(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Mãn ngồi yên trên ghế, trầm tư suy nghĩ. Trong những năm qua, cô đã dần quen với những ánh nhìn chuyển biến từ khen ngợi sang khinh thường. Ban đầu, cảm xúc của cô còn có chút dao động, nhưng rồi Tống Mãn đã cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc, dần dần cô thấy chẳng có gì là không thể chịu đựng được. Tất cả phụ thuộc vào tâm trạng của cô mà thôi.
Hôm nay cũng vậy, vốn dĩ mọi chuyện đáng lẽ cũng trôi qua như thường lệ, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác mọi thứ thật đúng như vậy. Những ánh mắt xung quanh, dù là ngạc nhiên hay tán thưởng, cô cũng không hề bận tâm.
Nhưng nụ cười của người phía trước lại khiến tâm trạng của cô tốt lên không ít. Tống Mãn cảm thấy có lẽ là do người đó có vẻ đẹp dễ chịu, và ai mà chẳng thích cảnh đẹp ý vui.
Nửa tiết học còn lại, Tống Mãn tiếp tục bận rộn với việc làm bài tập trên điện thoại.
Khi tan học, Tống Mãn gục xuống bàn và bắt đầu chợp mắt.
Sở Phùng Thu đi đến thì thấy cô đang gối tay, mặt bị ép đến biến hình, trông thật mềm mại và trắng trẻo, dường như xúc cảm rất tốt.
Sở Phùng Thu nghiêng đầu, nhìn thấy có người lén nhìn Tống Mãn ngủ, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác khó tả.
"Cậu có thể cho mình mượn bài tập Vật lý không?" Sở Phùng Thu hỏi lịch sự, khiến nam sinh kia giật mình và vội vàng thu ánh mắt về, tìm quyển sách bài tập Vật lý của mình đưa cho Sở Phùng Thu.
Sở Phùng Thu đứng đó xem bài, khiến nam sinh kia càng thêm căng thẳng, lo lắng không biết bài tập của mình có vấn đề gì. Anh ta cứ chờ đợi Sở Phùng Thu lên tiếng.
Nhưng cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Sở Phùng Thu mới đặt bài tập xuống mà không nói gì về lỗi lầm.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Nam sinh bối rối nhìn bạn cùng bàn của mình.
"Làm sao mà tôi biết được, có thể cô ấy chỉ muốn suy nghĩ về một đề nào đó trong bài của cậu, chứ không phải xem bài tập của cậu đâu," người bạn cùng bàn nhún vai, tỏ vẻ hiểu rằng suy nghĩ của học bá không dễ đoán.
"Tôi biết mà," nam sinh khẽ hừ một tiếng và quay lại nhìn Tống Mãn, nhưng cô đã tỉnh giấc.
Tống Mãn bị tiếng chuông đánh thức, ngẩng đầu lên thấy giáo viên bước vào.
Cô tiếp tục giả vờ là học sinh kém, cúi đầu rồi lại bắt đầu ngủ.
Sau đó, cứ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, thi thoảng chơi điện thoại, Tống Mãn đã vượt qua cả buổi trưa. Khi tan học, cô bước ra khỏi lớp, mang theo túi nhỏ mà Đặng Vĩ đã đưa từ sáng.
Đặng Vĩ đợi sẵn ở dưới lầu, thấy Tống Mãn ra liền chạy tới.
"Mãn tỷ, trưa nay mình ăn gì đây?"
"Đi tìm Ái Lan đi."
"Được thôi."
Vì trường học không cho phép đi xe máy, Tống Mãn cũng không muốn lái chiếc xe yêu quý của mình đến đây, quá phô trương. Cô cùng Đặng Vĩ bắt taxi đến chỗ Ái Lan.
Ái Lan hiện giờ chắc đang làm việc. Cô ấy làm việc tại một tiệm cắt tóc bên ngoài khu dân cư, và công việc ở đó cũng khá ổn.
