Hải phận quốc tế, ba con tàu loại hình tân tiến nhất lướt sóng tiến sâu vào Thái Bình Dương. Dẫn đầu là tàu sân bay lớp Nimitz có trọng tải nặng 99.000 tấn, một trong những chiếc tàu chiến hạt nhân lớn nhất thế giới. Trên sàn tàu bằng phẳng có đến 100 máy bay chiến đấu và trực thăng vũ trang đa nhiệm.
(Tàu sân bay, hay còn gọi là hàng không mẫu hạm: là một loại tàu chiến được thiết kế để triển khai và thu hồi lại máy bay. Trên thực tế hoạt động như một căn cứ không quân trên biển.)
Đồng hành cùng tàu sân bay là hai chiến hạm, mỗi chiếc nặng hàng trăm tấn. Ba chiếc một lớn hai nhỏ mang dáng vẻ khổng lồ nặng nề như thể bất kì mọi lúc đều có thể chìm xuống đáy đại dương. Đây đều là loại hình tàu chiến tân tiến nhất được Long gia sản xuất.
Phía cuối tàu sân bay là đài chỉ huy. Huy Vũ và Chí Khanh lạnh lùng dõi mắt vào những tin tức trên màng hình hệ thống của đài quan sát. Phạm Long và Hạo Nhân cùng với các chuyên gia hải quân am hiểu về đường biển tính toán phương hướng và vị trí của hòn đảo.
Đứng quan sát màng hình hiển thị nhận thấy có điều bất thường, Huy Vũ lạnh giọng lên tiếng: “Chris!”
“Thiếu gia, ở góc bốn mươi năm độ phía Đông Nam có tàu sân bay đang tiến về chúng ta.” Trên chiếc máy bay chiến đấu và do thám đang bay lượn trên bầu trời Thái Bình Dương, Chris báo cáo qua máy thông tin liên lạc.
Màn hình hiển thị đột nhiên xuất hiện gương mặt của Lâm, anh ta báo cáo: “Thiếu gia, ba chiếc tàu ngầm và bốn chiếc chiến hạm đang từ hướng Tây Bắc kéo đến.”
Ánh mắt Huy Vũ lóe lên tia sắc bén vô cùng lạnh lẽo, khóe miệng hắn nhếch lên: “Hay lắm, Chu khắc Kiệt, tôi biết anh sẽ đối đãi với tôi không tồi.”
“Như vậy mới kích thích.” Chí Khanh đứng cạnh nhếch mép lạnh lùng.
Hạo Nhân nghe vậy ngẩng đầu, anh ta không che dấu sự phấn kích xen lẫn máu tanh: “Chu gia nếu đã muốn đọa vũ khí với chúng ta, Long gia chúng ta không nên để bọn họ thất vọng.”
Nhìn vào màng hình hiển thị từ Chris gửi đến có thể thấy ngay tàu sân bay và những chiến hạm cũng như tàu ngầm mà Khắc Kiệt điều đến đối phó đều không thua kém những gì mà Huy Vũ chuẩn bị. Thế nên mới nói, Chu gia mang nỗi sợ hãi thế nào nếu Long gia nắm trọn quyền hành dầu mỏ trên thế giới.
Phạm Long không màng đưa mắt nhìn qua, mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của bọn họ, anh ta chỉ tùy miệng góp lời: “Vậy thì vùi lấp tất cả xuống đáy đại dương.”
Huy Vũ tiếp câu ra lệnh, ngữ điệu vang ra đậm mùi máu tanh: “Triển khai kế hoạch tác chiến, tôi muốn hủy diệt toàn bộ.”
Một tiếng vâng nhận lệnh đồng thanh từ hơn mười tâm phúc của bốn người Huy Vũ lập tức vang lên. Sau đó hai chiến hạm ở hai bên tàu sân bay nhanh chóng tản ra nhằm bảo đảm cự ly không ảnh hưởng lực nổ di truyền vừa có thể tác chiến và hỗ trợ cùng nhau. Mặt biển khẽ lăn tăn những gợn sóng nhấp nhô, sáu chiếc tàu ngầm dưới lòng biển được lệnh Huy Vũ tách nước hướng về phía lập trình đã định.
Nhìn vào màn hình đã hiện lên tàu chiến của đối phương nằm trong phạm vi tầm bắn, Huy Vũ khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: “Chuẩn bị… Bắn!”
