Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 150




Ào ào ào dòng nước từ vòi nước vang lên, hai nam sinh song song ở chỗ rửa tay.

"Ai, không phải thật sự đi, Tô Nhất Y kia, chính là chị của Tô Hoài Ngôn thực sự viết qua thư tình cho cậu?" Trong đó một nam sinh mười điểm giật mình nói.

Trên mặt kính phản chiếu ra hai người, một nam sinh khác dáng dấp trắng nõn đẹp trai giọng nói cao ngạo, "A, đúng vậy."

Nam sinh đấm đấm bộ ngực hắn ta nói, "Được nha Tiếu Diễn, không nghĩ tới chị của Tô Hoài Ngôn cũng bị cậu bắt lại, thế nào, muốn hay không cân nhắc đáp ứng cùng cô ấy kết giao thử xem? Suy nghĩ một chút đã cảm thấy rất sảng khoái nha, đây chính là chị của Tô Hoài Ngôn."

Nam sinh tên là Tiếu Diễn trong mắt lướt qua vẻ đắc ý, cũng rất là ghét bỏ nói, "Ai thèm để ý tên bốn mắt kia? Muốn dáng người không dáng người muốn hình dạng không hình dạng, nếu không phải là bởi vì cô ấy là chị của Tô Hoài Ngôn, tớ mới sẽ không chú ý tới một người như cô ấy."

Nam sinh suy nghĩ, ngoài miệng lại là khuyên nhủ, "Đây chính là ngàn năm một thuở cơ hội tốt nha, hơn nữa đối phương thế nhưng là người có tiền có bối cảnh, xem như thiên kim cũng không đủ. Lại nói, chỉ cần cậu tóm chặt lấy nữ sinh này, về sau không phải chỉ cần ở cao trung không ai dám trêu chọc cậu sao, ngay cả tiền đồ cũng vô hạn nha."

Tiếu Diễn trên mặt hiện ra thần sắc do dự.

Nam sinh thấy thế, nghĩ muốn khuyên nữa, ánh mắt lơ đãng chạm đến trong gương, kém chút bị dọa mất hồn.

Tô Hoài Ngôn tựa ở một bên, trên mặt lộ ra thần sắc giống như cười mà không phải cười, dùng thanh âm thiếu niên mềm mại mở miệng nói, "Nói đi, tại sao không nói?"

Nam sinh trông thấy nụ cười trên mặt hắn, thân thể không tự chủ được run rẩy, trên mặt lộ ra bộ dáng kinh khủng, "Tô.. Tô.. Hoài Ngôn."

Tiếu Diễn theo ánh mắt nam sinh nhìn lại, khi thấy trong gương thanh niên cười tươi rói, sắc mặt tái đi.

Tô Hoài Ngôn có chút ngoẹo đầu, cười hì hì mở miệng nói, "Thế nào? Tôi liền dọa người như vậy?"

Thiếu niên biểu hiện như bình thường nhu thuận, trong hai người tâm lại càng bất định bất an, trên trán cũng bắt đầu tràn ra mồ hôi tinh tế.

Nam sinh nuốt xuống nước miếng trong cổ họng bởi vì sợ hãi khẩn trương, gian nan mở miệng nói, "Chúng ta chính là nói đùa Ngôn ca, cậu đừng để ở trong lòng, chúng ta.."

Hắn ta lời còn chưa nói hết, liền bị thiếu niên dạo bước đi tới một tay nắm chặt cổ áo, trong con ngươi đối phương như lưu ly xinh đẹp nửa phần ý cười đều không có, hết lần này tới lần khác trên mặt lại mang theo nụ cười ngọt ngào, thanh âm mềm mại hồn nhiên, "Cậu cảm thấy tôi tiếp đó sẽ làm gì với cậu?"

Trên cổ áo đồng phục theo động tác đối phương không nhanh không chậm co vào, đáy mắt nam sinh kinh hãi lại cũng không che giấu được, trên mặt gân xanh đều hiện ra, hô hấp khó khăn, "Khục.. Tôi.. Xin lỗi.. Thật xin lỗi.. Tôi không nên nói ra nói như vậy.. Thật xin lỗi.. Bỏ qua cho tôi đi.."

Giống như là đang ở biên giới của sự sống vô dụng giãy dụa, trong nháy mắt đó chật vật cùng bản tính bại lộ không thể nghi ngờ.

Tô Hoài Ngôn cười cười, bên khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền mềm mại.

Nam sinh bên ngoài đang muốn tiến đến đi nhà xí vừa vào liền nhìn thấy tràng cảnh này, trừng lớn hai con ngươi, liên tục không ngừng lui ra phía sau chạy ra ngoài, sợ mình bị đối phương để mắt tới.

Thiếu niên hơn một mét bảy níu lấy cổ áo nam sinh, sau đó dùng chân đá văng một cái cánh cửa trong đó, nhắm ngay bồn cầu liền đem mặt nam sinh nhấn xuống dưới.

Hưởng thụ nhìn nam sinh giãy dụa nôn khan không ngừng, Tô Hoài Ngôn nghiêng đầu một chút mặt hướng Tiếu Diễn bên ngoài đang muốn chạy trốn nói, "Nếu như cậu dám chạy trốn mà nói, giết cậu nha."

Khuôn mặt thiếu niên như thiên sứ nhưng ở trong mắt Tiếu Diễn lại là so ác ma còn kinh khủng hơn, hắn cơ hồ là khắc chế không được run rẩy hai chân, trên mặt trắng bệch giống như một trang giấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.