mức mất đi khí chất vốn có, làm gương mặt xinh đẹp kia xấu đi không ít.
Còn gương mặt của Tầm Mịch, thì lại vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Lúc nàng không cười, lại mang cho người ta cảm giác lạnh lùng quyến rũ đầy cao quý. Còn lúc cười, thì lại mang một loại xinh đẹp quyến rũ đầy yêu mị.
Đặc biệt là dưới khóe mắt bên phải có một nốt ruồi màu đỏ hình dáng giống như một giọt nước mắt. Làm gương mặt của nàng càng thêm quyến rũ.
Tầm Mịch chấm một nốt ruồi son ở dưới khóe mắt của Văn Nhân Vân Phỉ, nhìn tới nhìn lui thấy không có vấn đề gì, mới đem son môi đặt trở lại trong hộp trang điểm.
“Tiểu thư, người yên tâm đi, em nhất định sẽ không để người khác phát hiện ra, chỉ là... ”
Chần chờ nhìn tiểu thư nhà mình, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Rõ ràng, tiểu thư nhà mình mọi việc đều vô cùng ưu tú, so với đại tiểu thư còn giỏi hơn gấp vạn lần.
Tầm Mịch nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hương, tươi cười vô cùng quyến rũ.
“Tiểu Hương, em ở chung với ta lâu như vậy, chắc cũng biết … thái tử cùng đại tỷ có tư tình với nhau … ”
“Nếu ta gả cho hắn, chờ đợi ta chỉ sợ là vực sâu không đáy. Làm một người muội muội tốt, ta đương nhiên muốn thành toàn cho bọn họ ”
“Tạm thời ta sẽ trốn đi ra ngoài, chờ đến buổi sáng ngày mai, ta sẽ làm bộ bị bắt cóc, trốn bọn bắt cóc chạy thoát trở về”
“Đến lúc đó, em hãy phối hợp với ta, biết chưa? Đợi lát nữa, nếu mẫu thân muốn đi vào nói chuyện với ta, em hãy nói mọi việc cho mẫu thân của ta biết”
“Tiểu Hương, tánh mạng của ta cùng tự do đều nằm trong tay em”
“Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ dẫn em cùng mẫu thân rời khỏi đây, trở về phủ Quốc công, không cần phải ở lại chỗ này chịu khổ”
Phủ thừa tướng chính là một cái hồ sâu, một khi không cẩn thận, thì sẽ ngã xuống, muốn bò lên cũng bò lên được.
Tiểu Hương trịnh trọng gật đầu:
“Xin tiểu thư yên tâm. Tiểu thư … người nhất định phải chú ý an toàn”
Từ khi khi còn nhỏ, nàng đã được tiểu thư mua về là nha hoàn. Nếu không gặp tiểu thư, nàng sợ là đã bị đưa vào thanh lâu làm kỹ nữ. Khi đó, nàng đã thề cả đời sẽ trung thành với tiểu thư.
Tiểu thư đối xử với nàng rất tốt.
Hiện tại, đã tới lúc nàng có thể giúp được cho tiểu thư, nàng rất vui.
“Tiểu Hương, em cũng phải bảo vệ tốt cho chính mình. Ngày mai chờ ta tới đón em”
Tầm Mịch ôm Tiểu Hương một chút, sau đó nhanh chóng nhảy qua cửa sổ, dẫm lên băng ghế đã chuẩn bị từ trước đó, leo tường bò ra ngoài.
Tiểu Hương đem băng ghế đặt lại chỗ cũ, xác định tiểu thư đã an toàn rời khỏi, mới đem cửa sổ đóng lại.
Trùng hợp, cửa phòng lúc này lại bị gõ vang, giọng nói của phu nhân vang lên.
Tiểu Hương nhớ lại chuyện mà tiểu thư đã dặn dò mình trước khi rời khỏi, nàng nhanh chóng đem phu nhân kéo vào trong phòng, lập tức đem kế hoạch của tiểu thư nói lại cho phu nhân nghe.
Thượng Quan Yên là nữ nhi nhà quan, còn là đích nữ của phủ Quốc công, được gả vào phủ Thừa tướng đã hơn hai mươi năm. Tình nghĩa vợ chồng với thừa tướng đã sớm bị mài mòn.
Nếu không phải vì nhi tử cùng nữ nhi, nàng đã sớm đóng cửa ăn chay niệm phật.
Chuyện thái tử có tư tình với đại tiểu thư, nàng cũng từng nghe qua.
Nhưng, nàng là một vị chính thất phu nhân không nhận được sự cưng chiều yêu thương của Thừa tướng, một tiếng nói nho nhỏ cũng không có.
