“Chú đang làm gì vậy?”
Ngay khi cơn thịnh nộ của Hựu Đình vừa trỗi lên thì một giọng nói lạnh lùng pha phần tức giận vang ra. Hựu Đình đưa mắt nhìn về phía Khắc Kiệt đang mặt mày tức giận tiến về phía ông.
Khắc Kiệt giật lấy Thái Mi từ tay Hựu Đình, nhìn thấy gương mặt cô trắng bệch, cơ thể yếu ớt đến mức nếu không phải là anh giữ lấy thì cô cũng đã ngã xuống nền nhà. Anh ta đẩy đầu Thái Mi nép vào lồng ngực rộng lớn của anh, lườm mắt nhìn Hựu Đình cảnh cáo xong lại liếc sang Thiên Cát, cất giọng không hài lòng: “Là ba đưa Thái Mi đến đây?”
Thái Mi đang bị thương nặng, cô lẽ ra lúc này nên nằm trong phòng nghỉ ngơi, nếu không phải ba anh ta cho người tìm Thái Mi, thật anh ta không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao Thái Mi lại có mặt ở đây.
“Có vẻ như con rất quan tâm đến cô ta?” Thiên Cát không có ý giải thích, nhưng một người đầy ngạo mạn và quyền lực như ông không cần phải giải thích bởi chuyện nhỏ vặt này, như vậy chẳng phải là tự hạ thấp bản thân. Ông chỉ hiếu kì bởi biểu hiện khác thường này của khắc Kiệt. Ông ta chưa từng nhìn thấy Khắc Kiệt lại có thái độ quan tâm ai rõ ràng đến vậy.
Khắc Kiệt vẫn không rời mắt khỏi Thiên Cát, ba của anh ta về nhà cũng đã hơn ba ngày nhưng anh ta vẫn muốn tránh né không gặp mặt, có lẽ vì lý do này nên ông ta mới tìm đến Thái Mi. Gương mặt Khắc Kiệt không chút đổi sắc, nhưng lời nói vang ra mang phần nhắc nhở: “Con mong là chuyện riêng của con ba đừng nên xen vào.”
Thiên Cát khẽ nhíu chặt mi tâm, tuy đây không phải là lần đầu tiên Khắc Kiệt đối lập với ông. Nhưng rõ ràng là lần đầu tiên vì một người xa lạ mà đối kháng với ông, thăm thẵm trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia sắc lạnh, ông nhấn mạnh lời nói: “Đâu mới là chuyện riêng của con?”
Đối diện với tia nhìn thâm trầm của Thiên Cát, Khắc Kiệt không chút khiêm nhường vẫn mở to đôi mắt nhìn đáp trả. Thái Mi sau hồi tự trấn tĩnh bản thân, cô vội đẩy người Khắc Kiệt ra rồi cũng nghiêng ngã tự lui người về sau. Hành động cự tuyệt này của Thái Mi khiến Khắc Kiệt có chút không hiểu. Trong những ngày vừa qua, mặc dù cô không chấp nhận anh nhưng vẫn để mặc anh muốn làm gì thì làm, tại sao chỉ mới vài phút ngắn ngủi không gặp cô lại có thái độ tránh né anh như thế này.
Thái Mi cố trụ vững bản thân, cô đưa mắt nhìn về phía Khắc Kiệt rồi nói: “Anh gạt tôi, anh nói với tôi Huy Vũ đã được giải độc. Tất cả chỉ là lời nói dối. Anh vì sao phải gạt tôi?”
Khắc Kiệt nhíu mày, anh ta còn tưởng chuyện gì lại khiến Thái Mi trở mặt nhanh đến vậy, hóa ra là chuyện của Huy Vũ. Chuyện Huy Vũ vẫn chưa được giải độc đang được bí mật điều trị mà anh cố dấu lại bị ba anh phá hoại. Khắc Kiệt không bận tâm việc trách móc ba anh, anh chỉ muốn vỗ về Thái Mi, cô có vẻ như đang kích động. Vết máu loang trên chiếc áo khiến anh có cảm giác lo lắng: “Thái Mi...”