Khi Tống Mãn đến, Ái Lan vừa hoàn thành một lượt khách và đang đứng trước cửa tiệm hút thuốc. Mái tóc màu xanh bắc cực của cô ấy cùng với điếu thuốc tạo nên một hình ảnh có chút u buồn.
Ái Lan lớn hơn Tống Mãn một tuổi, bỏ học từ khi còn học cấp hai để học làm tóc. Khi không ở cạnh Tống Mãn, cô ấy thường mang vẻ buồn bã.
Thấy Tống Mãn đến, Ái Lan vội vàng dập tắt điếu thuốc, như thể đã làm gì sai.
"Hút cái gì thế?" Tống Mãn đưa túi đồ cho Ái Lan.
"Thuốc lá loại tốt," Ái Lan đáp, với loại thuốc lá có giá mười bốn tệ một bao, Tống Mãn gật đầu tán thưởng và nhắc nhở cô ấy có tiến bộ, khiến Ái Lan xấu hổ đến mức muốn chui đầu vào cống thoát nước gần đó.
Trước đây, Ái Lan chỉ hút những loại thuốc rẻ tiền, và Tống Mãn từng bắt gặp một lần, nói rằng khói thuốc đó làm cô chóng mặt, từ đó Ái Lan không dám hút thuốc trước mặt cô nữa.
Tống Mãn không ngăn cấm người khác hút thuốc, chỉ là cô cảm thấy nếu đã hút thì không nên chọn loại rẻ tiền, vì nó có hại cho sức khỏe hơn. Vì vậy, cô đã lấy một bao thuốc lá cao cấp từ cha mình và ném cho Ái Lan, nhắc cô ấy phải trân trọng bản thân.
Con người, nếu không tự trân trọng mình, sao có thể mong đợi người khác sẽ quan tâm?
"Thấy thế nào?" Ái Lan hỏi với ánh mắt chờ mong.
Cô ấy đã thử rất nhiều lần, và cảm thấy nó đã đủ tốt nên mới nhờ Đặng Vĩ mang cho Tống Mãn.
"Rất ngon, nhưng lần sau không cần phải tốn công làm gì, phí thời gian và công sức, ăn ngoài có khi còn ngon hơn."
Tống Mãn hiểu rằng đây là tâm ý của Ái Lan, nhưng không cần thiết để cô ấy tốn thời gian và sức lực chỉ để chăm sóc mình.
"Miễn là cậu thích," Ái Lan cười tươi, cất túi đồ vào trong tiệm cắt tóc, rồi vội vàng quay lại.
"Có bận không?"
Ái Lan gật đầu, có chút không cam lòng. Rất khó khăn mới gặp được Tống Mãn, nhưng hiện tại tiệm lại đông khách, cô không thể rời đi.
"Vậy cậu cứ làm việc đi, khi nào ăn cơm chẳng được."
"Vậy để chiều mình sẽ có thời gian rảnh, mình sẽ nhắn tin cho cậu, chiều mình mời cậu... à, mọi người ăn cơm."
Ái Lan vội vàng nói.
"Không cần, mình mà còn phải để tiểu đệ mời cơm sao."
Tống Mãn xua tay, thể hiện rõ sự tự tin và quyền uy của mình.
Đặng Vĩ đứng bên cạnh không nói được câu nào, chỉ biết im lặng theo sau.
Thực ra, nếu Tống Mãn đi ăn với ai, cô thường là người trả tiền, trừ khi là người khác đã mời trước, hoặc là họ có lý do để xin lỗi cô. Giống như Đặng Vĩ hôm qua đã mời cô đi ăn nướng BBQ, chính là do hắn ta nên phải trả tiền.
Trong bữa ăn, Đặng Vĩ không ngừng nói chuyện.
"Mãn tỷ, ở trong lớp học bá thế nào? Có cảm giác bị áp bức không?"
"Sách, cậu dùng từ ngữ đấy thật đúng là đạt đến trình độ cao nhất rồi đấy."
"Chứ sao, tôi là người làm việc văn hóa mà, nhưng mà ở lớp học bá chắc Mãn tỷ sẽ tiến bộ nhanh, nhưng mà thế thì không thể cùng tôi vượt qua khó khăn nữa rồi."