Sau lời ra lệnh từ Huy Vũ, một âm thanh đinh tai vang ra kéo theo tiếng nổ ầm vang. Huy Vũ hành sự đều không cho đối phương có cơ hội trở tay, ngay khi nhìn thấy những chiến tàu nằm trong phạm vi xử lí, hắn liền lên tiến chủ động tấn công khởi đầu trận chiến, không cho đối phương có cơ hội mở màng.
Khác hẳn với tình hình căng thẳng và ồn ào trên mặt biển thì trong không trung, giữa bầu trời rộng lớn của Thái Bình Dương. Một bóng một hình chiếc máy bay quân dụng bay hiên ngang giữa bầu trời đầy mây xanh che phủ. Nhìn bề ngoài là máy bay quân dụng nhưng thực chất đây là máy báy chiến đấu đời mới nhất của Long gia. Đông Ba tuy là người đứng đầu bản doanh Long gia tại Ma Cau nhưng ông vẫn không đủ quyền hạn để có thể điều động máy bay chiến đấu bay xuyên lục địa khi chưa được giấy phép chấp thuận hoặc ý kiến xác định từ Huy Vũ. Bị khắc Kiệt và Thái Mi dọa một hồi ông liền nghĩ ra cách ngụy trang máy bay và nhờ vào sự quen biết với vị cục trưởng quốc phòng may ra mới có thể đưa được cả một đội không quân trên máy bay ngụy trang tiến sâu vào Thái Bình Dương.
Thái Mi và Khắc Kiệt hiện đang có mặt trong khoang điều khiển, hai người dõi mắt vào màng hình giám sát. Quang cảnh rộng lớn một màu xanh trãi dài của mặt biển không là gì, nhưng đập vào mắt Thái Mi là một tàu sân bay vô cùng vĩ đại. Chỉ nhìn thoáng qua những chiếc máy bay nằm trên sàn tàu thôi cũng đủ khiến đầu ốc Thái Mi xoay vòng vòng.
Đáy mắt Thái Mi bày ra vẻ kinh ngạc xen lẫn hoang mang: “Không ngờ được Chu gia lại điều động hải quân với quy mô lớn đến vậy. Chí Khanh nguy rồi!”
“Cô lo gì, Long Huy Vũ làm việc tất nhiên đều có sự đề phòng. Nếu Chu gia đã điều động quy mô lớn vậy chắc chắn cậu ta cũng đã lập ra kế hoạch tác chiến.” Khắc Kiệt nhìn tình hình trên mặt biển thông qua màn hình giám sát khóe môi khẽ cong lên tia cười yêu diễm.
Thái Mi trừng mắt nhìn Khắc Kiệt: “Nói như anh tôi nên đợi Chí Khanh chết rồi mới đến nhặt xác.”
Khắc Kiệt nở nụ cười gian tà, gật đầu tỏ ý đồng tình: “Nhưng tìm được bọn họ rồi cô sẽ làm gì. Long gia nhiều nhân tài xuất chúng, bọn họ không cần một sát thủ giải nghệ như cô.”
“Đó là chuyện của tôi.” Thái Mi tỏ ra nghiêm túc. Những lời Khắc Kiệt nói Thái Mi tất nhiên hiểu rõ, tuy biết cô không giúp được gì nhưng cô vẫn không thể yên tâm khi biết Chí Khanh sắp tới sẽ đối diện với nguy hiểm.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thái Mi, Khắc Kiệt không nói thêm lời nào, khóe môi mỉm cười đứng tựa người vào bàn điều khiển. Theo thói quen thường lệ, hai ngón tay anh ta vô thức xoay xoay chiến nhẫn đeo ở ngón trỏ bên tay phải.
“Anh tránh ra chỗ khác.” Thái Mi đột nhiên buông một câu lạnh lùng. Nhìn người đang ngồi trước màn hình radar mò mẫm lâu vậy vẫn chưa tra ra được gì, Thái Mi đứng nhìn tâm can như muốn nhảy dựng, thấp thỏm không yên.
Người đàn ông không hiểu ý của Thái Mi nhưng ông ta vẫn bước ra khỏi ghế, Thái Mi lập tức thế chỗ.
