Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 5: Đáng thương hay đáng trách?




Mông lung nhìn trần nhà, Ngụy Nhã lăn qua lộn lại một hồi cho đến khi bị cấn đến da thịt đau ê ẩm mới bực bội bật người ngồi dậy.

Tay thật ngứa, thật muốn đánh người!

"Không lẽ tự tát mình vài bạt tay cho hả giận? Nhưng mà hành vi tự ngược cũng không phải là cách." Nguỵ Nhã lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên nhìn bàn tay trắng nõn chứng minh chủ nhân nó trong một thời gian dài chưa từng phải làm lụng vất vả thì mặt càng đen như đáy nồi, trợn trắng mắt mắng "Có phúc mà không biết hưởng, chết cũng đáng!"

Quay lại vài giờ trước, Thiên Ngọc vừa rời đi không bao lâu thì Nguỵ Nhã bị cơn đau đầu đánh cho hôn mê bất tỉnh nhân sự, không biết là hoạ hay phúc mà cậu nhờ vậy tiếp thu được hết thảy ký ức của nguyên thân.

Nguỵ thiếu gia sinh thời là người vừa có bối cảnh, vừa có bề ngoài đẹp mắt, người như vậy trong bất kì hoàn cảnh nào cũng luôn được mọi người chào đón, dùng một câu cổ xưa mà nói thì là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Vốn dĩ là tiền đồ vô lượng, tương lai sáng lạng, thế nhưng mạt thế không hề báo trước bất ngờ giáng lâm, đem mọi chuyện thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Người thân từng nói thương yêu cậu, bằng hữu từng hứa hẹn cùng vào sinh ra tử cùng cậu, thủ hạ từng thề trung thành với cậu, đối mặt với mạt thế lại lần lượt quay lưng phản bội cậu. Bọn họ nhẫn tâm đem cậu làm lá chắn, đẩy cậu vào đàn thú biến dị, ngay cả nữ sinh từng là thanh mai trúc mã của cậu cũng đem cậu cấp cho dị tộc để đổi lấy lợi ích.

Một nam sinh vốn luôn tươi cười sáng lạng, suy nghĩ tích cực, thích ra tay giúp đỡ người khác, tại mạt thế tàn nhẫn đã bị vùi dập không thương tiếc, tam quan dần trở nên vặn vẹo, trở thành một kẻ phản nghịch xã hội.

Mạt thế phát tán một loại vi rút khiến động vật xảy ra biến dị. Cơ thể chẳng những trở nên to lớn gấp mấy lần mà móng vuốt cũng trở nên sắc nhọn, tốc độ di chuyển lại không thể xem thường, chúng đem nhân loại trở thành đối tượng để săn bắt. Đối mặt với thú biến dị không ngừng công kích, nhân loại ngày một rơi vào thế bất lợi. Trước nguy cơ bị diệt vong thì người ngoài hành tinh, hay nói cách khác là dị tộc, đã xuất hiện.

Dị tộc có thực lực cường hãn, tố chất thân thể vượt trội, khả năng hồi phục đáng nể, tại mạt thế không thể nghi ngờ chính là đem đến hy vọng sống sót cho nhân loại.

Dị tộc vì một số nguyên nhân mà lưu lạc trên trái đất, không có cách quay về tinh cầu của mình nên đành phải bất đắc dĩ bắt tay phối hợp với nhân loại cùng tồn tại trong thời kỳ hoạn nạn hiện tại. Thế nhưng nguyên nhân tối trọng yếu khiến dị tộc đồng ý nhượng bộ, chấp nhận việc bảo hộ nhân loại là vì bọn họ phát hiện ra rằng sau khi giao phối với nhân loại, nhân loại có thể mang thai rồi sinh hạ ra thế hệ tiếp theo mang gen vượt trội của hai chủng tộc. Đối với nhóm dị tộc gần ngưỡng cửa diệt vong mà nói, việc duy trì thế hệ con cháu là vấn đề được ưu tiên hàng đầu.

Hiệp ước giữa dị tộc cùng nhân loại từ đây được ký kết. Dị tộc sẽ bảo hộ nhân loại với điều kiện nhân loại phải chịu trách nhiệm duy trì hậu đại cho bọn họ.