Phải biết rằng, Tống Mãn luôn đứng cuối cùng trong lớp, còn Đặng Vĩ thì lượn lờ quanh top 10 từ dưới lên.
"Cậu với tôi không giống nhau đâu. Tôi nộp giấy trắng mà đứng cuối, còn cậu thì cố gắng hết sức mà đứng thứ mười từ dưới lên. Có gì mà khoe khoang chứ."
Tống Mãn lườm hắn, cô lười đến mức không muốn viết bài thi, chỉ làm phần lựa chọn và điền chỗ trống, còn lại cô bỏ trống hết. Vì vậy mà cô luôn đứng cuối cùng.
"Ý cậu là cậu muốn bắt đầu làm bài thi sao?"
Đặng Vĩ kinh ngạc.
Tống Mãn lườm hắn thêm lần nữa, không buồn nói thêm gì.
Cô vẫn đang suy nghĩ.
"À đúng rồi, cậu có biết ai là Sở Phùng Thu không?"
Tống Mãn đột nhiên nhớ ra và hỏi Đặng Vĩ.
Đặng Vĩ được coi là "thám tử" của trường, từ giáo viên đến hiệu trưởng, từ học sinh lớp trên đến lớp dưới, thông tin gì hắn cũng biết.
Dù sao, hắn cũng là tiểu đệ thân cận của Tống Mãn, không có chút kỹ năng thì sao xứng.
"Wow, Mãn tỷ, cậu không biết Sở Phùng Thu à? Cô ấy là ai chứ!"
Nhắc đến Sở Phùng Thu, Đặng Vĩ có chút kích động, nhưng rồi chợt nhận ra rằngSở Phùng Thu cũng học ở lớp nhất ban với Tống Mãn. Đặng Vĩ dừng lại, suy nghĩ một chút, và rồi như nhận ra điều gì đó.
"Wow, thật là một điều may mắn cho bọn ở nhất ban, khi cả hai cô nàng nổi tiếng, Tống Mãn và Sở Phùng Thu, đều học cùng một lớp!" Đặng Vĩ thốt lên đầy hứng khởi.
Rồi hắn bắt đầu nói không ngừng về Sở Phùng Thu. Cô ấy là giáo hoa của trường từ khi nhập học, nổi tiếng trên cả diễn đàn và Tieba, không biết bao nhiêu nam sinh muốn tỏ tình với cô. Không chỉ đẹp, thành tích học tập của cô còn rất xuất sắc, đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào trường, và luôn nằm trong top đầu của các kỳ thi tỉnh. Sở Phùng Thu không chỉ học giỏi mà còn tài năng trong nghệ thuật, từ chơi đàn piano, violin, đến múa ballet và dân tộc vũ, cô ấy đều xuất sắc. Các giải thưởng và huy chương từ các cuộc thi cô tham gia cũng nhiều không kể hết.
Thêm vào đó, Sở Phùng Thu có tính cách rất tốt, không kiêu ngạo, không mập mờ với ai, nếu không thích thì sẽ thẳng thắn từ chối, nhưng cũng rất lịch sự. Đặng Vĩ còn kể rằng lần trước khi hắn bị chảy máu mũi, Sở Phùng Thu còn cho hắn mượn một tờ khăn giấy.
"Thật là một nữ thần hoàn hảo!" Đặng Vĩ kết luận với vẻ đầy ngưỡng mộ.
Tống Mãn nhẹ nhàng lấy một tờ khăn giấy, xoa lên mặt bàn phía trước, nơi mà Đặng Vĩ vừa nhỏ nước miếng xuống.
"Cậu thích cô ấy đến vậy sao?" Tống Mãn hỏi với một chút chế giễu.
"Không, không, làm sao có thể được chứ! Trong lòng tôi, số một luôn là Mãn tỷ, không ai có thể thay thế được!" Đặng Vĩ vội vàng phủ nhận, cười hề hề.