“Cô làm được không đó?” Khắc Kiệt tỏ vẻ hiếu kì, anh ta không ngốc đến mức không biết được Thái Mi đang muốn làm gì. Nhưng những chiến hạm bên dưới đều là loại hình mới nhất, các radar đặt cố định mạng pha, hệ thống định vị vệ tinh ở mức độ cao nhất. Người đàn ông vừa rồi Khắc Kiệt có thể quan sát được ông ta có bản lĩnh về phần mềm máy tính. Nhưng dữ liệu để kết nối với radar tàu của Huy Vũ quá dày đặt tầng lớp bảo vệ nên ông ta không tài nào xâm nhập được. Hà Thái Mi liệu bản lĩnh đến đâu, đáy mắt Khắc Kiệt lóe lên tia hứng thú.
Thái Mi không trả lời câu hỏi mang tính nghi ngờ của Khắc Kiệt. Mười đầu ngón tay của Thái Mi múa linh hoạt trên bàn phím, mắt cô không rời khỏi màn hình. Đứng nhìn Thái Mi vẫn thao tác không ngừng trên bàn phím với ánh mắt tập trung và nghiêm túc. Khắc Kiệt trên gương mặt lặng im không chút biểu lộ cảm xúc. Anh ta cảm thấy Thái Mi lúc này khác hẳn với những lần anh gặp trước đây. Một Thái Mi kiên cường, một người phụ nữ nổ lực và có trách nhiệm trong việc làm của bản thân. Cô có thể vui cười trong mọi trường hợp, nhưng vào tình huống nguy cấp cô lại tỏ rõ năng lực bản thân. Là một phụ nữ vui buồn bất định.
Bùm… Một tiếng nổ ầm vang vang lên bên tai, Huy Vũ đứng trong tàu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cột sóng nước khổng lồ bắn tung tóe lên trời. Qủa đạn pháo vừa rồi là phía Chu gia bắn trật về phía họ, đôi mắt Huy Vũ sâu thăm thẳm, không biết đang tính toán điều gì.
“Không đơn giản chỉ là bắn trật chứ?” Hạo Nhân đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo: “Jushtin! Đến lượt anh!”
Con tàu ngầm dưới lòng đại dương do Jushtin – thuộc hạ tâm phúc của Hạo Nhân chỉ huy lập tức đáp trả mệnh lệnh từ Hạo Nhân bằng một động tác đơn giản, bàn tay anh ta đập mạnh vào nút đỏ. Tiếp đến là tên lửa có cánh mang đầu đạn nổ từ chiếc tàu ngầm lướt xuyên qua màn nước với vận tốc chớp nhoáng bắn vào chiến hạm của đối phương đang dừng trên mặt biển.
Rầm… Một tiếng nổ kinh thiên động thủy vang lên, chiếc chiến hạm nổ tung quăng ra tứ phía, những đóm khói lửa bốc lên đầy trời bị cột nước khổng lồ tung lên nuốt chửng. Chiếc chiến hạm lặng lẽ chìm xuống đáy đại dương.
Huy Vũ thấy vậy hơi nhíu mày: “Đội không quân của đối phương tại sao đến giờ vẫn chưa hành động?”
Chí Khanh lạnh giọng: “Đây không phải phong cách của Chu gia.”
Chu gia hành sự không chậm rãi lề mề như lần này. Bọn họ nếu đã dàn quân kĩ lưỡng thế kia sẽ không do dự mà lập tức tấn công. Im lặng thế này giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Chris đột nhiên hiện ra trên màn hình: “Thiếu gia, trên không xuất hiện máy bay lạ, là máy bay quân dụng không rõ của nước nào đang tiến về phía tàu của chúng ta.”
Chris biến mất, trên màn hình hiện ra chiếc máy bay quân dụng đang tiến về phía bọn họ. Chí Khanh đưa mắt nhìn sang Huy Vũ: “Đó là máy bay ngụy trang, lẽ nào là Chu gia?”
Là một nhà chế tạo vũ khí hàng đầu thế giới, chỉ là một chiếc máy bay ngụy trang không thể gây khó khăn để Chí Khanh dễ dàng nhận biết.
“Hủy diệt!” Huy Vũ ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, hắn vốn đang nghĩ mãi không ra vì sao đội không quân chủ lực của đối phương đến giờ vẫn không chút động tĩnh hóa ra là đã có tính toán riêng. Tuy hắn cảm thấy chiếc máy bay ngụy trang đang bay trên bầu trời kia không hề gây khó dễ gì đến hắn nhưng vẫn là nên tiêu diệt.
Chris cúi đầu trả lời: “Vâng!”
Phạm Long tự khi nào đã ngồi vào màn hình radar, thấy có dấu hiệu xâm nhập anh ta lập tức lên tiếng: “Có tín hiệu xâm nhập, đối phương muốn kết nối.”
