(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Mãn không có thời gian để suy nghĩ về việc phản ứng của mình có quá mức nhiệt tình hay không, nhưng cũng giống như Sở Phùng Thu, cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Sở Phùng Thu nhẹ nhàng áp môi lên trán cô, sau đó từ từ dịch chuyển xuống cánh môi, nụ hôn rất đỗi ôn nhu.
Tống Mãn trúc trắc đáp lại với một niềm đam mê còn vụng về, như chú mèo đang đánh dấu lãnh thổ của mình.
Đôi môi vốn đã đỏ nay càng thêm rực rỡ dưới ánh đèn mờ ảo.
Sở Phùng Thu ngắm nhìn mê đắm hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt Tống Mãn, cẩn thận lưu lại trên người cô những dấu vết thuộc về riêng mình.
Giường được bao phủ bởi ánh sáng tinh tú, Tống Mãn nằm xuống, cảm giác như đang đắm chìm trong mây.
Làn da trắng như tuyết của cô nổi bật trên chiếc ga trải giường màu lam, giống như một cô tiên cá khoác lên mình màn đêm lộng lẫy. Xương quai xanh tinh xảo của cô lấp lánh như ánh sáng trút xuống từ bầu trời đầy sao.
Tống Mãn cố ý đưa ngón tay của mình lên, lướt nhẹ trên lưng Sở Phùng Thu như thể đang đánh một bản nhạc vô hình. Cô ngắm nhìn khuôn mặt Sở Phùng Thu, nơi chẳng còn sự bình thản thường ngày mà thay vào đó là một nụ cười đầy mãn nguyện.
Đó là khoảnh khắc Sở Phùng Thu vì cô mà mất kiểm soát.
Dù sự lôi cuốn rất rõ ràng, nhưng khi bị chạm vào, Tống Mãn vẫn không thể nhịn được mà rút lui.
Cô đưa tay lên vuốt lại mái tóc rối bời của mình, có một chút lúng túng hiện lên trên khuôn mặt.
"Có chút kỳ lạ."
Tống Mãn ngồi dậy, hít thở sâu một hơi, thậm chí còn tưởng tượng mình đang hút một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh.
Chẳng ai vừa mới xác định quan hệ lại vội vã như thế này cả!
"Mình không muốn cứ thế mà tiến tới."
Sở Phùng Thu có chút ảo não, bởi vì cô đã lên kế hoạch cho khoảnh khắc đầu tiên này từ lâu. Dù nơi này rất đẹp và đầy ý nghĩa kỷ niệm, nhưng ngày mai, việc giặt sạch ga trải giường có lẽ sẽ là một vấn đề nan giải.
"Mình hiểu, mình hiểu mà."
Nhưng cảm xúc khó lòng kiềm chế được.
Ngón tay của Tống Mãn lại nghịch ngợm trên người Sở Phùng Thu, lần này bị cô nắm lấy.
"Sở Phùng Thu! Cậu... cậu làm gì vậy?"
Tống Mãn kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn Sở Phùng Thu với ánh mắt ngây ngốc.
"Cậu sợ mình sao?"
Sở Phùng Thu ngước đầu lên từ giữa thảm cỏ rậm rạp, liếm nhẹ giọt sương còn đọng lại trên cánh hoa.
"Thực sự... kỳ quái."
Tống Mãn cảm thấy đầu mình choáng váng, có lẽ vì ánh sao lập loè làm mắt cô hoa lên. Ngay cả khi cô đã chìm vào giấc mộng sâu, cô vẫn ở dưới ngân hà này.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tâm trạng của Tống Mãn vẫn rất tốt.
Tất cả gương trong phòng đã được thu dọn và đặt gọn gàng sang một bên.
Chú mèo dây cót cũng được đặt bên cạnh chiếc hộp.
Tống Mãn lăn một chút trên giường, mặc xong quần áo rồi cầm lấy chiếc hộp bên cạnh giường.
Trong đó vẫn còn đầy những ngôi sao nhỏ lấp lánh, cô mở một ngôi sao lên, thấy những dòng chữ đầy tình ý, khiến cô không nhịn được mỉm cười.
Sở Phùng Thu đứng ở cửa, nhìn chú mèo dây cót nằm yên trên bàn, liền vươn tay nhấc lên.
"Bữa sáng đã được hâm nóng, rửa mặt rồi ra ăn nhé."
