Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 27: Bị hại và Tự cứu




Không gian yên lặng tới tĩnh mịch, lời nói của Vương Kim Hoa vừa thốt ra lại chỉ khiến cho Lâu Trụy nhướng mày, lên tiếng: “Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ ta sẽ đồng ý? ”

Vương Kim Hoa sửng sốt, sau đó cau mày: “Trần Thiên Ngữ nằm trong tay ta”

Lâu Trụy ý cười trong mắt càng nhiều: “Vương tiểu thư cảm thấy tới lúc này, Lâu mỗ còn có thể tin tưởng những lời này sao?”

Vương Kim Hoa vẻ mặt hoang mang, Vương bang chủ cũng là vẻ mặt hoang mang.

Lâu Trụy nhìn về phía ta: “Con gái ngoan, giúp phụ thân giải thích cho Vương tiểu thư xem nàng ta sơ hở ở đâu.”

Đang cân nhắc mọi việc lại nghe thấy Lây Trụy nhắc tới mình, bỗng chốc ngộ ra tất cả bắt đầu giải thích.

Hẳn chính là như vậy …

Hắng giọng một cái, ta kết luận: “Mẫu thân không ở trong tay các ngươi”

Vương tiểu thư mở to hai mắt nhìn ta: “Ngươi nói bừa!”

Ta nhìn sang Lâu Trụy, Lâu Trụy hiểu ý đem toàn bộ huyệt đạo của Vương tiểu thư phong bế.

Thật sự là tự tạo nghiệt, không thể sống.

Vô cùng cảm tạ Lâu Trụy đã cho mình không gian an tĩnh tới vậy, ta lại tiếp tục quá trình phân tích: “Nếu như mẫu thân nằm trong tay Vương tiểu thư, lấy tính cách của Vương tiểu thư mà nói thì cô sẽ yêu cầu gặp mặt phụ thân ta ngay, mà sẽ không hẹn tới hai tháng sau…”

Nói xong ta liếc nhìn sang phía Vương bang chủ đã thấy hắn bắt đầu đổ mồ hôi.

Ta nở nụ cười: “Vương bang chủ, người cùng lệnh ái là muốn trong hai tháng tìm được Trần Thiên Ngữ rồi lấy đó làm cái cớ bắt phụ thân hợp tác sao?’’

Vương bang chủ nghe vậy sắc mặt trắng xanh, Lâu Trụy vui mừng gật đầu

“Mà nhị vị tính mọi đường cũng không ngờ được ta và phụ thân lại chẳng màng tới đạo lý giang hồ mà đến trước thời hạn hẹn gặp, còn tìm đến Phủ Đầu bang…. Lâu Truỵ ở ngay trước mắt, căn cứ vào đạo lý ‘Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh’, Vương tiểu thư nhất định trong lòng đã quyết định bằng bất cứ giá này bắt cóc ta và Lâu Truỵ phụ thân rồi vội vã bắt người hợp tác với cô đúng chứ? ai biết lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này…”.

Khi ta nói xong thì sắc mặt của Vương tiểu thư không được tự nhiên vì bị nói trúng tim đen.

Nói xong lúc sau, ta vui vẻ nhảy chân sáo đến bên người Lâu Trụy, ngửa đầu nhìn người: “Lâu trụy phụ thân, con nói đúng không?”

“Rất đúng ý cha~!” Lâu Trụy ôm lấy ta hôn một cái, làm ta khanh khách cười không ngừng.

Vương tiểu thư huyệt được giải, nàng vẻ mặt xanh mét đứng phía sau Vương bang chủ.

Lâu Trụy hướng hai người bọn họ vái chào: “Náo loạn một đêm, mọi người cũng đều mệt mỏi… Vương bang chủ, Lâu mỗ cùng con gái cáo lui trước, có rảnh Lâu mỗ lại đến bái phỏng”

Vương bang chủ nở nụ cười cứng ngắc: “Khiến cho Lâu minh chủ chê cười...... Người đâu, tiễn…”

“Không cần” Lâu Trụy khoát tay ngắt lời của Vương bang chủ, bế ta ra khỏi căn phòng này: “Vương bang chủ sau này còn gặp lại!”

Phòng ốc kia hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, ta “Ai nha” một tiếng.

“Làm sao vậy con gái?”