Hạo Nhân nhìn vào màn hình, anh ta hơi nhíu mắt: “Không phải phía tàu của Chu gia yêu cầu, vậy là ai?”
Chí Khanh mở miệng: “Kết nối!”
Lời Chí Khanh vừa dứt, Phạm Long sau vài giây gõ bàn phím, màn hình lờ mờ rồi rõ dần hiện ra một bóng hình quen thuộc. Gương mặt Thái Mi vô cùng nghiêm túc nhưng khi nhìn thấy đám người Huy Vũ, ánh mắt cô lập tức sáng ngời, tia vui mừng hiện rõ trên gương mặt.
“Thái Mi!” Hạo Nhân như không tin vào mắt, Thái Mi vì sao lại xuất hiện ở đây?
Chí Khanh vừa kinh ngạc vừa nghiêm mặt cất giọng lạnh lùng: “Thái Mi, nơi đây nguy hiểm, em đến đây làm gì?”
Thái Mi vẫn giữ nụ cười tươi rói, cô vô cùng phấn chấn: “Chí Khanh, may quá anh vẫn không sao. Em vô tình hay tin Chu gia tấn công anh trên biển, nên mới…”
“Chris, không được bắn!” Huy Vũ đột nhiên hét lên cắt ngang lời đang nói của Thái Mi.
Chí Khanh sa sầm mặt, vừa rồi bọn họ ra lệnh cho Chris bắn chiếc máy bay ngụy trang quân dụng, lẽ nào Thái Mi đang ở trong đó.
Bùm… Một tiếng nổ từ bên trong màn hình radar vang ra, ngay sau đó màn hình không ngừng nhấp nháy, tín hiệu kết nối với Thái Mi lập tức biến mất. Chí Khanh lao nhanh đến cạnh Phạm Long, sắc mặt anh ta tối sầm, đôi mắt kinh hãi nhìn vào màn hình.
Tuy tính mạng của Thái Mi không quan trọng đối với Phạm Long, nhưng anh ta vẫn vội vàng múa máy các ngón tay lên bàn phím liên tục chỉ mong có thể kết nối lại được với cô nhưng vô hiệu. Phạm Long quay sang nhìn Chí Khanh, nét mặt điềm đạm không chút biểu cảm chậm rãi lắc đầu. Hà Thái Mi mạng sống e lành ít dữ nhiều.
Chí Khanh không quan tâm đến Phạm Long, mắt anh ta vẫn dán chặt vào màn hình, vừa rồi Thái Mi vẫn đang hiện ra trước mặt anh tươi cười, nhưng bây giờ thì…
“Thiếu gia, tôi không muốn trái lệnh, chỉ là tôi bắn ngay khi lệnh của thiếu gia truyền đến, tôi…”
“Im miệng!”
Nghe thấy tiếng của Chris e dè sợ hãi phân trần trong máy thông tin liên lạc, Huy Vũ cất giọng quát lạnh lùng. Hai bàn tay hắn dần siết chặt thành hai nắm đấm, gương mặt vẫn lạnh lùng không thay đổi chỉ có cơ nhiệt của hắn phát ra một luồng khí lạnh lẽo lan tỏa bao trùm cả căn phòng.
Hắn không nói thêm một lời, thuận tay với lấy ống dòm đang đặt bên cạnh bước ngay ra khỏi phòng thuyền trưởng.
Hạo Nhân trong lòng hoang mang, thấy Huy Vũ ra ngoài anh ta cũng nôn nóng bước theo.
Trên sàn bay, giữa hai hàng máy bay và trực thăng chiến đấu đang tư thế sẵn sàng đợi lệnh xuất kích. Huy Vũ và Hạo Nhân lạnh lùng bước đi vội vàng được một đoạn thì dừng lại, Huy Vũ cầm ống dòm ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bao la. Đập vào mắt hắn là một đóm lửa lớn cùng với những mảnh vỡ vụn của máy bay đang dần rơi xuống.
Ngay khi Huy Vũ đưa ống dòm nhìn xung quanh thì đột nhiên một bàn tay đưa đến giật lấy. Chí Khanh toàn thân đầy nộ khí, anh ta giật lấy ống dòm trên tay Huy Vũ liền đưa lên nhìn bầu trời, nơi có li ti những đóm đỏ lửa đang di chuyển.