Bởi vì dị tộc có tố chất thân thể đặc thù cho nên nhân loại dù là nam hay nữ thì cũng đều có thể mang thai. Nam nhân mặc dù có thể mang thai nhưng khả năng thụ thai lại cực kì thấp, nhưng đổi lại thì thế hệ sau do nam nhân sinh ra lại mang gen trội hoàn mỹ đạt xác suất cao nhất. Trái lại, nữ nhân dễ thụ thai hơn, nhưng tỷ lệ sinh ra gen hoàn mỹ lại phi thường thấp, trường hợp cho ra đời thế hệ sau chỉ mang mỗi đặc thù của nhân loại, gen dị tộc lại trở thành gen lặn thì cũng là tình huống không hề hiếm gặp. Quan trọng hơn là khả năng sinh tồn của nữ nhân tại mạt thế không cao bằng nam nhân, vậy nên nữ nhân may mắn sống sót trong thời kỳ đầu không nhiều.

Tuy nữ nhân chiếm thiểu số, lại còn không khẳng định sinh ra được thế hệ sau mang gen vượt trội nhưng chỉ dựa vào việc dễ thụ thai thì cũng đủ để dị tộc dùng đãi ngộ đặc biệt để đối xử.

Chu Lệ Uyên là bạn thanh mai trúc mã của Nguỵ thiếu gia, ngay từ nhỏ đã luôn quấn lấy cậu không buông, cả hai gia đình cũng từng có ý định trở thành thông gia với nhau trước khi mạt thế xảy đến.

Nguỵ thiếu gia ngay từ nhỏ vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện thân thể, cho nên việc chiến đấu với thú biến dị cũng không đến mức chật vật như những người khác, nhờ có cậu một đường bảo hộ, Chu Lệ Uyên mới sống sót được đến lúc dị tộc ra tay tương trợ.

Dưới sự che chở của Nguỵ thiếu gia, Chu Lệ Uyên tại mạt thế sống cũng không tồi nhưng cũng không thể gọi là tốt. Không phải chịu đói nhưng ăn cũng không đủ no. Một thiên kim tiểu thư luôn được phủng trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, sao có khả năng cam chịu cả đời sống lam lũ.

Chu Lệ Uyên thích dung mạo của Nguỵ Nhã, ngay cả người mẫu cũng kém xa so với cậu, một cao phú soái như vậy thì ai lại không thích. Nhưng thế cục thay đổi, Chu Lệ Uyên biết Nguỵ Nhã dù có thực lực nhưng một khi đem so với dị tộc thì lại cách biệt rất xa. Trông chờ một ngày nào đó cậu trở thành kẻ cường đại, gặp người khác cũng không cần nhúng nhường, quả thật là bất khả thi. Vậy nên dù Chu Lệ Uyên có chút luyến tiếc Nguỵ Nhã thì cô cũng không định tiếp tục đi theo cậu.

Nhân loại không có bầu bạn là dị tộc đều phải cư trú bên ngoài căn cứ. Đãi ngộ khác biệt cũng là để nhân loại thấy rõ được ích lợi khi trực tiếp được dị tộc bảo hộ. Ưu tiên bảo hộ của dị tộc là bầu bạn của họ, sau đó mới đến phiên nhân loại trụ bên ngoài. Nhân loại muốn vào trong căn cứ, trừ khi có người quen biết trụ bên trong mới được phép thông hành.

Chu Lệ Uyên trong một lần tình cờ gặp một nhóm dị tộc đi săn thì đã thích một dị tộc trong đó. Đối phương mặc dù không đẹp bằng Nguỵ Nhã nhưng trong số những dị tộc mà cô từng gặp là có bề ngoài đẹp mắt nhất, thực lực cũng không tồi.

Chu Lệ Uyên không ngốc, không định suốt ngày canh chừng quanh căn cứ để bắt chuyện với đối phương, huống chi dị tộc có thực lực cường hãn như vậy chắc chắn là địa vị không kém, không dễ tiếp cận, vậy nên muốn thành công thu hút sự chú ý của đối phương thì trước hết nhất định phải vào được trong căn cứ.

