Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 243




Đối với cô thất thố, Giang Nhất Nhiên lộ ra tỉnh táo hơn nhiều, "Lại đây, tôi sấy khô tóc cho em."

Trầm Mộc Bạch ngoan ngoãn đi qua.

Giang Nhất Nhiên cầm máy sấy tóc sấy tóc cho cô, ngón tay thon dài trắng nõn xuyên qua trong tóc nàng, ngẫu nhiên lơ đãng chạm đến hai cái lỗ tai lông xù.

Lỗ tai đối với con mèo mà nói là bộ phận rất nhạy cảm, Trầm Mộc Bạch nhịn không được lỗ tai run một cái, nhưng là loại cảm giác tê tê dại dại còn lưu lại bên trên tai.

Giang Nhất Nhiên thứ n chạm đến lỗ tai cô, Trầm Mộc Bạch nếu không phải là tin tưởng con sen nhà mình làm người, đều muốn hoài nghi đối phương là cố ý, cô do dự một chút, vẫn là mở miệng nhỏ giọng nói, "Đừng đụng lỗ tai tôi, rất nhột."

Ở góc độ thiếu nữ không nhìn thấy, Giang Nhất Nhiên hơi cuộn lên vành môi, dùng ngữ khí nhàn nhạt đáp lại nói, "Ừm, đã khô không sai biệt lắm."

Trầm Mộc Bạch lúc này mới thở hào một hơi.

Giang Nhất Nhiên đứng người lên đem máy sấy tóc thu vào, đang định đóng lại đèn bàn trên mặt bàn, nghe được thiếu nữ dùng cái thanh tuyến mềm nhũn nói, "Tôi.. Đêm nay vẫn là xuống lầu ngủ đi."

Tay hắn có chút dừng lại.

Trầm Mộc Bạch đối với bộ dáng hiện tại này hay có chỗ cố kỵ, thế là nhịn không được đưa ra yêu cầu này.

Giang Nhất Nhiên xoay người, ánh mắt thâm thúy rơi ở trên người cô.

Trầm Mộc Bạch nhìn nam chính trên mặt nhìn không ra tâm tình gì, tâm tình thấp thỏm nói, "Có lẽ tôi ngày mai sẽ trở về thành con mèo."

Giang Nhất Nhiên không nói chuyện, hướng về cô đi từng bước một tới.

Đôi tròng mắt kia so bình thường muốn nhiều hơn một phần cảm xúc nói không rõ mờ hồ, mặc dù bị chủ nhân ẩn nhẫn đè nén, nhưng vẫn là từ đáy mắt chậm rãi leo lên.

Trầm Mộc Bạch mí mắt nhảy một cái, sinh ra một chút cảm giác lùi bước, đang lúc cô dự định chạy trốn, đã không kịp.

Đối diện Giang Nhất Nhiên nghiêng thân đưa cô cả người ép xuống trên giường lớn sau lưng, mà hai tay thực lực mạnh mẽ cũng ngăn chặn lại động tác phản kháng của cô, khí tức ấm áp đập vào mặt, thân thể hai người thân mật kề sát đến cùng một chỗ, mười điểm mập mờ.

Trầm Mộc Bạch ý đồ muốn tránh thoát, lại không nghĩ rằng thân thể đối phương giống như là một tòa núi lớn đem cô ngăn chặn, không nhúc nhích được nửa phần.

Cô có chút buồn bực nghĩ, mỗi nam chính nhất định chính là khắc tinh của cô.

Giang Nhất Nhiên nhìn chằm chằm cô rõ ràng có chút co rúm lại con ngươi, nhẹ giọng nói một câu, "Muốn đi nơi nào?"

Đối phương trên mặt mặc dù còn duy trì lấy thần sắc bình thường lãnh đạm, nhưng là trong cặp mắt kia lại giống như là đang ẩn nhẫn đè nén cái gì, thoạt nhìn giống như là biển sao thâm thúy, đưa cả người cô cùng cuốn vào.

Trầm Mộc Bạch vừa định mở miệng nói chút gì, Giang Nhất Nhiên môi đã đè ép xuống, đầu lưỡi theo khe hở nhỏ cường thế không mất ôn nhu len lỏi tiến vào, sau đó dùng lực mút vào liếm lấy lưỡi cô.

Trong miệng thiếu nữ mỗi một tấc hắn đều không có buông tha, tinh tế liếm mút lấy.

Trầm Mộc Bạch bị hắn hôn đến có chút chậm không hít thở đến, đối phương bình thường bộ dáng cấm dục đạm nhiên phóng tới phương diện này đi lên, quả thực tựa như một con sói tùy thời đã lâu, rốt cục đối với con mồi hắn ngấp nghé vươn ra ma trảo.

Một bên mút hôn trong miệng mềm mại thiếu nữ, vừa rút ra một cái tay nhẹ nhàng nắm được lỗ tai lông xù, cảm thụ đến người dưới thân nhịn không được co rúm lại, trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ trầm thấp.

Trầm Mộc Bạch trong mắt hơi nước tràn lan, thừa dịp hắn trong đó một cái tay bị phân đi lực chú ý, nghĩ đưa tay hướng trên lồng ngực hung hăng đẩy, lại không nghĩ rằng đối phương giống như là mọc ra một đôi mắt khác tựa, dễ như trở bàn tay ngăn lại động tác của cô, ngược lại bị hôn đến càng dùng sức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.