“Ngu ngốc!” Giọng nói cay nghiệt từ miệng Huy Vũ vang ra, đôi hàng lông mày rậm nhíu chặt vào nhau, gương mặt tràn ngập phẫn nộ và sát khí, cả người hắn như có ngọn lửa phừng phực cháy. Huy Vũ không hiểu vì sao trong hắn lại tồn tại thứ cảm giác khó chịu này, nhưng hắn không chấp nhận cũng như không muốn tin vào hiện thực trước mắt.
Trong tình huống ba người Huy Vũ bỏ mặc việc bom bay đạn bắn giữa hai gia tộc, thì từ dưới mặt biển, thấp thoáng những bóng người đang bám sát vào đáy tàu mỗi lúc một lén lúc trồi đầu lên trên. Hàng trăm sợi dây được bắn từ dưới mặt biển cấm chặt vào thành tàu ngay sau đó kéo theo cả đội người trang bị vũ khí rời khỏi mặt biển bay thẳng lên trên thành tàu. Đội người quần áo ướt sũng vừa xâm nhập lên tàu nhìn thấy ba người Huy Vũ không có sự đề phòng cảnh giác liền rương súng bắn tới.
“Có đột kích!” Đoàn… Một tiếng quát, một tiếng súng vang ra ngay khi Huy Vũ, Chí Khanh và Hạo Nhân mãi thất thần trên phía máy bay đang rơi kia thì Phạm Long kịp thời xuất hiện bắn ngay một người trang phục ướt sũng đang bắn lén về phía Hạo Nhân.
Bốn người Huy Vũ vừa rút súng vừa ẩn người về phía những chiếc máy bay bên cạnh, nhanh chóng bắn trả vào đối phương. Tuy bốn người Huy Vũ đột nhiên ra ngoài sàn tàu là nằm ngoài dự tính, nhưng thuộc hạ Long gia đã kịp thời xử lí tình huống nhanh chóng kéo đến không cần đợi lệnh liền thấy địch là bắn, thấy nguy là diệt.
Bên trong Huy Vũ đang lúc cuồng nhiệt ngọn lửa cháy trong lồng ngực, hắn là không biết xả giận vào đâu thì đối phương lại tấn công đúng lúc, khiến cơn giận hắn tăng lên gấp bội. Sự điên cuồng bắn giết cùng với đôi mắt đỏ ngầu như loài quỷ dữ. Chỉ nghĩ đến việc Thái Mi ở trong chiếc máy bay nổ tung đó, hắn như muốn điên lên, sự tàn phá từ trong người hắn tăng dần, chỉ có máu người, chỉ có tiếng súng kịch liệt mới có thể xoa dịu phần nào bên trong hắn đang thắt quặn. Hắn không cần biết tại sao, không tìm hiểu nguyên nhân khiến trái tim hắn trở nên tê liệt, hắn chỉ cần biết giết, phải giết tất cả những ai gây chướng mắt hắn.
Chí Khanh vừa rồi thông qua ống dòm chỉ kịp nhìn thấy những đóm lửa đang rơi xuống thì tiếng súng nổ vang ra, anh ta cũng như Huy Vũ chưa kịp quan sát xung quanh liền lao vào cuộc bắn giết. Thái Mi vừa rồi vẫn đang hiện ra trong mắt anh ta, là gương mặt rạng cười của Thái Mi khi nhìn thấy anh an toàn, là Thái Mi vì an nguy của anh nên mới mạo hiểm đi tìm anh, là vì anh mà Thái Mi…
Đau!... Trái tim đau, lồng ngực đau, toàn thân đau khắp. Cả cuộc đời Chí Khanh, dù lúc cận kề với sự sống và cái chết cũng chưa một lần có cảm giác hoang mang sợ hãi. Nhưng lần này anh ta thật sự sợ hãi, cảm giác đau đớn khiến anh ta như mất lí trí trở nên điên cuồng máu lạnh.
Nếu nói hai người Huy Vũ và Chí Khanh đang trong cơn điên cuồng sát loạn thì ở một vị trí khá an toàn bên hong chiếc trực thăng. Hạo Nhân cánh tay cầm súng buông lỏng xuống, cả người không chút sức lực tựa người vào cánh cửa chiếc trực thăng, hai mắt anh ta nhắm chặt vào nhau. Lúc này anh ta không còn tâm trạng bắn giết, không muốn bắn giết cũng không muốn suy nghĩ thêm bất kì điều gì, đầu ốc anh ta hoàn toàn rỗng tuếch.