Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 325




Trầm Mộc Bạch lấy xuống cái viên dâu tây kia, đưa tới trước mặt hắn, "Tử Dục, cho cậu ăn."

An Tử Dục tựa hồ có chút ngây ngẩn cả người, hắn nhìn dâu tây trước mắt, mím môi một cái, vụng trộm nhìn thoáng qua hai người lớn bên kia, lắc đầu.

Trầm Mộc Bạch chú ý tới hắn tiểu động tác, nhỏ giọng nói, "Không sao đâu, tớ không thích ăn cái này."

An Tử Dục trong mắt tràn đầy khao khát cùng giãy dụa, nghe được câu này tựa hồ có chút tin, nâng lên con ngươi nhỏ giọng nói, "Thật sao?"

Trầm Mộc Bạch cười cong con mắt, gật một cái nói, "Ừ."

An Tử Dục do dự trong một giây lát, lúc này mới tiếp nhận dâu tây trong tay cô, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."

Trầm Mộc Bạch "Không khách khí."

An Tử Dục ăn dâu tây, trong lòng nghĩ, cô cũng không phải là chán ghét như vậy.

Trầm Mộc Bạch tựa hồ tìm tới một chút bí quyết, mỗi lần đều biến đổi phương pháp nịnh nọt tiểu nam chính, rồi lại sẽ không làm quá để cho đối phương bị hù dọa. Một tới hai đi, An Tử Dục cũng liền dần dần thích ứng, đối mặt cô tới gần, cũng không giống lúc trước bắt đầu như thế kháng cự.

Chu Nhược Vân cùng Tiêu Tuyết Tình tự nhiên cũng chú ý tới quan hệ của hai đứa nhóc biến hóa, trong lòng cảm thấy rất là vui mừng, cùng lúc đó, hai nhà cũng càng ngày càng thân cận.

Bất quá có đôi khi Trầm Mộc Bạch vẫn sẽ làm tiểu nam chính tức giận, đặc biệt là cô đắc ý quên hình, cầm bánh ngọt đi dỗ người ta, cuối cùng nhịn không được bản thân trước cắn một cái.

An Tử Dục trơ mắt nhìn cô cắn một hơi, ủy khuất đến nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi.

Trầm Mộc Bạch hối hận xấu hổ phải nghĩ tát mình một bạt tai, cuối cùng gieo gió gặt bão lừa người ta hai ngày.

Tại thời điểm ba tuổi, hai người đi học cùng một nhà trẻ.

Ngày đầu tiên lúc đi học, An Tử Dục bị bạn học nam ngồi phía sau cột lên một cái bím tóc.

Hắn vốn là dáng dấp mười điểm thanh tú, con mắt lại đặc biệt đẹp, thời điểm bị cột bím tóc, chung quanh bạn học nhỏ chê cười.

An Tử Dục sờ lên tóc trên đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt, miệng một xẹp, sau đó bắt đầu rơi hạt đậu.

Mấy bạn học nhỏ kia đều ngẩn ra, có chút chân tay luống cuống.

Nghe tiếng mà đến Trầm Mộc Bạch chen vào, nhìn thấy An Tử Dục bị cột một cái bím tóc cũng là ngây ngẩn cả người, cô cố gắng nín cười, đi đến trước mặt đối phương nói, "Tử Dục, sao vậy?"

An Tử Dục vừa nghe đến thanh âm cô, nước mắt rơi đến càng thêm lợi hại, trên mặt hoàn toàn là thần sắc ủy khuất, "Lạc Lạc."

Trầm Mộc Bạch giả bộ như người lớn sờ lên đầu hắn, an ủi, "Thế nào? Không khóc không khóc."

An Tử Dục chỉ nam sinh sau lưng, nãi thanh nãi khí nói, "Cậu ta khi dễ tớ."

Tựa như là tìm được người lớn làm chỗ dựa, trong giọng nói tràn đầy lên án cùng ủy khuất.

Trầm Mộc Bạch mặc dù so An Tử Dục nhỏ một tháng, nhưng là phát dục tốt, so với hắn thậm chí một chút tiểu bằng hữu trong vườn trẻ cao hơn.

Cô nhìn nam sinh kia nói, "Là cậu cột tóc cậu ấy?"

Trầm Mộc Bạch giả thành bộ dáng người lớn nghiêm túc nhưng lại có mấy phần uy nghiêm, nam sinh trong lúc nhất thời bị hù dọa, chần chờ nhẹ gật đầu.

Trầm Mộc Bạch "Nói xin lỗi."

Nam sinh thấy lớn lên so với con gái dì sát vách đẹp hơn, nhưng lại dữ dằn, không khỏi có chút bị giật mình, vội vàng nhận sai nói, "Thật xin lỗi."

Trầm Mộc Bạch "Lần sau không thể làm như vậy, nếu không tớ cũng sẽ cột tóc cậu thành bím tóc như vậy."

Nam sinh chần chờ nhìn An Tử Dục một chút, sau đó nhu thuận nhẹ gật đầu.

Trầm Mộc Bạch lúc này mới quay đầu lại nói, "Không sao." Sau đó cô đem buộc tóc kéo xuống trả lại nam sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.