Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 79: Không có bình minh (4)




"Lão công, mau bắt lấy dây, ta lập tức kéo ngươi lên!" Ngụy Nhã hô một tiếng, Thiên Ngọc cũng vội vàng gật đầu phụ họa. Hiện tại nhóc thấy cực kỳ may mắn mẫu phụ đã dạy nhóc bện dây thừng, mà nhóc cũng đã nghe theo kiến nghị bện riêng một sợi đem theo bên người.

Nhưng trái với tưởng tượng của hai người, Thiên Ân lại không hề có động tĩnh.

Thời gian không còn sớm, Thiên Ngọc không khỏi sốt ruột "Cha mau mau bắt lấy dây a!"

Thiên Ân trầm mặc, chỉ hỏi một câu "Ở trên chỉ có hai ngươi?"

Nhận ra khác thường, Ngụy Nhã cũng không đáp lại Thiên Ân, mà là đi tới chỗ khác rồi lại lần nữa nhìn xuống bên dưới. Quả nhiên khi đổi góc độ thì phát hiện Thiên Ân không phải chỉ có một người, Niệm Y không hiểu sao cũng ở dưới đó, hơn nữa một tay còn bám lấy cổ chân của y.

Cổ chân!!! Ngụy Nhã tối sầm mặt, tức giận tới mức không nhẹ. Hắn biết rõ tình trạng chân của Thiên Ân, vậy mà lại đem toàn bộ trọng lượng cơ thể treo lên chân y!

Ngụy Nhã siết chặt lấy cốt đao bên hông, tay còn lại cũng đã sờ tới cung tên treo trên ba lô. Trong một khắc, cậu thật sự muốn bắn chết Niệm Y ngay tại chỗ. Tuy nhiên, thực tế lại không cho phép cậu có hành động thiếu suy nghĩ. Nếu có thể bắn rơi Niệm Y thì không nói, nhưng nếu hắn chết vẫn cố bám vào chân Thiên Ân không bỏ thì chỉ khiến tình huống càng thêm tồi tệ. Phải biết là rất nhiều người dù chết thì thân thể cũng vẫn còn lưu giữ một tia ý thức, nếu cố chấp muốn giữ chặt thứ trong tay thì cần gõ nát xương cốt mới mong lấy được vật trong tay họ.

Thiên Ân hỏi bọn họ chỉ có hai người phải không, y do dự không bắt lấy dây thừng là vì lo lắng cậu cùng Thiên Ngọc không đủ sức kéo cùng lúc hai dị tộc trưởng thành đi?

Đáng giận là Ngụy Nhã lại không thể phản bác, bởi vì cậu biết rõ sức lực của bản thân không thể kéo nổi cả hai, dù có thêm Thiên Ngọc thì cũng không có khả năng. Dưới chân không có chỗ bám trụ, xung quanh lại không có cây cối hay tảng đá để mượn lực, nếu cố quá sức thì có khả năng cả cậu cùng Thiên Ngọc đều bị lôi xuống vực.

Nhưng mà không cố chấp thì không phải là Ngụy Nhã, bàn về liều mạng thì nếu cậu xưng thứ hai cũng không ai đủ tư cách để đứng thứ nhất.

Dù cảm thấy không có khả năng, Ngụy Nhã vẫn thử lên tiếng "Niệm Y, ngươi bắt dây thừng, ta kéo ngươi lên trước."

Thiên Ngọc một bên nghe thấy mới biết không ổn, vội chạy tới cạnh Ngụy Nhã để nhìn, gương mặt nhỏ lập tức lạnh lại, hai mắt gắt gao trừng bàn tay đáng hận kia.

Ngạc nhiên vì có người đến cứu, Niệm Y rồi lại thấy cũng không phải ngoài sức tưởng tượng. Ngụy Nhã vốn dĩ đã không hề giống như những người khác.

"Ta cũng muốn nhưng mà không thể. Một tay của ta không thể sử dụng được rồi." Niệm Y lớn tiếng đáp, nói xong lại âm thầm tự giễu. Thực tế là trước dùng hai chân giữ dây, lại chuyển tay sang bắt dây cũng không phải là không thể, bởi vì Niệm Y không như Thiên Ân, hai chân của hắn vẫn còn cử động được bình thường.

"Đừng có lấy cớ." Đừng nói là một tay bị phế, dù có thêm một chân hay là hai chân đều bị phế thì Ngụy Nhã vẫn có thể giữ dây như thường. Tưởng qua mắt cậu được?

"Ta không thích bắt dây thì thế nào? Ngụy Nhã, đừng tưởng ta không biết, ngươi đợi ta nắm dây thì sẽ đem ta thả xuống, tranh thủ thời gian để cứu Thiên Ân." Bình thường thì có lẽ Ngụy Nhã sẽ cứu hắn, cả Thiên Ân lẫn Ngụy Nhã, chỉ cần không chọc tới điểm mấu chốt của hai người, niệm tình bằng hữu thì có thể cứu tất nhiên sẽ cứu. Tuy nhiên, là chính hắn tìm tới Thiên Ân để gây khó dễ, khiến cả hai bị mắc kẹt trong thuyền mới dẫn tới tình trạng hiện tại, bây giờ lại còn lôi kéo một chân của Thiên Ân, như vậy Ngụy Nhã còn muốn cứu hắn sao?

Khá khen cho Niệm Y là đầu óc quả nhiên thông minh hơn Sa Dực nhiều. Nhưng mà thông minh có khi sẽ bị chính thông minh hại, bởi vì Ngụy Nhã không hề tính toán giải quyết ân oán tại đây, cũng chưa tới mức thật sự muốn giết người. Đối với đám người Niệm Y, cậu thực tình cảm kích bọn họ đã làm bạn với Thiên Ân mấy năm qua, cũng quý trọng đoạn thời gian cả bọn giúp đỡ nhau trong căn cứ.

Nhưng mà lời nói của Niệm Y đã khiến Ngụy Nhã đổi ý. Lê Diệp Anh dù gây ra nhiều chuyện phiền toái nhưng mục đích ban đầu vẫn là muốn giúp đỡ, nhưng Niệm Y thì lại sống sờ sờ nói cho Ngụy Nhã, hắn muốn lấy Thiên Ân làm lá chắn, nếu hắn không sống nổi thì cũng đừng mong Thiên Ân sống sót. Đây không chỉ là ngầm uy hiếp, mà còn là khiêu khích, chuẩn xác chọc trúng nghịch lân của Ngụy Nhã!

"Ngươi quá xem trọng bản thân rồi. Ta cũng chỉ có một sợi dây thừng, không muốn lãng phí vô ích." Một khi đã xé rách mặt rồi, vậy thì Ngụy Nhã cũng không cần làm sáng tỏ mọi chuyện.

Chỉ một lời nói cũng có thể thay đổi số phận của một người, ở không lâu sau Niệm Y sẽ được đích thân chứng thực nó. Nếu ngày hôm nay hắn làm theo lời mà Ngụy Nhã nói thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Thiên Ân âm thầm lắc đầu. Ai cũng nhìn ra được Niệm Y là bất đắc dĩ nên mới bắt cổ chân của y, nếu hắn chịu hợp tác, cũng chân thành xin lỗi thì mọi chuyện đã dễ dàng, nhưng hắn lại cố tình chọn xé rách mặt ngay lúc này. Tự chặt đứt đường lui của bản thân, ngu xuẩn tới cực điểm.

Để tránh cho Niệm Y nổi giận mà làm chuyện điên rồ, Ngụy Nhã chặn đánh một câu "Ngươi tốt nhất đừng nên giở trò, bằng không thì Phó Quân tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Tin ta đi, ta có thể xuống tay tàn nhẫn hơn bất luận kẻ nào mà ngươi từng biết."

Niệm Y âm trầm nhìn Ngụy Nhã, lý trí nói cậu chỉ đang muốn hù dọa, nhưng trực giác lại bảo cậu đang nói sự thật. Mặc dù không biết Ngụy Nhã thủ đoạn có thể tàn nhẫn tới mức nào, nhưng hắn biết bàn về mọi mặt, Phó Quân thật sự không có khả năng đấu lại Ngụy Nhã. Chỉ nghĩ tới việc Phó Quân chịu dày vò cũng đủ khiến hắn chùn bước, quyết định nhắm mắt làm ngơ, đem ý định muốn khiến Thiên Ân ăn khổ một chút hủy diệt.

Xác định Niệm Y sẽ không giở trò quỷ, Ngụy Nhã liền lôi kéo Thiên Ngọc nói nhỏ.

Hai người phân công nhau bắt đầu đào hố, hố kích cỡ chỉ vừa một bàn chân, khoảng cách cũng vừa vặn một bước chân, tới cuối thì dứt khoát đào hẳn một cái hố to đủ để một người trưởng thành đứng ở bên trong.

Thiên Ân cách quá xa nên không nghe thấy được động tĩnh ở phía trên, nhưng y lại có linh cảm không tốt.

Một lúc sau, chỉ có Thiên Ngọc xuất hiện, Ngụy Nhã đã không thấy, không đợi Thiên Ân khuyên cả hai không cần làm chuyện ngu xuẩn thì nhóc con nhà y đã đoạt lời.

"Cha, nếu cha không chịu bắt dây thừng, Thiên Ngọc liền nhảy xuống mang cha lên. Mẫu phụ nói dù cha không muốn thì cũng phải trói cha kéo đi lên." Một hơi nói xong, Thiên Ngọc chớp mắt, đầy mặt vô tội hỏi "Cha muốn tự lên hay Thiên Ngọc xuống kéo cha lên?"

"......" Thiên Ân mặt đen như đáy nồi. Y có dạy việc uy hiếp thân cha sao? Hơn nữa còn có biểu tình ngây thơ vô tội khi làm chuyện xấu phi thường quen mắt kia nữa.

Hảo a Ngụy Nhã, người này đúng là không có lúc nào không khiến y bất ngờ. Mới mang theo Thiên Ngọc còn chưa được nửa ngày thì nhóc con đã bị dạy hư rồi!

Ngụy Nhã một bên giữ dây thừng, một bên tưởng tượng biểu tình của Thiên Ân lúc này mà buồn cười. Hừ, không muốn tự lên thì cậu liền lăn lộn chơi xấu, ai sợ ai chứ!

Thấy Thiên Ngọc đã chuẩn bị muốn trèo xuống, Thiên Ân tràn ngập bất đắc dĩ ngăn lại "Dừng."

Cứ treo ở đây cũng không phải là cách, nhưng buông tay thì Thiên Ân lại không cam lòng, một khi đã như vậy thì chẳng bằng thử một lần. Nếu Ngụy Nhã thật sự không đủ sức để kéo lên, vậy thì y chỉ cần buông dây là được rồi, sẽ không khiến cậu bị lôi xuống.

Nhận được Thiên Ngọc ra hiệu, mặc dù có chuẩn bị trước nhưng dây bỗng chốc trầm xuống khiến Ngụy Nhã cũng suýt chút ngã nhào về phía trước.

Hai chân Ngụy Nhã đạp vào hố đất, ra sức kéo dây thừng về phía sau. Bởi vì đảm bảo dây thừng sẽ không tuột khỏi tay, cậu đã đem dây quấn quanh người, lúc này eo đều bị siết như muốn chặt đứt.

Thiên Ngọc cũng kéo dây, muốn giảm bớt gánh nặng cho Ngụy Nhã.

Bên dưới Thiên Ân ra sức trèo lên, nhưng hai tay của y sớm đã bị khe đá đè ép tới máu me nhầy nhụa, giữ chặt dây thừng cũng đã khó thì đừng nói tới việc leo lên.

Về phần Niệm Y, hắn cũng chỉ còn hai chân có thể tự do hoạt động, nhưng chẳng lẽ lại dùng chân leo dây?

Bất quá, tận mắt chứng kiến cái gọi là không rời không bỏ khiến Niệm Y ngoài hâm mộ thì còn thấy tội lỗi. Bản tính hắn vốn dĩ không xấu, nhưng bị tộc nhân phản bội, lại bị tra tấn tới mức hơi thở thoi thóp khiến hắn hoàn toàn mất đi phương hướng. Có lúc hắn đã muốn buông tay, muốn hai người ít nhất có một người còn cơ hội sống sót, thế nhưng nghĩ tới Phó Quân lại khiến hắn lập tức thu hồi tâm tư. Hắn không muốn chết, hắn còn muốn gặp lại Phó Quân, hắn không cho phép Phó Quân có cơ hội tìm người khác.

Hi sinh vì bằng hữu, luôn nói dễ hơn là làm.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, ông trời còn chọn ngay thời điểm mà bắt đầu nổi gió. Khi đi thuyền bọn họ còn trông chờ trời nổi gió để đẩy nhanh tốc độ, nhưng lúc này thì chẳng khác nào bùa đòi mạng.

Dưới vực sức gió bị phóng đại gấp mấy lần, nếu như gió thổi hướng lên trên thì đã nhẹ cho Ngụy Nhã, nhưng cố tình lại là hướng nghiêng xuống dưới, khiến dây thừng tức khắc trở nên nặng thêm gấp mấy lần.

Dây cọ xát đến tay đều rướm máu, eo thì siết chặt đến khó thở, thể lực vốn không ở trong trạng thái tốt nhất khiến Ngụy Nhã rất mau liền mỏi mệt, nhưng lại cố chấp kéo dây lùi về phía sau.

Thiên Ngọc đã bị bắt lùi về sau vì Ngụy Nhã sợ nhóc bị gió thổi xuống vực. Với chiều cao của nhóc, nếu không đứng gần mép vực thì không đủ với tới dây thừng, nhưng vòng ra sau lưng Ngụy Nhã hỗ trợ thì lại cản trở động tác của cậu, thế nên chỉ có thể sốt ruột đứng một bên ôm ba lô, tức giận bản thân mình vô dụng.

Thiếu đi Thiên Ngọc, áp lực của Ngụy Nhã lại tăng thêm một bậc.

Thiên Ân cũng đã kiệt sức, tay đều quấn vào dây thừng vài vòng, gió lạnh trực tiếp đánh vào người khiến y thở không nổi, đá vụn thì không ngừng cắt vào da thịt, một bên chân thì như muốn đứt lìa, xương cốt đều phát ra tiếng vang.

Cắn răng dùng một tay giữ dây thừng, một tay cầm lấy cốt đao cắm vào vách đá, dứt khoát dùng một chân còn lại đạp vào khe đất, Thiên Ân một bên giữ cho bản thân lẫn dây thừng áp sát vào vách vực, cố giảm ảnh hưởng từ sức gió xuống mức tối đa để không gây thêm gánh nặng cho Ngụy Nhã, một bên sắc lạnh nói với Niệm Y "Không muốn chết thì hành động đi!"

Biết tình thế nguy cấp, Niệm Y cũng không dám làm trái ý, vội vàng dùng hai chân đạp vào khe đất để chống lại cơn gió. Vậy mới biết khe đất không hề dễ giữ vững như hắn tưởng, dù một tay không bị thương thì cũng rất khó để tự lực leo lên trên.

Rõ ràng chỉ còn một nửa khoảng cách, tại sao cố tình trời lại nổi gió! Ngụy Nhã đỏ mắt nhìn dây thừng cứ từ từ tuột khỏi tay cậu, mọi sự cố gắng của cậu hiện tại cũng chỉ đủ để dây thừng không bị rơi xuống.

Ngụy Nhã hiểu rõ, dù cậu có cố chống được tới khi gió dừng lại thì Thiên Ân cũng không chắc có thể kiên trì tới khi ấy. Hai tay của y đều bị thương, đã vậy còn phải gánh thêm trọng lượng của một người khác.

Một cảm giác vô lực thổi quét khắp người Ngụy Nhã. Có thể cho cậu trọng sinh thì sao lại không cho cậu có đủ năng lực để bảo vệ những thứ cậu quý trọng kia chứ?! Ngay cả sức lực để kéo dây thừng cũng không có thì cậu còn bảo hộ được gì đây?

"Không có sức còn cố thể hiện làm gì không biết." Một giọng cằn nhằn khó chịu vừa lúc vang bên tai, theo sau là hai cánh tay vòng qua người Ngụy Nhã, bắt lấy dây thừng, dùng sức kéo về phía sau.

Bởi vì dùng lực quá lớn, Ngụy Nhã cũng theo dây thừng giật lùi ra sau, đập đầu vào một "bức tường" cứng như thép.

Kỷ Lai hít hà một hơi, tức giận mắng "Mẹ nó, ngươi muốn ám sát ta à?! Còn nữa, khi không quấn dây quanh người làm cái gì!"

Trác Vương chỉ biết lắc đầu, đứng phía trước im lặng bắt lấy dây thừng. Doãn Châu theo phía sau, còn có thời gian rảnh dỗi Kỷ Lai một câu "Quen biết nhiều năm nhưng ta lại không biết ngươi còn có một mặt chu đáo nha. Rõ ràng là sợ Ngụy ca đứng cuối sẽ bị té ngã..."

"Bớt nói nhảm! Ta chỉ sợ hắn quá chậm chạp, bị dẫm bẹp rồi làm vướng chân ta thôi!" Vừa nói xong, chân của Kỷ Lai liền bị ăn dẫm "Ngụy Nhã, ngươi cố ý đi!"

Ngụy Nhã vẫn nghiêm túc kéo dây, lại dẫm một chân rồi mới nói "Hả? Ngươi vừa rồi nói gì sao?"

Mặc kệ Kỷ Lai nói cái gì thì cũng đều bị Ngụy Nhã cố ý vô tình dẫm cho một chân, khiến hắn cuối cùng chỉ phun ra được một câu "Ngươi được lắm!", liền bắt đầu tập trung tránh né bàn chân tà ác của Ngụy Nhã, đuổi kịp tốc độ kéo dây của mọi người.

Phỉ Tư sắc mặt có hơi kém nhưng vẫn cố cười hì hì chào Ngụy Nhã, đứng một bên cùng Thiên Ngọc, muốn chờ Thiên Ân vừa leo lên thì kịp thời kéo một tay.

Cả Ngụy Nhã lẫn Thiên Ngọc đều không ngờ tới sẽ có người đến giúp, hơn nữa lại còn là người không có khả năng sẽ ra tay giúp đỡ nhất.

Buồn cười làm sao, người từng coi là bằng hữu thì lại trở mặt thành thù, kẻ lẽ ra nên là kẻ thù thì lại chạy tới giúp.

Bốn người hợp sức, chẳng mấy chốc đã đem được người kéo lên.

Thiên Ân chỉ vừa mới ngồi dậy thì Thiên Ngọc đã lao tới như một viên đạn pháo, bổ nhào vào người y. Nhóc không khóc, nhưng lại không ngừng cọ cọ đầu vào ngực áo của y. Một chút khiếp đảm còn sót lại vì cơn động đất cùng với nỗi sợ mất đi người thân cuối cùng cũng được vuốt phẳng.

"Ngoan." Thiên Ân muốn nâng tay xoa đầu nhóc, lại phát hiện bàn tay dính đầy máu, chỉ có thể bất đắc dĩ nói một từ như vậy.

"Ta cũng ngoan có đúng không? Ngươi có phải cũng nên khen ta một câu không?"

Nghe ngữ khí ranh mãnh kia, còn có vẻ mặt cầu khen thưởng ấy, không hiểu sao khiến Thiên Ân rất muốn cười, mà y cũng xác thực đã cười.

Y cười thực đạm, không lóa mắt như ánh mặt trời, nhưng lại đủ để khắc một vết tích vào lòng ai đó.

Y nói "Ngụy Nhã, vất vả rồi."

~Tiểu kịch trường~

Chủ đề: Rốt cuộc là ai phúc hắc?

Ngụy Nhã một bụng ý xấu nói "Thiên Ngọc, một lát nữa cứ khóc lóc năn nỉ hay ăn vạ gì đó cũng được, phải tìm mọi cách ép cha ngươi bắt lấy dây."

Thiên Ngọc lắc đầu liên tục: "Cha sẽ tức giận."

Ngụy Nhã làm đảm bảo nói: "Yên tâm, cha ngươi trách phạt thì ta thay ngươi nhận."

Thiên Ngọc nghe vậy mới biệt nữu gật đầu. Ân, nhóc sẽ không nói mẫu phụ biết, chọc cha tức giận hậu quả sẽ thực nghiêm trọng, sẽ bị lột quần đánh mông nga!

Khóc lóc ăn vạ hay năn nỉ Thiên Ngọc sẽ không làm, vậy nên...

"Cha, nếu cha không chịu bắt dây thừng, Thiên Ngọc liền nhảy xuống mang cha lên. Mẫu phụ nói dù cha không muốn thì cũng phải trói cha kéo đi lên." Một hơi nói xong, Thiên Ngọc chớp mắt, đầy mặt vô tội hỏi "Cha muốn tự lên hay Thiên Ngọc xuống kéo cha lên?"

Thiên Ân mặt đen: "..." Ngụy Nhã, ngươi giỏi lắm!

Ngụy Nhã đột nhiên cảm giác mông chợt lạnh: "???"

~Tác giả có lời muốn nói~

Cầu bình luận~ Cầu theo dõi a~ Ta rất thích đọc bình luận luôn đó!!!ヽ(*>∇<)ノ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.