Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 24: Chân tướng




"Gấp không đợi được?" Thiên Ân nhìn người đang trong tư thế nửa quỳ trước mặt mình, cất giọng hỏi.

Cái gì là gấp không đợi được? Là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi! Cậu cũng không có đói khát đến mức đó!

Ngụy Nhã cứng nhắc mỉm cười, lặng lẽ lui người ra phía sau "Đã quấy rầy rồi, ngươi cứ tiếp tục tắm đi. Ta lập tức ra ngoài." Cây xà phòng gì đó vẫn là để ngày mai rồi nói, hiện tại ở lại rất nguy hiểm, mau chạy trốn mới là thượng sách!

Thiên Ân sao có khả năng để người chạy mất, y bước tới một bước, dễ dàng túm được cổ áo của Ngụy Nhã, lôi người trở về.

Một vật nóng hổi cọ cọ vào môi, mùi bạc hà thanh mát xông vào mũi, Ngụy Nhã hiện tại không có thời gian để thắc mắc mùi bạc hà trên người dị tộc là từ đâu mà có, cậu chỉ biết bản thân đối diện một gương mặt xinh đẹp đang dùng tư thế kẻ thượng vị nhìn mình không hiểu sao lại ngây người. Có lẽ là do ký ức khi còn là một cường giả tồn tại, người dám đứng trước mặt cậu bộc lộ sự cường thế như vậy là chưa từng xảy nên nhất thời kinh ngạc. Hoặc cũng có lẽ là do người trước mắt biểu hiện như vậy thật sự rất dụ hoặc khó cưỡng, khiến cậu nhất thời quên mất phản kháng.

Hỏi, hậu quả của việc quên phản kháng là gì?

Ngụy Nhã thật khóc không ra nước mắt, cậu còn chưa thích ứng việc bị nam nhân áp dưới thân thì đã phải thăng cấp lên một trình độ khác à?!

Ngươi có tin hay không ta đây trực tiếp hạ răng cắn?! ...... Được rồi, cậu kì thực không nhẫn tâm cắn bị thương lão công nhà mình.

"Ngô... Chậm đã...... " Cảm giác khoang miệng bị chèn ép thật không mấy dễ chịu, quai hàm bị căng cứng, cố gắng không để răng làm bị thương đối phương thật không dễ chút nào. Chợt nhớ tới chính mình là bị ép buộc dùng miệng, sao còn thừa hơi sức lo lắng làm bị thương đối phương a?! Bị bán còn giúp người ta đếm tiền? Đầu quả nhiên là bị chấn động đến hỏng rồi!

Còn thất thần được? Thiên Ân luồn tay sau gáy Ngụy Nhã, kéo người sát lại, hông đỉnh một cái khiến Ngụy Nhã nhịn không được muốn nước mắt tuôn trào.

Đợi đến khi Ngụy Nhã thấy miệng mình đã tê mỏi đến không còn cảm giác, Thiên Ân mới đem đồ vật rút ra, đáng thương ai đó còn đang bị sặc đến ho khan chưa kịp đào tẩu thì quần áo trên người đã bị cởi sạch sẽ.

Hông bị một cánh tay hữu lực giữ chặt, một tay khác nâng một bên đùi Ngụy Nhã lên, cứ vậy trực tiếp tiến vào, khiến cậu đau đến sắp bật ra thành tiếng.

Loại kích cỡ này quả nhiên dù có bị làm nhiều lần đi nữa thì cũng không thể thích ứng được mà!!!

Đợi đến khi nước ấm đã nguội lạnh, Ngụy Nhã lại lần nữa được Thiên Ân dùng cách bế công chúa đem cậu đưa về phòng ngủ.

Ngụy Nhã lục tung trong trí nhớ, hình như trước đây chưa từng có một đêm hai hiệp như vậy nha. Đừng bảo là đánh dã chiến khiến y kích thích đi? Ân, mặc dù nơi tắm được da thú che chắn nhưng ngẩng đầu vẫn là trời cao đất rộng, thật cũng không khác dã chiến là bao nhiêu.

Cả ngày nay, nếu không tự dày vò thì cũng là bị người nào đó dày vò, đối với thể lực chỉ đạt hạng F như Ngụy Nhã thì quả là có chút khó tiêu, bởi vậy nên ý định buổi tối cùng lão công hảo hảo trò chuyện, liên lạc tình cảm một chút, cải thiện mối quan hệ cả hai này nọ,... liền bị trì hoãn. Nghĩ tới thì ngày hôm nay có điểm vội vàng, một số chuyện muốn gấp cũng không được, vậy cứ chậm rãi đi.

"Ngủ ngon." Ngụy Nhã đến cuối vẫn không quên thấp giọng thì thầm một câu.

Thiên Ân nhìn người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thật lâu cũng không động đậy. Ngón tay phác họa gương mặt tuấn mỹ kia, mỗi một đường nét khiến y vừa xa lạ lại quen thuộc. Vì người này từ khi vào căn cứ không hề ra khỏi nhà nửa bước, cũng ít tiếp xúc với người khác, vậy nên chỉ có y trong đêm mới mơ hồ nhìn ra được dung mạo thật của cậu, nhưng cũng chỉ là mơ hồ, tựa như lúc Ngụy Nhã nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt nước. Sự thật là y cũng mãi đến một năm trước mới tình cờ phát hiện.

