Lý Uyển Linh đem toàn bộ chuyện Tần Trăn Trăn dụ dỗ Mộ Liên đổ hết cho Mộ Liên, bản thân bà ta đầu tiên là mắng Tần Trăn Trăn, bị động trở thành chủ động, kẻ khác không thể nói gì không tốt nữa.
Tô Hòa cũng không để ý Lý Uyển Linh ra vẻ thông minh, cô cũng không oán trách gì với Tần Tranh Vanh, trực tiếp quay đầu rời đi.
Thấy Tô Hòa muốn rời đi, Tần Tranh Vanh vội vàng ngăn cô lại, hắn la lên: "Bây giờ đã trễ như vậy, con muốn đi đâu?"
Tô Hòa quay đầu lại nhìn Tần Tranh Vanh, đôi mắt lóng lánh quật cường, đen láy xinh đẹp.
"Con nhớ mẹ, con muốn quay về tìm mẹ, nhưng có lẽ mẹ không còn ở trong nhà này rồi." Tô Hòa chậm rãi mở miệng, mỗi chữ cô nói ra dường như phải dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân, "Mẹ không có ở đây, chỗ này cũng không còn là nhà con."
"Con nói gì vậy, sao lại không phải nhà con?" Tần Tranh Vanh vội vàng kéo tay Tô Hòa, không chịu để cô rời đi.
"Nghe lời ba đi, ăn chút cơm, sau đó tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, tiểu tử Mộ gia kia, ba nhất định sẽ không bỏ qua." Nhắc tới Mộ Liên, sắc mặt Tần Tranh Vanh vô cùng khó coi.
"Mộ Liên sai sao, rõ ràng là Tần Trăn Trăn kia chứ?" Tô Hòa dễ dàng nắm được tay Tần Tranh Vanh, cô dùng hết sức nắm chặt, như là đang cực lực kiềm chế lửa giận của mình.
"Nó biết con và Mộ Liên ở bên nhau, hạng người gì sẽ muốn ngủ với anh rể của mình chứ? Chỉ cần nó biết xấu hổ, sẽ không làm như vậy, khiến cho con khó xử như vậy, cũng không làm Tần gia mất mặt như vậy, còn quay lại cái thể loại video đó, phát ra ngay giữa hôn lễ của con."
"Sự vô liêm sỉ của nó đã vượt qua sức tưởng tượng của con, trong lòng nó một chút tình nghĩa chị em cũng không có, nó như vậy căn bản không xứng đáng làm người."
Lời nói của Tô Hòa rất sắc bén, cay nghiệt, nhưng lại không hề quyết liệt, ngược lại nghe qua liền biết cô đang cố gắng kiềm chế rất tốt.
Dù là tức giận đi nữa, dù là căm tức đi nữa, dù là tan vỡ đi nữa, sự giáo dục của cô cũng không cho phép cô cuồng loạn, la hét giống người phụ nữ đanh đá.
Nhưng Tần Tranh Vanh có thể cảm nhận được sự đau khổ của Tô Hòa, đang giấu sâu bên trong căm giận ngút trời.
Cô cứ nắm chặt tay Tần Tranh Vanh như vậy, chặt đến mức hắn phát đau, đáy lòng cũng phát đau.
Đây chính là con gái hắn, đứa con gái dù cho có thương tâm đau lòng hơn nữa, cũng không oán trách với hắn, cứ như vậy yên lặng chịu đựng.
Lý Uyển Linh không phải Tần Tranh Vanh, bà ta đối với Tần Dung ác ý nhiều hơn thiện ý.
Cho nên nghe Tô Hòa nhục mạ Tần Trăn Trăn như vậy, còn đổ nước dơ lên đầu con gái bà, trên mặt bà ta thoáng qua tia không vui.
Tần Trăn Trăn thì càng thêm không vui, thậm chí có thể nói là tức giận đến cực điểm.
Cô ta cho tới tận bây giờ cũng không ngờ Tần Dung lại có thể không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng là Tần Dung ở giữa hôn lễ phát ra đoạn video đó, lại còn cố ý hãm hại Tần Trăn Trăn, muốn để cho tất cả mọi người đều cười nhạo cô ta.
Kết quả Tần Dung lại biến bản thân thành người bị hại, ngược lại còn chỉ trích cô ta phát ra video.
Tần Trăn Trăn không giống Lý Uyển Linh, cô ta không thể nhịn, cô ta bị chọc tức, trực tiếp mở miệng nói, "Cô bớt trả đũa ở đây đi, rõ ràng là chị chiếu video ở hội trường hôn lễ, sao cuối cùng lại biến thành tôi phá hư hôn lễ của chị?"
Tô Hòa không sợ Tần Trăn Trăn phản bác, trên thực tế là cô còn đang chờ người này mất kiên nhẫn.
"Cô quả nhiên không có một chút hối hận." Tô Hòa nhìn Tần Trăn Trăn, hai mắt bình tĩnh, "Cô cho là tôi cũng giống như cô và Mộ Liên, không sợ mất mặt? Tôi nếu mà biết hai người quan hệ sau lưng tôi, hôm nay cũng không kết hôn với anh ta rồi."
"Có thể phát ra cái loại video như vậy, chỉ có thể là cô với Mộ Liên, nếu Mộ Liên không muốn cưới tôi, chỉ cần hủy bỏ hôn ước, cần gì phải làm ầm ĩ huyên náo như vậy ở hôn lễ?"
Tô Hòa chỉ Tần Trăn Trăn, ngón tay cô khẽ run, "Chỉ có thể là cô, tôi cũng biết cô không muốn tôi thoải mái."
Thấy tình thế không đúng, Lý Uyển Linh liền vội vàng kéo Tần Trăn Trăn một cái, ra hiệu cô ta đừng nói nữa.
Nhưng Tần Trăn Trăn căn bản không nghe, cô ta bây giờ bị Tô Hòa làm cho hết sức bực bội, ngực cũng muốn nổ tung.