Huống chi, đối phương còn là thái tử, là nhi tử của hoàng đế. Nàng còn nghĩ rằng, sẽ chính mắt nhìn nữ nhi nhảy vào hố lửa.
Thật không ngờ, nữ nhi của mình lại thông minh như vậy, đã chuẩn bị sẵn một kế sách ‘ linh miêu tráo thái tử’.
Nàng tin tưởng năng lực của nữ nhi, buông xuống trái tim đang lơ lửng trên không, lẳng lặng ngồi chờ giờ lành đến.
Bên này, Tầm Mịch từ sân sau chạy mãi, nhanh chóng đã thoát khỏi phủ thừa tướng, đang đứng cạnh một cái ngõ nhỏ bên ngoài phủ.
Đôi mắt láo liên nhìn xung quanh, đầu óc hoàn toàn choáng váng.
Đầu tiên, khi nàng đã sắp chạy gần đến cổng sau, thì gặp phải một thủ vệ tuần tra, dưới cơn hoảng loạn, nhanh chân trốn vào bụi cây gần đó.
Sau đó, thật vất vả mới đợi bọn họ tuần tra xong, nàng lập tức nhảy ra khỏi bụi cây, nhanh chân mở cổng, chạy mãi mới xuất hiện ở nơi này.
‘ Bảo Bảo, em ra tới cho chị, không phải em luôn miệng nói bản thân mình rất có ích sao? Hiện tại, đây chính là lúc em phát huy sức mạnh của mình’
‘ Lấy bản đồ ra, tìm nơi gọi là Đệ Nhất Lâu ’
Nàng muốn đi trước một bước, đoạt cơ hội của nữ phụ, phải tìm người âm thầm bảo vệ Tiểu Hương, thuận tiện giám thị Văn Nhân Vân Phỉ luôn thể.
Thân là một nữ sinh viên của thế kỷ 21, tư tưởng cùng người của thời đại này hoàn toàn không giống nhau. Khó bảo đảm, nàng ta sẽ không làm điều gì cản trở nhiệm vụ của nàng
Trong mấy quyển tiểu thuyết xuyên không thường xuyên nhắc đến việc mấy vị nữ xuyên này hay làm ra đại pháo với thuốc nổ hay sao?
Nếu vậy, nàng thật sự sẽ khóc rống.
Sau khi hệ thống giải khóa cấp bậc của thế giới. Trong đó có một điều khiến nàng khó chịu.
Chính là, trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ được giao trong mỗi thế giới. Nếu nhiệm vụ giả sử dụng một món đồ vật cao cấp không thuộc về thế giới này, thì sẽ bị ý thức thế giới diệt trừ ngay.
(Nhiệm vụ giả: là người thực hiện nhiệm vụ)
Nếu may mắn không chết, thì xem như là làm lao động không công.
Má nó, lao động không công?
Nàng cực cực khổ khổ làm nhiệm vụ, cố gắng cày cấy tìm kiếm tích phân, cũng không phải là vì rảnh rỗi mà đi làm không công cho thế giới.
Nàng cũng đã từng hỏi qua Bảo Bảo, vì sao lại có cái quy định chết tiệt này, Bảo Bảo cũng đã giải thích.
Nói cái gì mà. Một khi xuất hiện đồ vật cao cấp hơn đồ vật có trong thế giới đó, thì rất có khả năng sẽ khiến cho thế giới đó bị sụp đổ.
Cho nên, Tầm Mịch lại lần nữa vác ba lô đi lên một con đường đầy chông gai.
‘ Tính tong ~~~ ký chủ, có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, chị muốn nghe tin nào trước? ’
Bóng dáng của Bảo Bảo từ từ hiện ra giữa không trung, bay bay trước mặt Tầm Mịch.
Mạch máu trên trán của Tầm Mịch hiện lên rõ ràng, còn giật giật mấy cái, nghiến răng nghiến lợi nói:
‘ Tin tốt ’
‘ Tin tức tốt chính là, bản đồ thì có, nhưng còn chưa hoàn toàn mở ra. Chỉ có thể định vị được vị trí cần tìm. Nhưng, trước khi muốn định vị vị trí cần tìm... cần yêu cầu báo cáo tọa độ chính xác ’
Bảo Bảo thành công chọc giận Tầm Mịch.
Nó nhìn thấy sắc mặt ký chủ nhà mình càng lúc càng tối đen, cơ thể tròn quay đầy lông của Bảo Bảo run rẩy trong gió.
‘ Vậy … tin tức xấu … có phải muốn nói … không thể định vị vị trí của Đệ Nhất Lâu? Hửm