Sở Phùng Thu ngồi xuống bên cạnh Tống Mãn, tự nhiên hôn nhẹ lên má cô, vốn định hôn lên môi nhưng Tống Mãn đã kịp thời che miệng lại.
"Mình đi rửa mặt đã."
Tống Mãn lúng túng đứng dậy, đi về phía phòng tắm.
Thật đáng chết! Tại sao mình lại cảm thấy thẹn thùng như vậy chứ!
"Được thôi."
Sở Phùng Thu cầm lấy chiếc hộp và mở một tờ giấy, rồi lại gấp ngôi sao trở lại.
"Khoan đã, lỡ như sau này mình không nhớ cách gấp sao thì sao?"
Tống Mãn nhìn những ngôi sao đã được gấp giống nhau, nếu bị lẫn lộn thì rất dễ làm sai thứ tự.
"Lần sau, mình sẽ vẽ thêm một trái tim nhỏ trên ngôi sao để đánh dấu."
"Nhưng nếu cứ tiếp tục, số lượng trái tim sẽ ngày càng ít đi."
Tống Mãn có chút không nỡ, cảm thấy bản thân mình có chút vụng về.
"Không đâu, bởi vì mỗi ngày mình sẽ đặt thêm một ngôi sao vào trong hộp này. Khi chiếc hộp này không còn chỗ chứa nữa, mình sẽ tìm một vật chứa mới. Số lượng ngôi sao là vô hạn."
Sở Phùng Thu cầm bút lên, vẽ một trái tim nhỏ xinh trên ngôi sao vừa gấp.
Tống Mãn bất giác đỏ mặt, rồi chạy nhanh ra ngoài.
Trên đường trở lại sau khi rửa mặt, cô gặp Ưu Na.
"Tống, hôm nay cậu dậy muộn quá nha."
Tống Mãn nhớ lại đêm qua, khuôn mặt cô thoáng hiện lên một tia ngượng ngùng.
"Mình vừa có một giấc mơ rất đẹp, không nỡ tỉnh dậy sớm."
Cô chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng.
Ưu Na nhìn thấy rõ rằng cô đang rất hạnh phúc, nhớ lại những lời của Tống Mãn ngày hôm qua.
"Chuyện cậu mong đợi đã xảy ra sao?"
"Đúng vậy, và nó còn tuyệt hơn cả những gì mình tưởng tượng."
Tống Mãn hạnh phúc trả lời, miệng còn ngân nga một giai điệu khi bước về phòng.
Ưu Na nhìn theo bóng dáng của cô, cũng bị tâm trạng vui vẻ của Tống Mãn lây lan, nở nụ cười theo.
Khi Tống Mãn trở lại phòng, Sở Phùng Thu đang thu dọn những tấm gương.
"Cậu định đem chúng đi à?"
"Ừ, mang về."
"A? Mang về nước sao?"
"Dù sao chúng cũng là đạo cụ quan trọng để chứng kiến những khoảnh khắc đẹp đẽ."
Sở Phùng Thu ôm những chiếc gương, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt kính, cẩn thận đặt vào trong rương.
"Nói, cậu đã chuẩn bị những thứ này ở đâu vậy, mình không hề thấy chúng trước đây."
"Ngạc nhiên thì tất nhiên phải giấu đi chứ."
Sở Phùng Thu vốn không có kế hoạch này từ đầu, thực tế cô đã nghĩ ra hàng chục cách để tạo ra sự bất ngờ này.
Mỗi một phương án cô đều suy nghĩ rất kỹ, và cuối cùng quyết định chọn cách này. Khi nhìn thấy ánh mắt Tống Mãn sáng lên rạng rỡ, lòng cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
"Cậu lẽ ra nên báo trước cho mình."
Tống Mãn chọc nhẹ Sở Phùng Thu, người này thật sự quá mức chu đáo.
"Mình không nhịn được."
"Cái gì?"
Tống Mãn ngạc nhiên.
"Mình không nhịn được. Đây là lần đầu tiên mình chuẩn bị một điều như vậy, mình không biết liệu mình có thể làm tốt không. Khi cậu nhắc đến thư tình, mình chỉ muốn cậu biết rằng, cậu đã chiếm được tình yêu của mình."
Sở Phùng Thu chạm nhẹ vào tay Tống Mãn, cử chỉ thật dịu dàng.
