Lý Uyển Linh không nghĩ tới Tần Tranh Vanh trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí ngay cả bà ta cũng đánh, bà ta liền tức giận run lên.
Nhưng Lý Uyển Linh tức giận cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chuyện này dù sao cũng là mẹ con bà đuối lý.
Vốn là một chuyện vui tốt đẹp, không ngờ cuối cùng lại thành như vậy, Tần - Mộ hai nhà cũng nổi lên oán trách lẫn nhau.
Tần Tranh Vanh là hận Mộ Liên đùa bỡn hai đứa con gái của hắn, cưới con gái lớn của hắn, còn cùng con gái nhỏ của hắn dây dưa không rõ.
Mộ gia cảm thấy Tần Tranh Vanh dạy con gái quá tệ, biết rõ Mộ Liên là anh rể, Trần Trăn Trăn đó còn câu dẫn con của bọn họ, cuối cùng đem chuyện này nháo lớn thành như vậy.
Tô Hòa đem một màn này khuấy cho đục ngầu, cô cầm thẻ căn cước và điện thoại di động, đến khách sạn gần đó thuê một phòng, sau đó liền tắt điện thoại.
Bên này Tô Hòa đang trong phòng nghỉ ngơi, bên kia Tần Tranh Vanh tìm người khắp nơi sắp phát điên.
Tần Dung này vô cùng mạnh mẽ, tính tình giống hệt mẹ của cô.
Từ sau khi mẹ Tần Dung qua đời, quan hệ hai cha con bọn họ cũng rất kém, nhất là sau khi Tần Dung tốt nghiệp, sống độc lập, tự kiếm tiền mua nhà, cô cũng không còn về nhà nữa.
Cho tới nay, Tần Tranh Vanh đối với đứa con gái này rất áy náy, người càng già càng trọng tình cảm, chờ đến lúc Tần Tranh Vanh muốn đền bù cho Tần Dung, mới phát hiện đứa con gái này căn bản không cần.
Một người mạnh mẽ như vậy, hôm nay đột nhiên nói, "Mẹ con không có ở đây, ba sẽ để bọn họ ức hiếp con như vậy", Tần Tranh Vanh nghe mà nước mắt cũng sắp rớt xuống.
Bây giờ con gái mất tích, Tần Tranh Vanh rất lo lắng, nhìn mẹ con Tần Trăn Trăn thì càng thêm không vừa mắt, trở về lại hung hăng mắng một trận.
Từ khi được Tần gia nhận lại, Tần Trăn Trăn chưa từng bị Tần Tranh Vanh mắng như vậy lần nào.Mới phát sinh chuyện lớn như vậy, cô ta cũng thấy rất mất mặt, không nghĩ tới ba cô ta chỉ quan tâm đến một đứa con gái khác, hoàn toàn không thấy cảm nhận của cô ta.
Đừng bảo là Tần Tranh Vanh, Lý Uyển Linh cũng không nhịn được muốn dạy bảo Tần Trăn Trăn, trách cô ta không kiên nhẫn, trách cô ta trêu chọc Tần Dung.
Trêu chọc thì trêu chọc đi, còn để lại cái chuôi cho đối phương, bây giờ khiến cho mọi người đều biết, Tần Trăn Trăn làm sao có thể gả vào hào môn?
"Hai người muốn ép chết con phải không?" Tần Trăn Trăn ánh mắt đỏ bừng khóc lên, âm thanh cô ta khàn khàn mang theo oán trách, "Con chết hai người mới vui vẻ phải không?"
"Con nhỏ giọng một chút, ba con đang nổi giận ở bên ngoài, con ngại tình cảnh của chúng ta quá tốt rồi đúng không?" Lý Uyển Linh trừng mắt nhìn Tần Trăn Trăn một cái.
Tần Trăn Trăn bụm mặt khóc rống lên, "Mẹ, bây giờ con nên làm cái gì? Người bên ngoài đều biết chuyện này, con sau này làm sao ra ngoài gặp người khác được nữa?"
"Con cũng biết không còn mặt mũi gặp người khác?" Lý Uyển Linh vọt một câu trách Tần Trăn Trăn, chuyện này đáy lòng ba ta cũng tức giận.
Chỉ là Tần Trăn Trăn cuối cùng vẫn là con gái ruột thịt của bà ta, Lý Uyển Linh hít sâu một hơi, giọng hòa hoãn.
"Chuyện này sau này hãy nói, bây giờ trước tiên phải xin lỗi ba con, ba con đối với Tần Dung đó đang mềm lòng, không thể để cho quan hệ cha con của họ hòa hoãn trở lại." Lý Uyển Linh khuyên nhủ.
Tần Trăn Trăn căn bản không nghe, bụm mặt tiếp tục khóc.
"Con có nghe thấy không?" Lý Uyên Linh đụng cánh tay Tần Trăn Trăn một cái, "Con chẳng lẽ muốn Tần Dung cướp ba của con, sau đó cướp gia sản? Lúc này nếu con không chịu thua kém, mẹ cũng không giúp được con."
Nghe gia sản, Tần Trăn Trăn mới chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ta phun ra hận ý, "Đúng, không thể cho cô ta trở lại, tuyệt đối không thể để cho cô ta ở trước mặt ba khoe mẽ."
Thầy Tần Trăn Trăn nghĩ thông suốt, Lý Uyển Linh thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền mơ mơ hồ hồ kéo nhau đi nhận sai với Tần Tranh Vanh.
Khiến cho Lý Uyển Linh không ngờ là, cả hai người họ vừa xuống lầu, Tần Dung liền giống như cùng một lúc với họ mở cửa bước vào, cô lại quay về.