*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đại sảnh Ngũ Lương Phái.
Ta cùng một nam nhân có da mặt trắng nõn bất động nhìn nhau.
Ở giữa là một khoảng không rất lớn.
Gió đêm chầm chậm đến, thổi trúng đám đệ tử của Ngũ Lương Phái đang đứng khoanh tay khiến bọn họ phát run.
Ta cùng hắn cứ lù lù bất động, bốn mắt nhìn nhau, ngầm dậy sóng.
Gió lạnh từng cơn thổi qua thổi lại. Cứ một trận đến lại một trận đi. Có một vài đệ tử Ngũ Lương Phái không chịu được, thấp giọng ho khan lau nước mũi.
Mí mắt hắn giật một cái.
Ta híp mắt nở nụ cười.
“Phụ thân số năm, nhà này người xây cũng thật tốt quá đi chứ, bốn phía đều thông gió”
“Mùa hè ở trong phòng hóng gió rất mát.” Hắn thản nhiên trả lời: “Nhắc lại lần nữa, ta không phải phụ thân số năm của ngươi.”
“Cũng chỉ là một kiểu xưng hô, để ý làm gì.” Ta thấy đám đệ tử của Ngũ Lương Phái biên độ run rẩy cũng tăng lên: “Người đúng là keo kiệt, để cho bọn họ mặc ít như vậy không sợ nếu họ bị bệnh sẽ lại càng tốn tiền của Ngũ Lương Phái hay sao?”
“Người luyện võ, ngày đông giá rét còn chỉ mặc một chiếc áo mỏng xuống nước lạnh luyện công, một chút gió nhỏ ấy thì tính là gì.”
“Đúng. Thân thể của đệ tử Ngũ Lương Phái cũng thật tốt quá đi ~!”
“Cô nương nếu không còn chuyện gì khác nữa thì mời đến sương phòng ngủ trước đi đã. Ngày mai lãnh mỗ sẽ phái người mang ngươi xuống núi.”
“............”
Ta tức giận ở trong sương phòng đi qua đi lại, đi tới đi lui.
Mài tới mài lui, ta còn chưa giải quyết được nam nhân này.
Nhìn cũng nhìn qua rồi, nói cũng nói rồi, nhưng hắn lại không cho ta ở lại Ngũ Lương Phái.
Thật nhỏ mọn, Trần Nặc ta cũng không phải voi chiếm của lão đại nhà ngươi cả vùng đất lớn, thu lưu ta vài ngày sẽ chết sao!
Tức giận đến cơ hồ điên mất ta dứt khoát đi đến bổ nhào lên giường, lại nghĩ đến lời hắn mới nói, dùng sức đấm lên giường hai quyền.
Hắn nói: “Người lãnh mỗ muốn tìm là Trần Thiên Ngữ, không phải cô nương ngươi.”
Hắn nói: “Lãnh mỗ từ lúc viết thư cho Tề Ngôn đã dặn nó không cần dẫn theo cô nương đến Ngũ Lương Phái.”
Hắn nói: “Cô nương, ngươi không phải là đệ tử của Ngũ Lương Phái ta, vẫn là nên sớm xuống núi đi thôi.”
Hắn nói: “Cô nương nếu muốn biết chuyện của Trần Thiên Ngữ, thỉnh tự mình đi hỏi nàng, thứ cho lãnh mỗ không thể giải đáp.”
Hắn nói: “Cô nương không cần dọa dẫm người Ngũ Lương ta, ngươi độc được người một phòng thì ngoài phòng vẫn có hơn một ngàn Ngũ Lương đệ tử.”
Hắn nói............
Trong lúc nôn nóng ta lại từ trên giường bật dậy, chạy đến cạnh cửa đẩy ra.
Một cơn gió lạnh từ nói thổi tới, thổi đến mức làm ta thanh tỉnh vài phần.
Không được, ta không thể chịu bị động chịu đòn, ta phải chủ động ra tay.
