[Mau Xuyên Công Lược] Kí Chủ Nhà Ta Rất Nguy Hiểm

Chương 100: [Thế giới thứ hai] Ảnh Hậu Nghịch Tập (34)




Lúc luyện tập, Vương Lâm Thâm nhìn trúng Tô Hòa, hắn thừa dịp Linda không có ở đó mà ngầm ám chỉ với Tô Hòa.

Chỉ là bị Tô Hòa trực tiếp từ chối.

"Chuyện này em nên nói trước với chị." Linda cau mày nói.

"Nói trước với chị, chị giúp tôi chống đỡ Vương Lâm Thâm, chờ sau khi lấy được vé vào chung kết của 《 Nhất xuất hảo hí 》, mới từ chối Vương Lâm Thâm?" Tô Hòa thiêu mi.

Lông mày của cô rất đẹp, lúc nhướng mày lại có một cảm giác tùy ý, thoải mái khó nói, xinh đẹp khiến cho tim người ta đập bịch, bịch, bịch.

"Vậy em có cao kiến gì?" Linda hỏi.

Tô Hòa cái gì cũng biết, nhưng lại trực tiếp từ chối Vương Lâm Thâm, theo sự hiểu biết của Linda đối với cô, cô nhất định sẽ còn chiêu sau nữa.

"Qua mấy ngày nữa thì chị sẽ biết." Tô Hòa cười một tiếng, chỉ là rất nhanh liền thu lại nụ cười kia, yên lặng chôn sâu trong con ngươi đen nhánh.

Tô Hòa ra vẻ hồn nhiên, không quan tâm, cô thâm ý nói một câu, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, lại tiếp tục hút sữa chua, để cho thợ trang điểm tẩy trang cho mình.

Linda thở dài một hơi, "Em có chừng mực thì tốt, lần sau nếu có chuyện này thì thương lượng với chị."

"Ít lo ít nghĩ, nếu không sẽ già rất nhanh." Tô Hòa nhìn Linda một lát, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào khóe mắt của cô, Tô Hòa nhìn thêm hai lần, "Ha!"

"..." Linda.

Câu kia của Tô Hòa ý nghĩa sâu xa, khiến cho đầu Linda muốn nổ tung.

Cô hung ác trợn mắt với Tô Hòa, sau đó mới đến trước gương đếm nếp nhăn trên khóe mắt của mình.

-

Sau khi Tô Hòa và Trương Thỉ biểu diễn xong 《 Nhất xuất hảo hí 》, ở trong phòng nghỉ nửa giờ, nhưng bên chỗ đạo diễn nhân viên vẫn đang bận rộn làm việc.

Đạo diễn dùng tai nghe kết nối với đạo diễn trường quay, "Cậu chỉnh lại chỗ đó ở sân khấu, sau đó chuyển đến máy số bốn."

"Đèn ở trên sân khấu bị hư, tranh thủ thời gian bảo người đến thay."

Lúc đạo diễn chính và đạo diễn trường quay bàn công việc, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu lời ong tiếng ve.

"Sao Lâm Nhiễm lại bị pk thua? Lão tử chờ cô ấy rất lâu rồi, cậu không biết nha đầu này rất ăn hình, quay kiểu gì cũng rất đẹp mắt, không cần phải canh góc cho cô ấy, đoàn đội cũng bớt không ít chuyện."

"Sao tôi biết?" Đạo diễn trường quay một bên chỉ huy công việc, một bên trả lời đạo diễn.

"Nếu tất cả nữ minh tinh đều như cô ấy, hậu kì có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức! Hơn nữa diễn xuất của cô ấy tốt vô cùng, có phải đắc tội con chó Vương Lâm Thâm kia? Tôi nói cho anh biết, kẻ kia cũng không phải tốt lành gì, bên ngoài giả bộ giống người, bên trong đoàn đội lại chèn ép người khác."

Đạo diễn nhắc tới Vương Lâm Thâm liền nổi giận trong lòng, cùng là Ảnh đế, Nghiêm Thịnh Minh lại biết làm người hơn Vương Lâm Thâm rất nhiều.

"Dụng cụ biểu diễn không được, đi bên kia nữa, tiếp tục đi, cậu vẫn chưa ăn no sao?" Đạo diễn và đạo diễn hiện trường mắng một câu.

Lúc làm việc bọn họ cũng sẽ mắng chửi tục tĩu, mọi người đều quen rồi, dù sao áp lực công việc cũng quá lớn.

"Thật đáng tiếc cho nha đầu Lâm Nhiễm này, ăn hình tốt, lại giỏi như vậy." Âm thanh của đạo diễn tràn đầy đáng tiếc.

"Ê ê, quay lại, lại che mất máy số bảy."

"..." Đạo diễn hiện trường.

Đạo diễn lại tiếp tục bát quái, "Cậu nói xem có phải con chó Vương Lâm Thâm kia, định quy tắc ngầm với tiểu cô nương nhà người ta, đối phương không đồng ý, cho nên mới cho người ta mang giày nhỏ?"

Lâm Nhiễm giúp chuyện hậu kì tiết kiệm được không ít công sức, bây giờ tiểu hoa đán giống như cô rất ít, vì vậy đạo diễn rất có hảo cảm với cô.

Chỉ là người ta cũng có cơ sở để không cần hậu kì nhiều, gương mặt đó đặt ở đây, máy nào quay đến cũng đều đẹp mắt.

Người giống như vậy, đạo diễn cũng cảm thấy kì quái, làm sao có được một người như Lâm Nhiễm vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.