“Tôi muốn biết Huy Vũ thế nào rồi?” Thái Mi hét lên, cắt ngang lời muốn nói của Khắc Kiệt.
Vẻ mặt Hựu Đình thoáng hiện tia kinh ngạc. Mặc dù Thiên Cát có chút tức giận việc Khắc Kiệt dám đối kháng với ông nhưng ông vẫn giữ thái độ nghiêm nghị vốn có. Vừa rồi Thái Mi hét toáng lên, cô ta rõ ràng đang trừng ánh mắt hận thù về phía Khắc Kiệt. Nhưng đứa con vốn luôn ngạo nghễ xem trời bằng vung như Khắc Kiệt lại không có ý tức giận ngược lại lại có chút nuông chiều.
Khắc Kiệt im lặng nhìn Thái Mi đang trừng ánh mắt câm ghét nhìn mình rồi cũng chậm rãi mở miệng: “Tôi không gạt cô, Long Huy Vũ vẫn còn sống. Với thế lực của Long gia cùng với năng lực của Dương Nhẫn, sớm muộn gì bọn họ cũng chế ra được thuốc giải.”
Nắm tay Khắc Kiệt lặng lẽ siết chặt thành quyền. Anh ta vốn không muốn Huy Vũ chết nên mới tạo cơ hội cho Hạo Nhân đưa Huy Vũ trở về bản doanh của Long gia. Nhưng anh ta lại không ngờ thuốc giải của Dương Nhẫn lại không thể giải được độc tính trong người mà chỉ có thể duy trì mạng sống của Huy Vũ.
Ban đầu Khắc Kiệt không tin tin tức này là thật nên đã cho thuộc hạ đi điều tra. Đối với việc nội tình Long gia có biến lại bí mật che dấu bên ngoài chỉ có thể che mắt được thiên hạ nhưng với thế lực cũng như năng lực của người trong Chu gia thì có thừa khả năng điều tra ra sự thật. Huy Vũ sau khi trở về từ hòn đảo dù được Dương Nhẫn ngày đêm chăm sóc nhưng hắn vẫn luôn duy trì trong trạng thái là người thực vật.
Ngay khi Thái Mi tỉnh lại sau cơn mê suốt bốn ngày liền cũng chỉ muốn biết tình hình của Huy Vũ. Khắc Kiệt thấy rõ vẻ kích động cũng như lo lắng của Thái Mi hoàn toàn sẽ ảnh hưởng lớn đến vết thương nếu anh ta nói sự thật về tình hình của Huy Vũ cho cô nghe. Thế nên anh ta đã chọn cách nói dối, dù sao sức khỏe của cô vẫn là quan trọng nhất.
Sau lời nói vừa rồi của Khắc Kiệt, nghe rõ qua tình hình nguy kịch của Huy Vũ có thể chết bất kì mọi lúc. Thái Mi tin vào lời nói đó, cô không chút nghi ngờ, không kinh ngạc, không lo lắng, càng không có thái độ buồn bã hay kích động. Cô chỉ đứng lặng ngay đó, hóa ra ngay từ đầu là Huy Vũ đã gạt cô, hắn nói Dương Nhẫn có thuốc giải, hắn nói hắn có một thuộc hạ cũng đã từng trúng phải loại độc này. Cái gì chỉ là mê man ba ngày nếu có thuốc giải của Dương Nhẫn sẽ được trị khỏi. Chẳng phải chỉ là không muốn cô làm loạn chạy ra ngoài tìm đám Hạo Nhân để dẫn đến nguy hiểm tính mạng sao?
Đôi môi nhợt nhạt không chút sức sống của Thái Mi khẽ cong lên nét cười dịu dàng. Dù là chết đến nơi vẫn có thể bịa chuyện nói dối cô. Thái Mi nhớ rõ trước khi hắn mê man, hắn đã rất dịu dàng với cô.