Nguỵ thiếu gia bị đánh thuốc mê, bị Chu Lệ Uyên đem bán cho kẻ buôn người đổi lấy giấy thông hành. Trong lúc mơ mơ hồ hồ thì Nguỵ thiếu gia đã trở thành bầu bạn của một dị tộc, trên người đã có ấn ký dùng để đánh dấu của đối phương.

Nhân loại một khi đã mang ấn ký, muốn trở lại sinh hoạt bình thường trong nhóm nhân loại bên ngoài căn cứ là chuyện không có khả năng.

Thử hỏi một đám người vì không muốn dựa vào dị tộc nên sinh tồn ngoài căn cứ thì có khả năng chấp nhận một người từng là bầu bạn của dị tộc hay không?

Đáp án hiển nhiên là không.

Nguỵ thiếu gia luôn muốn trốn thoát, cậu chưa từng tưởng tượng đến việc một ngày chính mình bị áp dưới thân nam nhân, càng đừng nói đó là dị tộc. Quan trọng là cậu muốn phục thù kẻ đã từng hãm hại cậu, đám bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa.

Thế nhưng cố tình là khi kế hoạch tẩu thoát đã chuẩn bị kỹ, Nguỵ thiếu gia lại phát hiện mình có thai. Kinh hoàng, phẫn hận, hoang mang, cảm xúc cứ trở nên hỗn loạn. Mỗi ngày tâm trạng càng lúc càng tuột dốc, đến khi sinh xong, cậu chân chính bị bức đến điên.

Nhân sinh không như ý muốn, bị những người mình tin tưởng phản bội, bị hãm hại bán cho dị tộc, thân là nam nhân lại mang thai, mọi thứ khiến thế giới quan của Nguỵ Nhã sụp đổ không còn một mảnh.

Đối với số phận đầy bi kịch trước kia, Nguỵ Nhã không biết nên tự đau lòng hay nổi giận mới đúng. Vì sao cậu lại dùng từ "tự"? Kì thực đây không phải đoạt xá như cậu từng nghĩ, mà Nguỵ thiếu gia thật ra không ai khác chính là kiếp trước của cậu.

Nguỵ Nhã không nghĩ tới sau khi chết đi lại được quay về kiếp trước, cũng không biết tại sao khi tiếp thu toàn bộ ký ức thì trong tư duy luôn có một tư tưởng đây chính là kiếp trước của mình, không phải ai xa lạ, cũng không phải sống thay phần đời của người khác, mà là tiếp tục sống hết quãng đời của chính cậu.

Kia không phải là giấc mơ do cậu tưởng tượng nên, đó là từng mảnh ký ức không ngừng nhắc nhở cậu, kiếp trước cậu đã từng là một người như vậy.

Nguỵ tướng quân được người người ngưỡng mộ, là tấm gương cho nhiều người noi theo, luôn hướng mục tiêu bảo hộ dân chúng đã từng là kẻ ấu trĩ mang thù với xã hội, muốn hại người vẫn luôn đối tốt với mình.

Đứa nhỏ do chính cậu sinh ra cũng suýt bị chính tay cậu bóp chết. Nếu không phải dị tộc kịp thời ngăn chặn, Thiên Ngọc đã sớm mất mạng dưới đôi tay người đã sinh ra nhóc.

Nếu không phải thời điểm hiện tại cậu đã kết thúc sinh mạng thì trong nay mai, để có thể trốn khỏi căn cứ, dị tộc cùng đứa nhỏ của cậu đều bị cậu sát hại.

Một đứa nhỏ hoàn toàn vô tội lại bị hạ độc thủ, dị tộc mặc dù đối với cậu thái độ luôn thờ ơ lạnh nhạt nhưng vẫn đáp ứng những tuỳ hứng của cậu, cả hai đều không có lỗi với cậu, nhưng cậu lại muốn giết bọn họ.

Đối với việc trút hết mọi tội lỗi lên người dị tộc, Nguỵ Nhã nói không chán ghét thì là nói dối. Cậu phi thường căm ghét những kẻ yếu đuối không có can đảm đối mặt với sự thật, vậy mà cố tình kiếp trước cậu lại từng là một kẻ đáng khinh như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.