Tống Mãn đứng dậy, đi đến quầy thanh toán. Đặng Vĩ cũng vội vã lấy tiền ra thanh toán, không để Tống Mãn phải trả.
Tống Mãn không tỏ vẻ gì bất mãn, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy Sở Phùng Thu thật sự là một người đặc biệt.
Cô khẽ niệm cái tên đó trong đầu. "Sở Phùng Thu."
Một cơn gió ấm thổi qua, làm xáo trộn những suy nghĩ trong đầu Tống Mãn.
Mỗi tuần, vào tối thứ năm, lớp nhất ban sẽ đổi chỗ ngồi theo quy định. Thời gian đổi chỗ là giữa các tiết học tự học buổi tối. Sơ đồ chỗ ngồi sẽ được chiếu lên màn hình và mỗi người sẽ tìm thấy vị trí mới của mình.
Lần này, Tống Mãn được sắp xếp ngồi cạnh Sở Phùng Thu, và hơn nữa, họ còn ngồi ở hàng đầu tiên.
Đã lâu lắm rồi Tống Mãn không ngồi gần bục giảng đến vậy, cô có thể cảm nhận được sự nỗ lực của ba mẹ mình.
"Muốn mình giúp cậu thu dọn đồ không?" Sở Phùng Thu hỏi khi nhìn thấy mặt bàn lộn xộn của Tống Mãn.
Bàn của Sở Phùng Thu gọn gàng, sạch sẽ, giống như cảm giác mà cô mang lại cho người khác.
"Không cần, tôi tự làm được." Tống Mãn đáp lại.
Cô cẩn thận lấy tất cả đồ đạc trong ngăn kéo ra và sắp xếp lại. Trừ những cuốn sách và vở luyện tập, Tống Mãn không có nhiều đồ đạc khác.
Sở Phùng Thu gật đầu, quan sát Tống Mãn thu dọn.
Tống Mãn đặt tất cả sách vở vào ngăn kéo. Trước đây, cô thường xếp chúng trên bàn để che đi việc cô chơi điện thoại, nhưng giờ ngồi ở hàng đầu tiên, bục giảng đã trở thành chỗ che giấu tốt nhất, giúp mặt bàn của cô gọn gàng hơn.
Ngồi cạnh Sở Phùng Thu, Tống Mãn đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên trong lành hơn.
Đây không phải là lời khen ngợi, mà là sự thật.
Lớp nhất ban chủ yếu là nam sinh, và thường thì không gian quanh họ có mùi khó chịu, nhưng chỗ ngồi của nữ sinh lại tỏa ra một mùi hương dễ chịu và sạch sẽ.
Khi tiếng chuông vào giờ học tự học buổi tối vang lên, giáo viên chủ nhiệm lên tiếng nhắc nhở về việc kiểm tra sắp tới.
"Thứ tư tới sẽ có kỳ thi khảo sát, hy vọng các bạn học có thể tận dụng thời gian để ôn tập kỹ lưỡng các nội dung đã học và chuẩn bị cho các bài học sắp tới, để có thể đạt kết quả tốt trong kỳ thi."
Khác với lớp 11, nơi mà mỗi khi nghe đến kiểm tra là có tiếng la ó vang lên, lớp nhất ban vẫn giữ im lặng.
Mọi người cúi đầu làm bài tập, giáo viên chủ nhiệm chỉ nhìn lướt qua Tống Mãn rồi ra ngoài mà không nói gì thêm.
Trong giờ tự học không có giáo viên trông coi, Tống Mãn lấy điện thoại ra. Nhưng chưa kịp đặt lên bàn thì tay cô đã bị ai đó nhẹ nhàng giữ lại.
Tống Mãn chửi thầm một câu, Sở Phùng Thu nghe thấy rõ, mày khẽ nhíu lại.
"Thao? Cậu muốn thao ai?" (thao nghĩa là fuck nhé mọi người=))))
Giọng nói ấy trầm thấp, mang theo chút mềm mại, vang lên ngay bên tai Tống Mãn.
Cô kinh ngạc.
Các nữ thần của các cậu đều nói chuyện theo cách này sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");