Cảnh Vực thân là con trai trưởng trong nhà, tính cách rất nội liễm, trầm ổn, không hề giống với Cảnh Miên Miên tính tình nhiệt tình, khoe khoang.
Lúc Tô Hòa và Cảnh Miên Miên tìm đến công ty, Cảnh Vực vừa mới họp xong không bao lâu.
Bởi vì thân phận của Cảnh Miên Miên, họ đến tìm Cảnh Vực cũng không cần hẹn trước, có thể trực tiếp đến thẳng phòng làm việc của Cảnh Vực.
Khi Cảnh Miên Miên đẩy cửa phòng làm việc ra, Tô Hòa nhìn thấy Cảnh Vực đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc.
Cảnh Vực mặc cả người âu phục, cắt may vừa vặn càng tôn lên dáng người của hắn, eo hẹp, vai rộng.
"Anh hai." Cảnh Miên Miên vừa vào cửa liền kêu một tiếng lấy lòng.
Nghe âm thanh của Cảnh Miên Miên, Cảnh Vực mới ngẩng đầu lên khỏi mớ văn kiện, lộ ra một gương mặt anh tuấn.
Đường cong ngũ quan của hắn thâm thúy, sắc sảo, xương hàm cương nghị, mi mắt lộ ra mấy phần thờ ơ, khó gần.
Nhưng khi nhìn thấy Cảnh Miên Miên, biểu tình của Cảnh Vực lại dịu xuống, lộ ra thần thái ôn hòa hiếm thấy.
Lâm Thiển mặc dù là bạn tốt của Cảnh Miên Miên, nhưng số lần gặp anh hai của cô ấy lại lác đác không được mấy lần, cho nên Tô Hòa cũng không quá quen thuộc với Cảnh Vực.
Cảnh Vực buông văn kiện trong tay xuống, hắn nhìn Cảnh Miên Miên, mở miệng, "Nói đi, tìm anh có chuyện gì?"
Cảnh Miên Miên rất ít khi đến công ty tìm Cảnh Vực, nếu đã tới thì tuyệt đại đa số đều là gây họa, cần Cảnh Vực ra mặt giải quyết.
Cảnh Miên Miên ở trước mặt Cảnh Vực đã quen không dùng da mặt, nhưng nói đến loại chuyện làm ăn đứng đắn này, cô ngược lại không biết nên mở miệng thế nào.
Cảnh Miên Miên cười ha ha hai tiếng, sau đó ấn bả vai Tô Hòa, đẩy cô tới trước mặt Cảnh Vực.
"Anh hai, đây là Thiển Thiển bạn em, lần trước anh gặp rồi đó." Cảnh Miên Miên giới thiệu Tô Hòa với Cảnh Vực một chút.
"Tụi em tìm anh thật sự có chút việc, nhưng mà chuyện này Thiển Thiển xung phong muốn nói với anh." Cảnh Miên Miên ném Tô Hòa ra.
Nói xong cô lại điên cuồng nháy mắt với Tô Hòa.
Thấy Cảnh Miên Miên lúng túng, chuyện mượn tiền này Tô Hòa đành phải nói.
"Là thế này, Cảnh tiên sinh, tôi và Miên Miên định làm ăn với nhau." Tô Hòa đặt những tài liệu mà mình sớm chuẩn bị xong đến trước mặt Cảnh Vực.
Cảnh Vực liếc mắt nhìn Tô Hòa, sau đó mới cầm những tài liệu do Tô Hòa chuẩn bị lên.
Thấy Cảnh Vực bắt đầu lật xem, Tô Hòa bên cạnh giải thích, "Tôi và Miên Miên định mở một quán ăn kiểu Trung ở gần trạm xe lửa, văn kiện ngài đang xem chính là những khoản dự định đầu tư."
"Trừ tiền thuê nhà ra, sửa sang, mua dụng cụ phòng ăn, là tôi dựa theo giá cả của các quán ăn trong cùng phân khúc, đại khái là cần đầu tư hai trăm bốn mươi vạn."
Mặc dù Cảnh Vực là anh trai ruột của Cảnh Vực, nhưng Tô Hòa làm tài liệu vẫn tương đối tỉ mỉ, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn của một cuộc họp kéo đối tác.
Trừ những dự toán đầu tư, Tô Hòa còn cho vào đó biểu đồ cong về bữa ăn của những người qua lại trên trạm xe lửa.
Phòng ăn mà Tô Hòa muốn khai trương, khách hàng chính mà họ nhắm tới là những người trẻ tuổi, cho nên phong cách thiết kế của phòng ăn cũng sẽ phù hợp với thẩm mỹ của những người trẻ tuổi.
Cô lựa chọn hướng đến những người trẻ tuổi, là bởi vì Tô Hòa nghiên cứu những người qua lại trên trạm xe lửa, từ đó chọn ra một nhóm người riêng biệt.
Thiết kế của một nhà hàng, trực tiếp quyết định phân khúc tuổi tác của khách hàng.
Giống như một quán lẩu, khách hàng phần lớn sẽ là những người trẻ tuổi thích cái lạ, còn về sự lựa chọn của bậc cha mẹ lớn tuổi, thường là nghiêng về lợi ích kinh tế thiết thực hơn.
Tô Hòa điều tra rất toàn diện, cho nên số liệu làm được cũng sẽ khiến cho người ta tin phục.
Cảnh Vực trùng hợp cũng rất nhạy cảm với con số, dù cho Tô Hòa không giải thích, hắn chỉ xem những tài liệu này, là có thể hiểu được những tiến triển về việc mở quán ăn của họ.
Điều này cũng gián tiếp nói rõ ràng Tô Hòa làm những số liệu này rất đẹp, cho nên Cảnh Vực không khỏi nhìn Tô Hòa thêm hai lần.