Lâu Trụy quan tâm hỏi.

“Kỳ thật cũng không có gì…”

Có điều là lúc ta ở trong căn phòng của Phủ Đầu Bang đã hạ một chút nhuyễn cân tán và phấn ngứa thôi mà.

Lâu Trụy phụ thân muốn rời đi sao không nói trước với con một tiếng, tốt xấu gì cũng phải cho con để lại thuốc giải cho Vương tiểu thư đã chứ…

Khi trở lại khách điếm thì trời đã sáng choang.

Thật ra ta rất muốn rất muốn ngủ một chút, thế nhưng Lâu Trụy thấy trên bàn xuất hiện bồ câu trên chân có cuốn giấy liền vén màn kéo ta dậy nhảy lên ngựa trực tiếp ra khỏi thành.

“Đi đâu vậy phụ thân”

“;Kiếm Nam Môn”

“Ồ”

Ta lên tiếng, tựa vào ngực Lâu Trụy, trên ngựa rung lắc như vậy thế mà cũng ngủ mất được.

Tới khách điếm tiếp theo thì trời đã về chiều.

Đồ ăn vừa bày lên bàn, đói bụng một ngày ta ngay cả đũa đều không kịp lấy, tay đã túm lấy cái chân gà từng ngụm từng ngụm cắn.

Lâu Trụy trìu mến xoa đầu ta, thở dài một hơi.

Buổi tối ngủ, lại xảy ra chuyện.

Thuốc mê vừa mới tản ra trong phòng, đã có hai người áo đen nhanh nhẹn mang ta đi.

Chờ lúc ta tỉnh lại, bản thân đã bị trói xách trên vai kẻ kia.

Vừa mới mở miệng kêu to, phát hiện miệng cũng bị nhét khăn, một chữ cũng kêu không ra được.

Chẳng lẽ lại là Vương Kim Hoa?

Ta suy nghĩ.

Chắc là không phải, cái loại thân thủ này không phải xuất phát từ Phủ Đầu bang.

Vậy thì là ai?

Lâu Trụy, có phải cũng rơi vào trong tay bọn họ rồi?

…Nghĩ mãi cũng không ra, ta quyết định lấy bất biến ứng vạn biến thôi.

Bầu trời một màu đen tuyền điểm xuyết vài ngôi sao trông như những viên dạ minh châu trên nền vải nhung, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống nhân gian.

Gió đêm thổi tới mang theo hương thơm từ cỏ xanh và sương đêm, có chút say lòng người.

Nhìn cây cối không ngừng lui về phía sau, ta nghĩ bọn họ lên núi sao?

Chạy vội hơn nửa đêm, chúng ta hình như là đã tới chỗ cần tới.

Ta ngẩng lên, cái chỗ này trăng sáng sao thưa, cũng không thể phán đoán ra đây là đâu.

“;Chính là nơi này?”

Kẻ khiêng ta thấp giọng hỏi một người.

Vài phần cảm xúc bất an đột nhiên đánh úp về phía ta, ta ở trên vai hắn vặn vẹo mấy cái.

Kẻ kia đá ta một phát: “Tai vạ đến nơi rồi còn động cái gì?” Làm ta suýt nữa rơi nước mắt.

“Hình như không đúng…” Giọng nói một người vang lên. Người nọ sờ soạng một phen, mới nói: “…Quên đi, dùng tạm vậy.”

“;Được!”

Kẻ khiêng ta đi hai bước, rống lên một tiếng: “Hai, ba, nào”

Ta bị hắn ném ra ngoài…

Gió núi vù vù xẹt qua tai gây đau đớn, hai bên vách núi nhanh chóng biến mất, trong khi rơi trong đầu ta hiện ra bốn chữ ——

Giết người diệt khẩu!

Xong rồi, ta sẽ ngã chết.

Ý  nghĩ trong đầu vừa hiện ra, ta đã: “Phù phù” rơi vào trong một dòng sông

Vừa mới cảm thấy may vì là con sông mà không phải mặt đất, từng ngụm nước sông cứ thế đánh thẳng vào ngực ta giống như nổ tung vậy.

Trong chớp mắt ta cảm thấy được mình đúng là chết chắc rồi.