Cô không cố ý làm mọi thứ phức tạp, chỉ là quá thích, thích đến mức không thể kìm lòng mà phải nói ra.
"Mình cũng cảm thấy rất hạnh phúc khi có được tình yêu của cậu."
Tống Mãn nhìn vào mắt Sở Phùng Thu, hôn nhẹ lên môi cô, định rời đi thì bị Sở Phùng Thu giữ lại, tiếp tục cuốn hút trong nụ hôn đầy đam mê.
Lại lớn lên, hành trình nào cũng sẽ đến hồi kết. Ở ngày cuối cùng tại Đông Lệnh Doanh, các đồng đội ca hát và khiêu vũ, hy vọng sẽ có ngày tái ngộ.
Mitchell đã bước đến và đứng cạnh Sở Phùng Thu.
Tống Mãn khoanh tay đứng bên cạnh nhìn. Từ đầu, cô đã biết người thanh niên này có ý với Sở Phùng Thu, nhưng chưa từng tỏ vẻ gì. Dù Mitchell cố gắng đến đâu, Sở Phùng Thu vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không lay chuyển.
Trong suốt hành trình, Mitchell đã trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình với Sở Phùng Thu, nhưng bị từ chối vì Sở Phùng Thu đã có người trong lòng. Tống Mãn cứ nghĩ anh mình sẽ bỏ cuộc, không ngờ đến ngày cuối, Mitchell vẫn quay lại.
"Sở, dù mình rất tiếc cậu đã có người mình thích, nhưng cậu có thể cân nhắc lại mình không?" Mitchell hỏi, vẻ hy vọng.
"Xin lỗi, không cân nhắc."
Chưa kịp để Sở Phùng Thu trả lời, Tống Mãn đã lên tiếng.
"Bởi vì cậu ấy là của mình."
Tống Mãn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Sở Phùng Thu, và cô gật đầu xác nhận.
Mitchell đứng ngẩn ngơ, trái tim một lần nữa mìnhn vỡ. Anh mình chúc phúc hốt hoảng, "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
"Hahaha, mình nói với cậu, vẻ mặt của hắn lúc đó thật sự buồn cười."
Tống Mãn bắt chéo chân, vừa ăn đồ ăn vặt vừa kể lại câu chuyện với Đặng Vĩ, đồng thời đập tay lên bàn khi nhớ đến phản ứng của Mitchell.
Giờ đã là ngày hôm sau, Sở Phùng Thu phải quay về trường để giải quyết một số việc, còn Tống Mãn thì không định đi học tiết tự học buổi tối để ngủ gà ngủ gật. Đúng lúc Đặng Vĩ muốn hỏi cô một số bài tập, cả hai liền hẹn nhau ở nhà Đặng Vĩ.
Khi đang giảng bài được một nửa, điện thoại của Đặng Vĩ reo lên, là tin nhắn từ Thẩm Tòng Lâm. Không khí trong phòng lập tức trở nên đậm mùi tình yêu, khiến Đặng Vĩ không quên hỏi thăm tình hình của Tống Mãn.
Đang giảng bài, Tống Mãn tức đến phát điên. Nhưng khi Đặng Vĩ nhắc đến chuyện tình cảm của mình, cô lại bừng tỉnh.
"Có gì buồn cười sao?" Tống Mãn cười, nhưng khi thấy Đặng Vĩ ngồi thừ ra, cô không ngần ngại đập cái bàn mạnh hơn.
"Tình yêu của tôi không ngọt ngào sao?! Chua lắm à?!"
"Mãn tỷ... đợi đã... Tôi phải suy nghĩ lại. Cậu với nữ thần của tôi ở Na Uy, cô tỏ tình với cậu, nữ thần của tôi ấy hả?"
"Đúng vậy."
Đặng Vĩ hốt hoảng, cầm cuốn sách luyện tập lên, cố gắng bình tĩnh lại.
"Không phải chứ, cậu sao không tỏ vẻ vui mừng gì cả?"
Làm tỷ đại, chẳng lẽ luyến ái rồi cũng không được một lời chúc phúc sao?
"Tôi vui mừng lắm đấy chứ."
Đặng Vĩ vốn rất bất ngờ. Hắn quen Tống Mãn đã lâu nhưng chưa bao giờ nghĩ cô thích con gái. Sau khi hết ngỡ ngàng, hắn nghĩ lại và nhận ra rằng cũng chẳng thấy Tống Mãn thích nam giới bao giờ.
