Hôn lễ được cử hành trong khách sạn năm sao lớn nhất thành phố, một tay Mộ gia bao toàn bộ nhà hàng.
Bây giờ vẫn chưa tới thời gian cử hành hôn lễ, cho nên Tần Dung tạm thời được an bài trong phòng Tổng thống.
"Tiểu tổ tông của tôi, lúc này cậu muốn máy tính làm gì?" Viên Minh mặc váy dâu phụ màu bạc ôm máy tính xách tay đi vào, cô tức giận oán trách.
"Kiểm tra một phần văn kiện, điện thoại di động không mở hộp thư được." Tô Hòa thuận miệng bịa đặt một lý do.
"Cô dâu nhà ai đến ngày kết hôn còn làm việc? Cậu cái này đâu phải là gả cho Mộ Liên, rõ ràng là gả cho công ty nhà anh ta." Viên Minh dở khóc dở cười.
Tô Hòa không lên tiếng, chỉ nhận máy tính từ trong tay Viên Minh.
"Còn nửa giờ nữa thì phải đến hôn lễ, người ta chỉ có thể cho chúng ta mượn hai mươi phút, bọn họ lát nữa còn cần máy tính." Viên Minh nhắc nhở Tô Hòa một tiếng.
"Ừ." Tô Hòa mở máy vi tính ra.
-
Nửa giờ sau hôn lễ bắt đầu.
Nhìn thấy Tô Hòa một chút cũng không ngại muốn cùng Mộ Liên kết hôn, Tần Trăn Trăn ngồi ở vị trí thân nhân sắc mặt liền u ám.
Bên cạnh Tần Trăn Trăn là một phụ nữ ăn mặc sang trọng, mi mắt có mấy phần giống với Tần Trăn Trăn, nhưng tướng mạo Tần Trăn Trăn lại không diễm lệ bằng người này.
Đây là mẹ đẻ của Tần Trăn Trăn, Lý Uyển Linh.
Lý Uyển Linh thấy hôn lễ cử hành đúng kỳ hạn, bà nhịn không được nhìn Tần Trăn Trăn một cái.
Thừa dịp người khác không chú ý, Lý Uyển Linh hạ thấp giọng hỏi con gái, "Con không phải nói bọn họ hôm nay không cưới được sao? Lại xảy ra chuyện gì vậy?"
Trước khi tới nhà hàng, Tần Trăn Trăn dương dương đắc ý nói với Lý Uyển Linh, bảo hôm nay bọn họ phải ăn mặc thật lộng lẫy, sau đó tới nhà hàng nhìn Tần Dung bị cười nhạo.
Lý Uyển Linh ở chỗ này đợi một giờ, cũng không thấy cái gọi là "cười nhạo".
Hơn nữa nhìn sắc mặt Tần Trăn Trăn âm trầm, giống như gặp phải chuyện gì không thuận lợi, chuyện này làm cho Lý Uyển Linh rất buồn bực.
"Không biết!" Tần Trăn Trăn tâm tình không tốt, cứng nhắc ném cho mẹ mình hai chữ.
Bình thường Tần Dung là một bộ dáng "người sống chớ gần", ai biết cô lại có thể có khẩu khí này, Tần Trăn Trăn trước kia thật đúng là coi thường Tần Dung.
Bị Tần Trăn Trăn mặc kệ, sắc mặt Lý Uyển Linh càng khó coi, mở miệng trách cứ một tiếng, "Con, đứa nhỏ này."
Tần Trăn Trăn không nói gì, chỉ bản thân càng khó chịu.
Lúc Tô Hòa khoác tay Tần Tranh Vanh xuất hiện ở phòng tiệc, đầu tiên nhìn thấy chính là sắc mặt vô cùng không vui của Tần Trăn Trăn.
Tô Hòa im lặng câu môi dưới.
Lúc này mất hứng như vậy làm gì, kịch hay thật sự còn chưa mở màn đâu.
-
Hôn lễ được bố trí vô cùng tỉ mỉ, hoa hồng tươi làm cổng vòm, từ đầu này thảm đỏ kéo dài đến tận đầu kia thảm đỏ, dài chừng mười mấy thước.
Rõ ràng là đã vượt qua số lượng một nghìn chín trăn chín mươi chín đóa hồng.
Ở một đầu khác của thảm đỏ là một người đàn ông đang đứng, hắn mặc áo đuôi én màu đen, cắt may vừa vặn làm lộ ra vai rộng eo hẹp.
Sau khi nhìn thấy Tô Hòa xuất hiện, người đàn ông cười lên, nụ cười ôn hòa.
Tia sáng nhu hòa phát ra, lộ ra thâm tình thành thục, giống như trong mắt hắn Tô Hòa chính là trân bảo hiếm có.
Tô Hòa khoác tay Trần Tranh Vanh, chậm rãi đi về phía người đàn ông kia, mỗi một bước đi, nụ cười của cô càng sâu thêm một phần.
Tần Dung thật sự không thích cười, nên nụ cười này của Tô Hòa, giống như băng tuyết tan rã, mùa xuân ấm áp hoa nở, làm cho ánh mắt của Mộ Liên càng si mê.
Nhìn thấy hình ảnh tuấn nam mỹ nữ này, răng Tần Trăn Trăn đều bị cắn nát.