Ta ở trong nền đất phủ sương của Ngũ Lương phái đi lại trong vô định, mong có thể tìm được tử huyệt của Lãnh Diệp Thanh để khống chế hắn.
Đêm đã khuya, toàn bộ đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Ngũ Lương phái đều ngủ hết rồi, chỉ có vài tên gác đêm lướt qua lướt lại giả quỷ dọa người.
Có vẻ bọn họ đã biết hôm nay ta ở trong đại sảnh cùng Lãnh Diệp Thanh kia kinh thiên khiếp quỷ tranh cãi tục bó chân của phụ nữ nên cũng không làm khó ta, có vài người nhìn thấy ta còn thân mật chào hỏi, hào hứng chỉ cho ta hương đi nhà vệ sinh.
Trăng rời khỏi vùng mây, ánh trăng sáng ngời phủ đầy mắt đất, ta nhàm chán nhảy qua nhảy lại chơi với cái bóng của chính mình.
Quên đi quên đi, tính toán một chút thì cũng không phải chỉ có một mình Lãnh Diệp Thanh là nam nhân có quen biết mẫu thân, đường này không thông chẳng lẽ ta không biết đổi lộ trình hay sao?
Quyết định sẽ không phản kháng nên ta quay về ngủ để mai dậy sớm một chút để hạ Tô cân nhuyễn cốt dược vào nước uống của Ngũ Lương phái rồi mới xuống núi được.
Lòng ta cũng thoải mái hơn, xoay người nhưng bất đắc dĩ lại phát hiện, ta lạc đường.
Đáng lẽ nên đem A Hoàng đi theo.
Ta có chút hối hận giật giật tóc, đang tính tìm một tên gác đêm hỏi đường.
Nhưng là cuộc đời thường là như vậy, khi ngươi không cần hắn thì hắn luôn chạy đến trước mặt ngươi, nhưng khi ngươi cần hắn thì đến bóng dáng cũng chẳng thấy.
Ta thở dài một hơi, đầu hàng số phận tiếp tục đi loanh quanh Ngũ Lương phái.
Xoay qua xoay lại, một mảnh màu xanh biếc nhanh chóng nhảy vào trong mắt.
Rừng trúc thân thương!
Nó làm ta nhịn không được nghĩ tới rừng trúc nhỏ sau căn nhà nguy nga thanh tú trên núi của mẹ con ta.
Ta nở một nụ cười ngốc nghếch, có chút sợ hãi đi tới rừng trúc ka.
Thật ra hương vị càng gần gũi thì càng có cảm giác sợ hãi.
Rừng trúc mặc dù không lớn, nhưng cũng không nhỏ, ta đi một lúc mới tới được đến giữa rừng.
Không nên hỏi ta vì sao biết đây là trung tâm của rừng, ta đương nhiên biết.
Bởi vì ta thấy một căn phòng nhỏ ở giữa khu đất trống.
Ánh trăng chiếu xuống rừng trúc, bóng loang lổ đầy đất.
Ánh đèn vàng từ bên trong canh cửa đóng chặt hắt ra vài tia le lói cho ta biết người trong phòng còn chưa ngủ.
Là ai ở trong đó?
Liệu có phải là người này là bí mật kinh thiên của Ngũ Lương phái, không được phép gặp?
Ta nghĩ một lúc rồi lắc đầu phủ nhận chính phán đoán này của mình.
Nếu đây thật sự là bí mật thì người của Ngũ Lương phái cũng thật bất cẩn, với phong cách của rừng trúc này thì muốn không quang minh chính đại cũng rất khó.
Khi ta đang do dự có nên đi tiếp hay quay về thì bỗng nhiên cửa mở ra.
“Cô nương vì sao đứng tần ngần ở trước cửa nhà lão, không chịu gõ cửa?”
Ta thấy trước cửa là một người cười đến không màng danh lợi, trong chớp mắt chợt mất thần.
Lại một trận gió từ núi thổi đến, làm lay động bóng trúc.
Lá trúc sột soạt giống như đang thì thầm nói nhỏ.
Trăng lạnh không tiếng động.