Vốn tưởng rằng sau khi nghe sự thật về an nguy sống chết của Huy Vũ sẽ khiến Thái Mi trở nên kích động nhưng không ngờ đáp án lại hoàn toàn trái ngược. Khắc Kiệt nhìn Thái Mi đứng cười ngơ ngẩn ra đó. Trong khoảng khắc anh ta cảm nhận được vị trí của Đại Ác Ma trong lòng Thái Mi đã nằm vào một gốc nhỏ nào đó, vô cùng đặc biệt.
“Con vẫn chưa trả lời cho câu hỏi của ba.” Thiên Cát ngồi nhìn thái độ của Khắc Kiệt đối với Thái Mi. Trong lòng ông không chút hài lòng nhưng không hề biểu hiện ra bên ngoài. Ông muốn nghe câu trả lời chính xác từ miệng Khắc Kiệt. Thế nào là chuyện riêng của con mong ba đừng động vào. Từ xừa đến nay hai cha con ông không hề có chuyện riêng. Là chuyện của ông cũng là chuyện của Khắc Kiệt, và ngược lại cũng thế.
Khắc Kiệt quay sang nhìn Thiên Cát, anh ta hiểu ba của mình, bề ngoài càng bình tĩnh bên trong càng có sóng ngầm dữ dội. Sau vài giây cân nhắc, Khắc Kiệt mới chuyển tầm nhìn sang hướng khác: “Con tự có chủ kiến riêng của mình.”
Hai hàng lông mày của Thiên Cát chậm rãi nhíu chặt, đáy mắt sâu thẫm tựa hồ không nhìn thấy đáy nhưng lại lóe lên tia câm phẫn cũng như sát khí không ngừng bắn ra. Căn phòng rộng lớn chỉ có bốn người nhưng lại tạo ra cảm giác như có một chiếc bom hẹn giờ đang không ngừng tíc tắc di chuyển thời gian. Trong bất kì mọi lúc, đều có thể nổ tung.
Có vẻ như giới hạn của Thiên Cát là vô cực nhưng không phải không có điểm dừng. Ông vẫn chăm chăm nhìn Khắc Kiệt, cất giọng đều đều: “Ba có thể leo lên đến vị trí ngày hôm nay chính là vì không có sự ràng buột. Nếu có vật cản, đã là ngán đường ba tuyệt đối sẽ hủy diệt.”
Từng lời từng chữ của Thiên Cát lần lượt lọt vào tai Khắc Kiệt. Đó rõ ràng là lời uy hiếp nhưng Khắc Kiệt vẫn gương mặt bình thản vốn có, không hề nao núng cũng không muốn lên tiếng phản bát.
“Ba không cần biết con có tính toán gì. Nhưng ba sẽ không để bất kì mối họa nào vây lấy con. Nếu cô ta là rào cản, ba tuyệt đối không để cô ta tiếp tục tồn tại.” Câu cuối cùng, Thiên Cát cố ý nhấn mạnh, ngữ giọng và nộ khí nghe qua rõ ràng là thánh chỉ.
Khắc Kiệt lập tức chuyển tầm nhìn về phía Thiên Cát, nhưng ánh mắt của ông ta lúc này đã trực chiếu về phía Hựu Đình ngụ ý ra tay.
Khẩu súng của Hựu Đình như có sẵn trong chớp mắt đã hướng họng súng về phía Thái Mi. Khắc Kiệt không biến sắc, anh ta vẫn nguyên vị trí nhìn về phía khẩu súng có thể tước lấy mạng sống của Thái Mi.