Mà nếu đối tượng là Sở Phùng Thu, thì điều đó lại càng hợp lý.
Nghĩ lại, quả thực rất tuyệt.
Đặng Vĩ đặt cuốn sách luyện tập xuống, đập tay lên bàn lần nữa.
"Sao cậu cứ la hét suốt thế?!"
"Mãn tỷ, đi uống rượu đi! Chúc mừng cậu thoát kiếp độc thân. Phải uống để mừng chứ! Kéo cả Sở tỷ đi!"
"Ngồi xuống."
Tống Mãn nắm lấy cổ áo Đặng Vĩ, kéo hắn ngồi xuống ghế.
"Chị gái ơi, đau quá! Đừng kéo tóc chứ!"
"Viết xong bài tập rồi đi đâu thì đi. Rượu mừng còn thiếu cậu chắc?"
Tống Mãn ép Đặng Vĩ ngồi xuống và tiếp tục giải toán.
Tống Mãn là người thẳng thắn, chưa bao giờ thích che giấu điều gì. Trước mặt ba mẹ và Tống Thanh Lan thì cô không thể nói, nhưng với Đặng Vĩ thì chẳng có gì phải ngại ngùng.
Tống Mãn yêu, luôn rõ ràng và chưa từng sợ hãi ánh mắt thế tục.
Sau khi Đặng Vĩ hoàn thành bài tập, Tống Mãn rủ Sở Phùng Thu đi ăn cùng. Gọi thêm Mao Mao, Đặng Vĩ kéo theo Thẩm Tòng Lâm, rồi cả nhóm thân thiết cùng nhau tụ họp.
Điều khiến Tống Mãn bất ngờ là Ái Lan gọi điện thoại đến chúc mừng.
Tống Mãn còn chưa kịp nói gì với Ái Lan, cô cầm điện thoại, nhìn Đặng Vĩ.
Đặng Vĩ gật đầu, chỉ chỉ vào chính mình.
Theo Đặng Vĩ, Ái Lan và Tống Mãn từ trước đã thân thiết, nên việc Tống Mãn có người yêu, Ái Lan biết cũng không có gì lạ.
"Mãn tỷ, chúc mừng cậu nha."
Tiếng của Ái Lan vang lên qua điện thoại, phía sau là âm thanh ồn ào, có lẽ đang ở nơi đông người.
"Cảm ơn cậu. Dạo này cậu ổn chứ?"
"Khá tốt."
Giọng của Ái Lan dần nhỏ đi, âm thanh xung quanh cũng yên ắng hơn, có lẽ cô ấy đã đi tới chỗ yên tĩnh hơn.
"Tốt rồi. Nếu về Thanh Thành, nhớ gọi cho tôi nhé."
"Ừ, tôi sẽ."
"Nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy trước nhé. Khi nào có rảnh thì liên hệ lại."
Với người bạn thân thiết từng chơi cùng, Tống Mãn cũng không biết nên nói gì thêm.
"Mãn tỷ, nếu như lúc trước..."
"Cái gì?"
Tống Mãn chỉ nghe thấy tiếng gió rít, lẫn trong đó là giọng của Ái Lan.
"Không có gì. Tàu điện ngầm đến rồi, tôi phải lên tàu. Tạm biệt."
"Ừ, tạm biệt."
Ái Lan cúp máy, bước vào đoàn tàu đông đúc.
Nếu lúc trước cô thổ lộ, liệu mọi chuyện có khác đi không?
Ái Lan tự hỏi, nhưng rồi cũng tự trả lời rằng không.
Thực ra, cô luôn nghĩ về điều đó, rằng cô thích Tống Mãn vì bản thân cô ấy, hay vì sức mạnh mà cô ấy mang đến cho cô.
Tống Mãn đã kéo cô ra khỏi vũng bùn, giúp cô rất nhiều, dạy cô rằng không ai trên đời này thấp hèn, cũng không ai cần phải dựa dẫm vào ai để tồn tại.
Đã từng có lúc cô nghĩ rằng không có Tống Mãn, cuộc sống của mình sẽ tệ lắm. Nhưng giờ nghĩ lại, cô nhận ra không phải như vậy.
Đánh mất bản thân mới là điều tồi tệ nhất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");