Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 321




Sát vách mới chuyển đến một hàng xóm.

Chu Nhược Vân lúc đầu định đi hỏi thăm, nhưng là con trai hai tuổi không cẩn thận ngã một phát, lại ở trong phòng khách khóc, con mắt đẹp bên trong chứa một bao nước mắt, lạch cạch lạch cạch rơi xuống, trên mặt bụ bẩm trắng nõn hoàn toàn là thần sắc ủy khuất.

Chu Nhược Vân bận bịu xoa xoa tay, đi qua đem con trai bế lên, dỗ "Bảo Bảo không khóc, mẹ ở nơi này, không khóc không khóc."

Tiểu An Tử Dục nghe lời này một cái, nước mắt chảy ra lợi hại hơn, dùng thanh âm mềm nhu sữa nói, "Đau.."

Chu Nhược Vân cũng biết con trai nhà mình bình thường yếu ớt vô cùng, nhẹ giọng thì thầm an ủi.

"Mẹ thổi cho con một chút, đau nhức cũng bay đi thôi."

Nói xong, hướng trên cánh tay nhỏ giống như củ sen thổi ngụm khí, nhìn con trai đang méo méo miệng, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười lại đau lòng.

An Tử Dục lúc này mới ngưng được nước mắt, chỉ là trong mắt nước mắt còn lưu lại, ôm Chu Nhược Vân nhỏ giọng nói, "Ôm một cái."

Chu Nhược Vân đối mặt hắn nũng nịu cùng tìm kiếm an ủi, nhịn không được cười cười, ngoài miệng lại là nói, "Được được, ôm một cái."

An Tử Dục ngước mắt nhìn mẹ mình một cái, dùng thanh âm mềm nhu sữa nhỏ giọng nói, "Muốn ôm lâu."

Chu Nhược Vân tự nhiên là theo ý hắn, "Được, ôm lâu một chút."

An Tử Dục hít mũi một cái, lay lấy cổ mẹ, đem khuôn mặt nhỏ dựa lên.

Thanh âm tiếng chuông cửa tại lúc này vang lên, Chu Nhược Vân trong lòng có chút do dự, liền nghe được một thanh âm nữ nhân nhu nhu vang lên, "Có người ở nhà không? Tôi là hộ gia đình sát vách mới tới."

Giọng nói ôn nhu giống như là từ trong xương cốt tản ra, để cho nghe trong lòng hết sức thoải mái.

Chu Nhược Vân ôm con trai, xuyên qua mắt mèo thấy được một nữ nhân dịu dàng, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, mang trên mặt mỉm cười giống như gió xuân, để cho người ta nhìn không khỏi sinh lòng hảo cảm.

Chu Nhược Vân gặp qua vị hàng xóm mới này từ xa xa, chỉ là không nghĩ tới nhìn gần sẽ có khí chất như vậy, thế là vội vàng mở cửa phòng nói, "Chào chị, mời vào."

Chu Nhược Vân lúc này mới phát hiện đối phương còn dắt một bé gái, thoạt nhìn cũng bất quá cùng con trai mình lớn như nhau, ngũ quan tinh xảo đẹp mắt cực kì, làn da giống sữa bò một dạng, mà cặp mắt to linh động lúc này đang nhìn lại.

Phảng phất giống như là cảm nhận được nghi hoặc, nữ nhân cười cười nói, "Đây là con gái tôi, Lạc Lạc, mau chào dì đi."

Bé gái nắm thật chặt tay nữ nhân, dùng thanh âm mềm nhũn nói, "Chào dì ạ."

Bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê khả ái để cho Chu Nhược Vân trong lòng rất là ưa thích.

Tiêu Tuyết Tình ánh mắt rơi vào đứa bé trong ngực Chu Nhược Vân, đối phương lặng lẽ meo meo nhìn lại, lúc chạm tới ánh mắt, da mặt mỏng lại một lần nữa chôn trở về.

Không khỏi mỉm cười, "Đây là con trai chị?"

Chu Nhược Vân cười nói, "Đúng, nó tính tình nhát gan chút, mau vào ngồi đi."

Sau khi đi vào phòng khách, Tiêu Tuyết Tình cầm trong tay bánh ngọt bỏ lên bàn nói, "Đây là tôi tự mình làm bánh ngọt, hi vọng chị đừng để ý."

Phảng phất như là bạn đã nhiều năm trước quen nhau, Chu Nhược Vân đối nữ nhân trước mắt sinh ra không hiểu hảo cảm, nghe được câu này vội vàng nói, "Không ngại, chị quá khách khí."

Chu Nhược Vân thả con trai trong tay ra, sờ lên đầu hắn nói, "Bảo Bảo, mẹ phải đi châm trà, con ở nơi này cùng dì và em gái ngồi một lát có được hay không?"

An Tử Dục giương mắt vụng trộm nhìn thoáng qua bên kia, do dự một chút, vẫn là buông rat ay đang ôm mẹ mình, nhu thuận nói, "Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.