Sau hồi ngây ngốc nhớ lại những thái độ và biểu hiện khi ở cùng Huy Vũ, Thái Mi nghiệm ra được một điều, những ai thật lòng quan tâm đến cô đến cuối cùng kết quả cũng chỉ là cái chết. Chu Thiên Cát có vẻ muốn dùng cô để uy hiếp Chí Khanh. Chí Khanh dù có hay không vì cô mà bất chấp tất cả nhưng rõ ràng là Chí Khanh thật lòng xem cô như em gái. Đã là vậy cô vì sao có thể để bản thân trở thành mối nguy hại cho anh ta. Nhưng vào hoàn cảnh này, cái gì gọi là ngàn cân treo sợi tóc, cô không sợ. Đáng lẽ cô đã nên chết trên hòn đảo dưới tay đám thổ dân đó, chính là nhờ cái người bá đạo kia đã dùng mạng sống để đổi lấy cho cô. Cô còn tiếc nuối gì với thế giới đầy nghiệt ngã này. Đứng trước cái chết, thật không ngờ lại nhẹ nhàng đến vậy. Nhìn vào họng súng tử thần của Hựu Đình, trước đây cô đã từng chóng đối, từng chạy trốn nó nhưng lúc này không cần nữa, cô vẫn là nên đón nhận.
Nhận thấy Thái Mi lại có thể dễ dàng chấp nhận số phận, Hựu Đình có chút khâm phục người phụ nữ này. Nhưng ông vẫn thấy quyết định của lão đại là đúng, thiếu gia tương lai là lão đại, thì xung quanh cậu ta tuyệt đối không nên tồn tại bất kì rào cản nào. Ngón tay đặt ở còi nhấn chậm rãi dịch chuyển, chỉ cần viên đạn bay ra, xem như mọi chuyện kết thúc. Nhưng Hựu Đình lại bày ra ánh mắt kinh ngạc, ngón tay nhấn còi nhanh chóng được thả lỏng. Việc Khắc Kiệt thình lình xuất hiện trước họng súng lại khiến cục diện trở nên căng thẳng.
Thái Mi vốn đang chấp nhận thực tại, nhưng bóng dáng cao to từ đâu lại không chút do dự cứ thế mà tiến thẳng tới đứng chắn ngay trước người cô. Cô đứng nhìn tấm lưng rộng lớn trước mắt bằng ánh mắt nghi ngờ. Cô không nhìn lầm, nhưng người đang che chắn khẩu súng thay cho cô không phải là Chu Khắc Kiệt, là vị thiếu gia đầy nổi tiếng là người tàn bạo và ngạo mạn sao?
Hành động này của Khắc Kiệt khiến Thiên Cát vô cùng kinh ngạc. Hựu Đình chưa được sự đồng ý của Thiên Cát nên không dám thu hồi khẩu súng, họng súng vẫn chỉa thẳng về phía Khắc Kiệt, hoang mang lên tiếng: “Thiếu... thiếu gia?”
Khắc Kiệt dáng người ung dung, anh ta không hề liếc mắt qua khẩu súng, nhìn Hựu Đình lạnh lùng nói: “Không ai được động đến Hà Thái Mi!”
Thái Mi kinh ngạc, Hựu Đình càng kinh ngạc hơn, đây rõ ràng là đối kháng công khai với lão đại. Thiên Cát như giận sôi máu, ông vốn đang ngồi vịn lưng với tư thế thoải mái liền lập tức ngồi thẳng người nhíu mày nhìn Khắc Kiệt. Đáy mắt lạnh băng lại như có ngọn lửa đang hừng hực cháy, ông cất giọng nặng nề xen lẫn uy hiếp: “Con vừa nói gì?”
Đưa mắt nhìn sang Thiên Cát, Khắc Kiệt đáy mắt không gợn sóng, ánh nhìn bình lặng, nhưng chính vì sự bình lặng đó lại chính là ý chí kiên định. Anh ta vẫn đứng quay lưng về phía Thái Mi, dùng cánh tay dài vòng ra sau nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Thái Mi như không thể tồn tại thêm bất kì tia kinh ngạc nào hơn nữa, cô không tránh né, cũng không trốn tránh vòng tay đang ôm lấy cô. Cô chỉ có thể ngẩng cao đầu nhìn lên sau gáy của Khắc Kiệt, người này là đang muốn bảo vệ cô sao?
“Con nói rồi, người phụ nữ phía sau con, tuyệt đối không ai được động vào. Cho dù người đó có là ba đi chăng nữa!”
