Sau chuyện này Mộ Liên ít nhiều gì cũng có chút hối hận, dù sao Tần Trăn Trăn cũng là em gái Tần Dung, hai người họ không thể nào cưới nhau được.
Tần Trăn Trăn hiểu rõ tính tình của Mộ Liên, cho nên cô ta cũng không yêu cầu Mộ Liên chịu trách nhiệm, còn lên mạng đặt vé máy bay ra nước ngoài.
Mộ Liên thích mềm không thích cứng, coi như ép buộc hắn cũng không thể quá mạnh, vì vậy Tần Trăn Trăn lấy lui làm tiến, xế chiều hôm đó cô ta thu dọn đồ đạc, làm bộ phải đi.
Sau khi đến sân bay, Tần Trăn Trăn gọi cho Mộ Liên một cuộc, sau đó tạm biệt hắn, nói không cần Mộ Liên chịu trách nhiệm với mẹ con họ, một mình cô ta có thể chăm sóc đứa bé.
"Em biết anh thích chị em, bây giờ em đã thông suốt, yêu một người không nhất định phải có được, tình yêu chân chính là học cách buông tay."
"Cho nên sẽ không quấn lấy anh nữa, khoảng thời gian này anh có thể ở bên em, em đã rất mãn nguyện, đây là những ngày vui vẻ hạnh phúc nhất của em, chúc anh hạnh phúc."
Tần Trăn Trăn cười nói, nhưng âm thanh cô ta nghẹn ngào, giọng run rẩy, tựa hồ rất khó khăn.
Nghe Tần Trăn Trăn nói những lời này, Mộ Liên quả thực có hơi nhói lòng một chút, hắn muốn nói lại thôi, "Tiểu Trăn..."
Tần Trăn Trăn cắt đứt lời nói của Mộ Liên, cố làm ra vẻ ung dung, "Cứ vậy đi, em phải đi kiểm tra an ninh, có duyên sẽ gặp lại!"
Nói xong Tần Trăn Trăn cũng không cho Mộ Liên cơ hội, trực tiếp cúp máy.
Nghe âm thanh điện thoại mất kết nối, Mộ Liên nhíu chân mày, sau đó vội vàng gọi lại cho Tần Trăn Trăn.
Nhưng Tần Trăn Trăn không nghe máy, điều này khiến Mộ Liên càng lo lắng.
Bây giờ Tần Trăn Trăn đã có thai, lúc này một mình cô ta rời đi, Mộ Liên lo lắng cô ta không thể tự chăm sóc mình thật tốt.
Mộ Liên cầm chìa khóa xe lên, vừa gọi cho Lý Uyển Linh, một bên đi ra ngoài công ty.
Điện thoại vang lên mười mấy giây, Lý Uyển Linh mới nghe máy.
"Dì, dì biết Tiểu Trăn phải lên máy bay không?" Mộ Liên lo lắng hỏi.
"Phải đi đâu?" Lý Uyển Linh giả bộ không biết gì cả.
Mộ Liên đơn giản đem chuyện này nói với Lý Uyển Linh một lần, bên kia Lý Uyển Linh nhất thời cũng nóng này, "Đứa nhỏ này không nói gì với tôi cả, yên lặng như vậy mà rời khỏi?"
"Dì, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta phải biết cô ấy đang ở sân bay nào, sau đó muốn bay đến đâu." Mộ Liên.
"Tôi cũng không biết, đứa bé này thật là, nó bây giờ cũng không phải chỉ có một người, trong bụng nó còn có đứa trẻ, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sống thế nào?" Âm thanh Lý Uyển Linh nghẹn ngào.
"Dì, dì đừng gấp, con đến sân bay gần nhất xem thử." Mộ Liên bây giờ cũng rất nhức đầu.
"Được rồi, nhất định phải đưa nó về." Lý Uyển Linh lo lắng dặn dò Mộ Liên.
"Được." Mộ Liên.
Ngay tại thời điểm Mộ Liên định tắt máy, Lý Uyển Linh đột nhiên lại lên tiếng, "Cậu chờ một chút, Trăn Trăn mới nhắn tin cho tôi."
"Cô ấy có nói muốn đi đâu không?" Mộ Liên vội hỏi.
"Có nói một chút." Lý Uyển Linh.
-
Mặc dù Tô Hòa luôn luôn bận bịu việc công ty, nhưng đối với tiến triển của Mộ Liên và Tần Trăn Trăn, cô vẫn quan tâm.
Cho nên nghe tin Mộ Liên muốn cưới Tần Trăn Trăn, Tô Hòa không ngạc nhiên chút nào.
Sao phải giật mình? Dù sao tra nam và trà xanh biểu mới xứng đôi nhất.
Nhớ tới thời gian trước Mộ Liên thành thực cầu xin cô tha thứ, Tô Hòa bật cười một tiếng.
Bây giờ đến chó cũng không ăn phân, nhưng tra nam này đến chó cũng không bằng.
Ha!
Bởi vì Tần Trăn Trăn muốn cưới Mộ Liên, Tần Tranh Vanh tức giận đuổi Lý Uyển Linh ra khỏi nhà.
Hắn còn buông lời tàn nhẫn, nếu Tần Trăn Trăn thật sự gả cho Mộ Liên, sau này đừng bước vào cửa Tần gia, hắn không có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy.