Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 71: Gây khó dễ (2)




"Lúc trước đã sớm nói qua, sau khi xuất phát thì mỗi tổ đội tự lo an toàn của bản thân. Cứu hay không cứu thì thế nào?" Quét mắt nhìn một nhóm người vẻ mặt bất bình, còn có tức giận, chê trách nhìn chính mình, Ngụy Nhã cười lạnh nói "Tại sao người khác có thuyền, chính mình lại không có, trong khi đều cùng một lúc bắt tay làm việc? Chưa kể những người không có công vốn không có tư cách ngồi lên thuyền. Nếu quy định đều bị phá vỡ thì còn đặt ra quy định làm gì. Bọn họ cứu người là thiện tâm, mà không phải là nghĩa vụ. Nếu đã không phải là nghĩa vụ thế thì có quyền gì để phán xét đúng sai."

Trong đám người không thiếu ánh mắt hình viên đạn lườm Ngụy Nhã, dĩ nhiên đều là những người cướp đoạt lên thuyền, khách không mời mà đến. Còn một bộ phận người thì khổ không nói nên lời, bởi vì bọn họ không phải thiện tâm cứu người, mà là bất đắc dĩ! Bị một đám mượn sơ hở trèo lên thuyền, đuổi thế nào cũng không đi nha! Về phần thiện tâm, có thể ăn được sao? Mạt thế mà còn thiện tâm chẳng khác nào ngại mạng quá dài!

"Ngươi có tư cách gì lên tiếng chứ! Một tên đồng tính luyến ái mà cũng dám lên mặt dạy đời người khác!" Gia Ngọc Vy khó thở nói. Bản thân là bầu bạn của thủ lĩnh căn cứ, từ trước tới nay cô nói một thì chưa có kẻ nào dám nói hai. Dù là dị tộc thì cũng phải nể mặt ba phần, huống chi trước mắt chỉ là một nam nhân, địa vị còn chẳng bằng nữ nhân.

Một lời này hiển nhiên vô tình đắc tội với rất nhiều người, bởi vì nam nhân vốn dĩ nhiều hơn nữ nhân, mà dị tộc có bầu bạn là nam cũng nhiều hơn là nữ.

"Đồng tính luyến ái thì sao vậy? Ăn hết lương thực nhà ngươi chắc?"

"Đồng tính luyến ái còn biết sinh ra ấu tể nha. Ngươi sinh được sao?"

"Ngay cả hài tử cũng sinh không được, chê bai người khác cái gì chứ!"

"Không phải chỉ là nữ nhân thôi sao? Ai hiếm lạ ngươi."

"..."

Gia Ngọc Vy giận đến chết khiếp. Nếu không phải vì giữ gìn hình tượng, cô mới không nhẫn nhịn. Không phải chỉ sinh ấu tể thôi sao? Có cái gì đáng để tự hào? Sinh ra một cái quái vật mà còn cười được, đúng là một lũ ngu xuẩn.

"Thuyền là hắn nghĩ ra, hắn có quyền lên tiếng." Thiên Ân âm trầm nhìn Gia Ngọc Vy, không buông tha nói "Người không có tư cách phát biểu nhất chính là ngươi."

Gia Ngọc Vy bị khí thế trên người Thiên Ân dọa đến chân mềm, thế nhưng lại không sợ chết mà cứ muốn so tới cùng "Là hắn nghĩ ra thì đã sao? Cống hiến cho căn cứ là nghĩa vụ của tất cả mọi người. Hắn thì hay rồi, không nghĩ cách cứu được càng nhiều người mà đã tính tới chuyện vứt bỏ những người khác. Ta là bầu bạn của thủ lĩnh, có quyền xử lý nhân loại phạm phải sai lầm, cho nên ta có quyền lên tiếng."

Nói rồi quay sang Ngụy Nhã "Ngươi, ta yêu cầu ngươi ngay tại đây dập đầu ba lạy xin lỗi những người đã chết đi sáng nay, cầu bọn họ tha thứ sự ích kỷ của ngươi."

"..." Ngụy Nhã đã sợ ngây người rồi có được không? Má ơi, cậu bị mạch não kì ba của người này dọa tới mức không nói nên lời rồi a! Dập đầu ba lạy? Đám người kia là ông bà tổ tiên nhà cậu, hay là sư phụ cậu? Đây là thời hiện đại hay là cổ đại? Là thế giới này điên rồi hay là cậu điên rồi, sao cứ gặp một người lại một người đều có mạch não không được bình thường như vậy chứ?!

Thiên Ân cũng suýt chút không giữ được hình tượng, nhìn kỹ mới thấy y hơi trừu trừu khóe miệng. Đột nhiên cảm thấy tâm thiệt mệt, thiệt lười đi phản ứng đám người não tàn này.

Đúng vậy, không lầm đâu, hiện tại Thiên Ân trong mắt đã tự động dán cái mác não tàn to đùng lên mặt người khác. Bất quá, nhìn y vẫn một bộ biểu tình nghiêm túc bất biến như cũ, cũng không có người nhìn ra cái gì. Vậy mới nói, đừng bao giờ bị bề ngoài lừa dối, không biết chừng đối phương còn đang ghét bỏ ngươi a.

"Các ngươi dập đầu quỳ lạy những người bỏ mạng tại căn cứ trước lại nói." Mặc dù ghét bỏ cùng não tàn tiếp tục giao lưu, Thiên Ân vẫn nhịn xuống tính tình, lành lạnh nhắc tới thù cũ.

Một đám vẫn còn treo danh phản bội còn dám đứng ở đây lớn tiếng trách vấn người khác không cứu người, đúng là không có đầu óc.

"Ta thấy bọn họ phải đi ba bước dập đầu ba lạy, đủ bảy bảy bốn mươi chín lần thì may ra mới thể hiện được thành ý nha. Dù sao thì đẩy người khác vào chỗ chết cũng khác với không cứu người mà. Hiện tại không còn sớm, hay là bắt đầu luôn đi." Phỉ Tư mới từ say xe vực dậy, lập tức liền trào phúng.

Vốn chỉ định mượn cơ hội làm suy giảm mức độ tin cậy của Thiên Ân, thừa dịp còn sớm lấy lại quyền lực, Vu Xuyên không nghĩ tới chẳng những ăn trộm gà không thành mà còn mất thêm nắm thóc, chuyện cũ bị đào lại.

Không ngoài dự kiến, ánh mắt mọi người lập tức dời mục tiêu, nhỏ giọng trách vấn chửi rủa thay phiên không dứt.

Bị một đám như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm, Gia Ngọc Vy theo bản năng tránh sau lưng Vu Xuyên. Cô dù sao cũng là nữ nhân, chịu không nổi áp lực. Nhưng mà còn chưa nhích được nhiều ít, Vu Xuyên đã âm thầm vỗ vỗ mu bàn tay ra hiệu, khiến cô mặc dù không tình nguyện vẫn phải cắn răng bước lên một bước, trở thành tiêu điểm bị mọi người chú ý.

"Chúng ta vốn dĩ đợi mọi chuyện yên ổn sẽ giải thích với mọi người. Nhưng nếu đã bị lôi ra nói, vậy thì không bằng mượn dịp này giải quyết khúc mắc để tránh mọi người sinh ra khoảng cách."

Trừng mắt nhìn Ngụy Nhã một cái, Gia Ngọc Vy mới chỉ tay về phía Phó Quân, người từ lúc bắt đầu vẫn luôn yên lặng đứng cạnh Niệm Y "Ta có để lại dược liệu cho hắn, là hắn không nói với các ngươi, tự chiếm làm của riêng. Hơn nữa còn có bảng kế hoạch cùng bản đồ vạch sẵn lộ tuyến cho mọi người."

"Nếu chúng ta thật sự muốn đẩy mọi người thành vật hy sinh thì sao cần phải để lại hắn cùng dược liệu quý giá chứ? Chúng ta vốn dĩ có lòng tốt đi sẵn mở đường, hơn nữa bởi vì tin tức đã bị lộ ra ngoài cho nên phải bí mật thay đổi kế hoạch. Chính là...... Chính là không nghĩ tới hắn lại giấu đi không báo cho mọi người, muốn kéo tất cả vào chỗ chết a!" Gia Ngọc Vy nói tới đây, hai mắt đã tràn ngập ủy khuất cùng tức giận nhìn Phó Quân.

Diễn biến phát sinh quá bất ngờ, khiến xung quanh nhất thời im ắng, không ai phát ra tiếng động. Mọi người đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tự hỏi chuyện gì đang phát sinh? Như thế nào lại hoàn toàn không giống như bọn họ đã nghĩ! Còn có, Phó Quân vậy mà cũng liên quan tới chuyện này, hơn nữa nghe qua tựa hồ kẻ phản bội chân chính chính là hắn a!

Phó Quân sắc mặt lấy mắt thường có thể nhìn thấy trở nên đỏ bừng vì tức giận, hai mắt trợn trừng, nghẹn nửa ngày mới lớn tiếng quát "Ngươi ngậm máu phun người! Mọi chuyện đều là bịa đặt, là vu khống! Ta hoàn toàn không liên quan gì hết!"

"Gia Ngọc Vy, cẩn thận lời nói của ngươi. Không cần đổ lỗi cho người khác." Niệm Y đứng ra chắn trước mặt Phó Quân, không vui nói "Hắn không có lý do gì đi phản bội mọi người, còn lấy bản thân mình ra đánh cược. Phải biết là trận hỗn loạn kia không phải ai cũng nắm chắc được có thể sống sót trốn thoát."

"Hừ, không phải còn có ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi nói chính mình không đủ năng lực bảo hộ một mình hắn? Vả lại lúc đó mọi người đều biết chỉ có duy nhất hắn biết trị bệnh, trên đường dĩ nhiên cũng sẽ chiếu cố hắn nhiều hơn." Bách Thụy xùy cười nói, vừa nãy Gia Ngọc Vy toàn đoạt đất diễn, khiến hắn không có cơ hội dạy dỗ đám người Thiên Ân một trận, vậy nên lập tức đem nghẹn một bụng hỏa khí trút lên Niệm Y. Dù sao thì hắn chán ghét Niệm Y thường ỷ thế lên mặt cũng không hề thua kém La Hải hay Thiên Ân.

Chẳng qua chỉ là chó cậy thế chủ mà thôi, kiêu ngạo cái gì, huống hồ bây giờ còn là một con chó ngu xuẩn vứt bỏ chủ nhân để theo sau một con chó khác. Muốn giải quyết cũng chỉ đơn giản như ăn một bữa thịt mà thôi. Bách Thụy thô bạo nghĩ.

"Vậy thì nhìn một cái là biết ai mới là kẻ nói dối." Vu Xuyên ra hiệu, một người bỗng dưng không hề báo trước đoạt lấy túi da thú của Phó Quân, trước mặt mọi người đem tất cả đồ bên trong đổ ra.

Chỉ thấy trong đám thảo dược bình thường rất dễ tìm dọc đường xen lẫn một đám thảo dược cực kỳ quý giá. Bảo là quý giá, tự nhiên là tác dụng cực kỳ tốt, cũng rất khó có được. Mọi chuyện còn chưa dừng lại đây, mọi người chú ý tới trong cùng còn có một mảnh da thú bị đè ép đến nhăn nheo, trải ra mới thấy bên trên vẽ sơ lược bản đồ còn có ghi chú kế hoạch.

"Không thể nào! Những thứ này không phải của ta! Ta không có giữ chúng!" Phó Quân chỉ thấy thế giới tràn ngập ác ý. Hắn hoàn toàn không biết trong túi da thú của hắn có những thứ này!

Thế nhưng nhân chứng vật chứng đều có đủ, có chối cãi thế nào cũng không thể chứng minh trong sạch. Gia Ngọc Vy như sợ chưa đủ kích thích, đầy thất vọng nói "Phó Quân, ta biết ngươi trong lòng vẫn còn chán ghét dị tộc, nhưng ngươi không thể vì lý do đó mà đẩy mọi người vào chỗ chết. Mọi người sinh hoạt cùng nhau nhiều năm như vậy, ngươi nỡ lòng nào......"

Không riêng Phó Quân, mọi người ban đầu đa số đều chán ghét dị tộc, dần dần ít nhiều cũng biết thu liễm, cho dù thù hận thì cũng không nói ra ngoài miệng. Chỉ có Phó Quân mỗi lần tức giận cùng Niệm Y cãi nhau thì đều lôi việc Niệm Y là dị tộc để trào phúng, châm chọc. Đây vốn dĩ cũng chỉ là phu phu cãi nhau, lời nói lúc giận dỗi, không đáng để chê trách. Nhưng một khi có chuyện xảy ra, nó lại thành bằng chứng hoàn hảo để đối phó ngược lại Phó Quân, thừa nhận việc hắn vốn chưa từng chấp nhận dị tộc. Nếu trong lòng không nghĩ thì sao có thể vẫn luôn buộc miệng thốt ra chứ?

Một câu vui đùa nhất thời cũng có thể khiến bản thân rơi vào vạn kiếp bất phục, Phó Quân chính là minh chứng rõ ràng nhất. Vậy nên mặc kệ hắn ra sức giải thích thế nào, mọi người đều không tin tưởng.

Về phần tại sao chỉ nhắc Phó Quân mà không nhắc tới Ngụy Nhã? Đơn giản là vì Ngụy Nhã gặp ai cũng chửi a! Chửi bất kể là nhân loại hay dị tộc, ngay cả bản thân cũng không tha, nguyền rủa luôn cả thế giới, phải gọi là không bỏ sót bất kì ai. Huống chi lúc đó ai cũng biết Ngụy Nhã có bệnh, còn bệnh không hề nhẹ, ai rãnh đi chấp nhất với kẻ bệnh.

"Phó Quân, là thật vậy sao?"

"Không nghĩ tới ngươi lại ích kỷ như vậy, cũng dám chiếm làm của riêng."

"Chẳng phải nói lương y như từ mẫu sao? Ta thấy lương tâm hắn bị cẩu tha rồi!"

"Uổng công chúng ta vẫn luôn giúp hắn thu thập dược liệu."

"Ta đã nói mà, Phó Quân vẫn luôn mắng chửi Niệm Y là dị tộc rõ ràng là ghét bỏ hắn. Các ngươi vậy mà còn bảo đó là mắng yêu. Thiết! Yêu cái gì chứ!"

"Vậy mà dám tính kế lên đầu chúng ta, tưởng chúng ta dễ khi dễ như vậy sao? Ta muốn bóp chết hắn, trả thù cho ấu tể của ta!"

"Còn có bầu bạn của ta!"

"..."

Nhất thời tiếng hô đánh hô giết vang lên khắp nơi. Niệm Y che chở Phó Quân cũng chật vật không thôi. Kì thực nếu không phải hắn thỉnh thoảng vẫn tiện tay giúp thu thập túi da thú, biết rõ bên trong chứa những gì thì nói không chừng cũng sẽ hoài nghi Phó Quân có dị tâm.

Phó Quân rõ ràng là bị tính kế, trở thành kẻ chết thay!

Ở đây người biết trong túi chứa gì ngoại trừ Phó Quân, Niệm Y thì cũng chỉ có Ngụy Nhã. Bất quá, tại sao Ngụy Nhã vẫn không lên tiếng chứng minh trong sạch cho Phó Quân à? Ha hả, dựa vào cái gì cậu phải cứu chứ? Huống chi vừa nãy rõ ràng Vu Xuyên muốn gây khó dễ Thiên Ân, bọn họ lại chỉ đứng trơ mắt ra nhìn mà thôi, ngay cả một câu cũng không muốn nói, hiện tại cậu chỉ là bắt chước bọn họ xem diễn ngược lại a.

Ngụy Nhã cũng chỉ vô tình nhìn thấy, cũng nhờ vậy mới biết Phó Quân giấu thuốc hạ sốt không muốn cứu Thiên Ngọc, thế nên không ai biết tới còn có một người có thể làm nhân chứng.

"Chậc, ai bảo Phó Quân bình thường coi túi da thú như bảo bối, không cho người khác động vào, cũng không cho nhìn đồ vật ở bên trong. Cho dù hắn có trong sạch thì cũng không có ai đi làm chứng cho hắn được a." Phỉ Tư tấm tắc nói. Tên ngốc này vẫn còn ghim vụ mấy ngày trước thấy nơi làm thuyền vô ý xả mùn cưa làm dính đầy túi da thú, vốn có ý tốt muốn giúp Phó Quân phủi đi, ai ngờ Phó Quân chạy tới chửi hắn tay chân thô lỗ còn chạm vào làm hỏng dược liệu, sau đó tức giận đùng đùng ôm túi bỏ đi.

Phỉ Tư thiệt muốn trợn trắng mắt. Khinh bỉ hắn tay chân thô lỗ làm hỏng dược liệu thì bình thường nhờ vả hái chúng làm gì?! Giỏi thì tự đi hái đi!

Ngụy Nhã lại quên mất cậu không tìm rắc rối thì chưa chắc rắc rối sẽ không tự động đến tìm. Niệm Y thấy tình huống không xong, giải thích đến miệng khô lưỡi khô nhưng mọi người vẫn không tin tưởng, cho là hắn nói dối để bao che, ban ngày còn chạy vội như vậy, hiện tại đã mệt mỏi không chịu được, đột nhiên có một tia hy vọng xuất hiện.

"Thiên Ân, ngươi cũng biết Phó Quân không phải kẻ phản bội đúng không? Hắn không phải loại người như vậy a! Ngươi mau giải thích cho bọn họ đi!"

Thường là lúc nguy cấp, mọi người đều theo bản năng cầu cứu người mà mình tin cậy nhất, cũng cho là cường đại nhất, Niệm Y cũng là như vậy. Mấy năm qua mặc dù hắn cùng Sa Dực cũng không coi như bằng hữu chân chính của Thiên Ân, nhưng bọn họ luôn tổ đội săn thú, mọi chuyện khó giải quyết chỉ cần hỏi ý Thiên Ân là được, Thiên Ân tự nhiên sẽ có cách giải quyết tốt nhất.

Thế nhưng Niệm Y đã quên, hắn lựa chọn dung túng Phó Quân mà thiên vị Sa Dực cùng Lê Diệp Anh, bắt đầu từ khi đó cũng đã coi như đứng ở phe đối lập, chỉ là ngoài mặt còn chưa chân chính xé rách mặt mà thôi.

"Phó Quân làm người như thế nào thì liên quan gì tới bầu bạn của ta nha." Ngụy Nhã cười nói, hai từ bầu bạn cắn âm rất nặng.

Còn dám kéo theo lão công cậu xuống nước thì đừng trách cậu đổ thêm dầu vào lửa giúp bọn họ chết sớm hơn!

~Tiểu kịch trường~

Ngụy Nhã: "Là thế giới này điên rồi hay là ta điên rồi? Mạch não mọi người thiệt kì quái a!"

Thiên Ân: "Là do bọn họ não tàn."

Ngụy Nhã: "Nga~ Hèn chi dạo này ta cảm thấy đầu óc không đủ dùng, hóa ra là do ngay từ đầu đã khác biệt."

Thiên Ân: "Là do ngươi não bé."

Ngụy Nhã: "... Ngươi là ai?! Trả cho ta băng sơn công a! Hắn mới không độc miệng như vậy!"

Thiên Ân: "Ai nói?" (¬ ¬ )

Ngụy Nhã: "!!!" Σ(°△°|||)︴

Thiên Ngọc: "Mẫu phụ thật ngây thơ." (¬ ¬ )

Ngụy Nhã: "Ta là ai? Đây là đâu?"

~Tác giả có lời muốn nói~

Thiên Ân kỹ năng độc miệng: Get √ ?

Thực ra Thiên Ân vẫn luôn độc miệng, chỉ là y ít nói thôi, nhưng mỗi lần nói thì ngay cả Ngụy Nhã cũng á khẩu ( ̄ω ̄;)

Về phần Niệm Y cùng Phó Quân, chậc, rời xa hào quang nhân vật chính chính là bão tố a~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.