Mỗi một lần vội vàng hít vào một ngụm khí lớn, cứ mỗi lần hít là uống không biết bao nhiêu là nước sông.

Việc cấp bách trước hết là đem dây thừng trên người cắt đứt.

Tay bị trói sau lưng cố gắng sờ sờ cái dây… Ờ, may cũng chỉ là dây cỏ thông thường chứ nếu mà là dây da trâu thì trói chết ta luôn rồi.

Xem ra đêm nay bắt cóc cũng không có chuẩn bị…

… Nghĩ muốn chạy đi đâu!

Ta lắc đầu gạt mấy thứ linh tinh, nghĩ cách cắt dây thừng.

Từng bị Vương Kim Hoa bắt cóc nên ta đã rút được kinh nghiệm, đem tiểu hà bao đựng các loại bảo bối giấu trong người lúc nào cũng mang theo, khi ngủ cũng không tháo xuống.

Bên trong hà bao kia có một con dao nhỏ do người Miêu tộc chế tạo mà Tư Không Cảnh đưa cho ta, cắt cái đứt ngay, vô cùng sắc bén.

Nhưng mà vấn đề là hà bao để trong ngực làm sao lấy ra được, đáng tiếc dao nhỏ anh hùng không có đất dụng võ…

Làm sao bây giờ…

Khi ta không biết làm như thế nào cho phải thì “Phanh” một tiếng, ta đụng trúng một tảng đá ngẩm dưới nàng, ta bị đâm đến mức trước mắt cũng thấy sao Kim bay toán loạn.

Sao mới biến mất, mắt ta sáng lên ——

Tảng đá!

Trời tối qua nhìn gì cũng không rõ, một lúc lâu ta mới lần mò được cục đá.

Vội vàng đặt ngang thân mình lên trên tảng đá để không bị nước trôi đi, bắt đầu dùng sức ở trên những cạnh nhọn của hòn đá mài mài sợi dây trói lên đó, cố gắng ma sát bằng được để đứt dây.

Một cái…

Hai cái…

Ba cái…

Có lẽ là một giờ, hay chẳng qua chỉ là nửa giờ, dây thừng đã bị đứt.

Binh bại như núi đổ, dây cỏ kia đã được tháo hoàn toàn…

Vấn đề thứ nhất vừa được giải quyết, vấn đề thứ hai đã tới rồi.

Bây giờ đã vào thu, nước sông quá lạnh, ngâm ở trong nước lâu nên chân tay ta bây giờ cứng ngắc lại.

Mà dòng nước vừa xiết đá ngầm lại nhiều, vài lần đụng phải tảng đá ta cảm thấy toàn thân đang muốn rời ra từng mảnh

Tiếp tục như vậy không được, phải lên bờ.

Ta nương theo ánh trăng quan sát địa hình.

Đây là một con sông chảy xuôi giữa hai quả núi cao, lòng sông rất rộng, hai bên đều là vách đá dôc đứng, không hề có chỗ đất bằng phẳng nào.

Ta không khỏi mặt nhăn nhíu mày, tình huống trước mắt không hề có lợi cho ta. Chẳng lẽ ta chỉ có thể chấp nhận số phận trôi theo dòng sông này ra đến tận biển?

…Chắc là không thảm như vậy chứ…

Mới tưởng tượng như vậy ta lại hung hăng đụng phải một khối đá ngầm nữa, chân truyền đến cảm giác đau đớn.

Người xui xẻo thì uống nước cũng mắc răng, thần xui xẻo đã tìm đến rồi có trốn cũng không được …

Ta cảm thán hàng vạn hàng nghìn lần, cái chân yếu đuối kia của ta hy vọng là chưa bị gãy…

Lại đi một đoạn đường nữa, ta cảm thấy mình không chịu nổi, mi mắt cứ muốn khép lại.

Tuy rằng ta vẫn tự nói với chính mình Trần Nặc đừng ngủ đừng ngủ nếu ngươi ngủ ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi. Nhưng mà mệt mỏi cứ như nước sông đánh bại ta.

Cuối cùng, ta không còn có thể tiếp tục kiên trì.

Ngay lúc ý thức biến mất, ta nhớ mẫu thân từng nói qua một câu: “Thực ra giang hồ, không hề dễ chơi.”

…Giang hồ, thật sự một chút cũng không dễ chơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.