Đáp trả lại cơn sóng ngầm của Thiên Cát, Khắc Kiệt vẫn bình thản với bá khí ngạo nghễ vốn có. Anh ta nhìn thẳng vào mắt ông, không phải là thách thức mà là lời thật lòng. Nếu ba của anh ta dám động vào Thái Mi, thì lời nói vừa rồi sẽ không phải chỉ là lời nói suôn.
Là ý đồ gì Thái Mi lúc này không thể nghĩ ra. Nhưng hành động và lời nói này, Khắc Kiệt chẳng phải đang thách đấu với ba của anh ta sao? Có phải bình thường hai cha con họ vẫn như vậy không? Đứng sau lưng Khắc Kiệt lại bị cánh tay của anh ta ôm chặt, Thái Mi không thể nhúc nhích cũng như rời khỏi vị trí. Cô không thấy được bộ dạng lúc này của Thiên Cát ra sao nhưng tin chắc ông ta đang rất phẫn nộ.
Vừa rồi trên tinh thần Thái Mi đã đón nhận lấy cái chết. Cô vốn cảm nhận được cái chết sẽ rất nhẹ nhàng nhưng sau hồi sự việc đang diễn ra, cô cảm thấy cái chết đang kéo tới mỗi lúc một cận kề và đè nén tâm trạng cô đến hồi cực hạn. Cơ thể bất giác cũng trở nên run rẫy. Nhưng trong lúc sợ hãi và hoang mang đó, bàn tay đang ôm lấy lưng cô lại có chút di chuyển. Tuy nhẹ nhàng vuốt ve nhưng rõ ràng là đang trấn an tâm trạng hoảng loạn của cô. Thái Mi lại ngẩng đầu nhìn Khắc Kiệt, tận sâu đáy lòng, lúc này và hơn lúc nào hết cô cảm nhận được, Khắc Kiệt là thật lòng muốn bảo vệ cô. Nếu là người có dụng tâm tuyệt đối sẽ không có cử chỉ dịu dàng thế này.
Hai cha con Khắc Kiệt nhìn nhau không rời mắt, giữa ánh nhìn đầy nghi kị và uy hiếp hai người vẫn không tỏ chút thái độ khác thường nào. Sau vài phút trầm lặng đến mức đáng sợ thì Thiên Cát lại đột nhiên đứng lên. Ông không nói một lời nào chỉ mang theo cơn giận dữ đi ra ngoài. Hựu Đình nhanh chóng thu hồi súng và đuổi theo Thiên Cát.
Trong căn phòng vốn dĩ đang ngấm ngầm chờ đợi sự hủy diệt từ một ai đó thì lúc này lại hoàn toàn trở nên yên bình theo lẽ vốn có. Khắc Kiệt buông bỏ cánh tay đang ôm lấy Thái Mi, anh quay lại nhìn cô, chỉ thấy cô tự lúc nào đã ngẩng cao đầu nhìn mình.
Thái Mi nhìn thấy một gương mặt lãng tử, Khắc Kiệt rất giống Huy Vũ. Từ đôi môi mỏng, đến sóng mũi cao và cả đôi mắt luôn sáng ngời. Chỉ khác ở chỗ, đáy mắt của Khắc Kiệt biết nói, anh ta là đang nhìn cô với lời nói bảo cô hãy yên tâm, nguy hiểm đã qua. Nhưng cô lại thích ánh mắt của Huy Vũ hơn, ánh mắt đó không biết nói, không biết thể hiện, hắn chỉ biết dùng hành động để vô thức cho cô biết, hắn vẫn luôn bảo vệ cô. Cô thích sự bá đạo đó, cô thích cái con người cứng ngắt như đá băng đó.
Đôi mắt Thái Mi vẫn không rời khỏi Khắc Kiệt, từ rõ nhất cho đến mờ dần. Đến khi đôi mắt cô chậm rãi khép lại rồi rơi dần vào trạng thái mê man. Khắc Kiệt vòng tay ôm lấy Thái Mi, nhẹ nhàng bế cô lên rồi nhanh chóng bỏ đi.