Lúc trước là cố tình khiến bản thân trở nên khó coi cũng vì để tránh né việc bị người khác mua được? Một khi đã bài xích nó, sao lại phải tính kế y?

Thiên Ân chợt nhớ đến một đoạn ký ức không mấy vui vẻ, sắc mặt không khỏi lạnh xuống vài phần.

"Ta muốn sống sót!"

Dị tộc tựa như không nhìn thấy lưỡi dao sắt nhọn đang kề sát cổ, đôi mắt vẫn băng lãnh nhìn nhân loại đang uy hiếp mình.

Quần áo đối phương có chút hỗn độn, mái tóc rối tung, cổ tay còn đang đeo một sợi dây xích, phần da thịt lộ ra bên ngoài đều đầy rẫy miệng vết thương. Đôi mắt đen nhánh kia vừa tăm tối lại như xen lẫn phẫn nộ.

"Thì sao?" Dị tộc đạm mạc hỏi.

"Ta còn chưa trả được thù, cho nên ta không thể chết ở đây. Không thể chết, tuyệt đối không thể......"

Trong đêm tối chỉ có tiếng xích sắt vang lên loảng xoảng. Hơi thở của đối phương càng lúc càng nặng nề, không ngừng lẩm bẩm trong miệng như đang tự nói với chính mình.

Dị tộc nhìn bàn tay đang luồn vào trong quần áo của mình, sắc mặt lập tức tối sầm xuống, giọng nói càng thêm âm trầm, còn mang theo lực áp bách "Muốn chết?"

Nếu hai tay không bị khoá cứng cùng bị hạ một ít thuốc mê, nhân loại trước mắt nhất định đã bị dị tộc một tay bóp chết. Dị tộc tối chán ghét bị kẻ khác chạm vào mình, lại không ngờ có một ngày bị một tên nô lệ của bọn buôn người tính kế.

Những nhân loại bị bán cho kẻ buôn không mấy ai có kết cục tốt. Một khi đã được xác định là không có người muốn mua họ thì họ sẽ bị bọn buôn người thay phiên nhau 'làm' cho đến chết, hoặc là bán cho những tên dị tộc có sở thích kì quặc làm thú vui tiêu khiển.

Mặt khác, nếu đang trong thời gian rao bán mà nhân loại cùng dị tộc phát sinh quan hệ, trên người đã mang ấn ký của dị tộc, vậy thì vị dị tộc kia bắt buộc phải mua người nếu như không muốn bị khởi kiện.

Tuy nhiên, loại sự tình này rất hiếm khi xảy ra, bởi vì chỉ khi nào có được lần đầu tiên của dị tộc thì nhân loại mới xuất hiện ấn ký. Cũng vì nguyên nhân này cho nên dị tộc phần lớn đều không phát sinh quan hệ với bất kì ai ngoài bầu bạn của họ, không ai lại muốn người chung sống cùng mình cả đời lại không mang ấn ký đánh dấu chủ quyền của bản thân mà thay vào đó là một kẻ mà họ chỉ tùy tiện ngủ chung một đêm rồi vứt bỏ cả.

Nhìn gương mặt đã đỏ ửng như phát sốt, trên trán đổ một tầng mồ hôi, ánh mắt có chút mê mang của nhân loại khiến cho dị tộc biết được, người này e rằng đã bị xác định là không bán được, vậy nên đã bị đám người kia chuốc thuốc. Cũng không biết làm cách nào mà trước khi thuốc phát tác đã may mắn trốn ra được nhưng việc bị bắt lại cũng là chuyện sớm muộn, một khi bị bắt trở về thì kết cục cũng là sống không bằng chết.

Thiên Ân từ trong hồi tưởng quay về hiện thực, ánh mắt thâm trầm nhìn người mà hôm qua đột nhiên khỏi bệnh. Khỏi bệnh sao? Có thật là trước đó bị bệnh?

Nhớ tới kẻ cả gan ngồi trên người mình, cưỡng chế quan hệ, sau khi tỉnh dậy thì lại đem mọi chuyện quên hết sạch sẽ, còn dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù đối với mình, Thiên Ân khi ấy thật muốn cười lạnh, rốt cuộc ai mới là kẻ bị tính kế?

Vốn dĩ định giết chết đối phương nhưng cố tình là trong lúc này lại phát hiện Nguỵ Nhã mang thai, ngay cả Thiên Ân cũng thấy khó mà tin được. Nam nhân vốn dĩ rất khó thụ thai, có khi cả đời cũng không sinh được, thế mà Ngụy Nhã lại mang thai trong khi cả hai chỉ phát sinh quan hệ duy nhất một lần, đây thật sự là việc nằm ngoài dự kiến của y. Nếu như y không phải đã xác nhận qua Nguỵ Nhã chưa từng phát sinh quan hệ với người khác ngoài y thì chắc chắn y đã nghi ngờ cậu mang thai từ trước rồi.

Ngụy Nhã nếu không mang thai Thiên Ngọc, Thiên Ân cũng sẽ không kết làm bầu bạn với cậu, thậm chí cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện bị cậu tính kế. Cho nên nói, mối quan hệ giữa hai người không đơn giản như những người khác nghĩ. Không có tình cảm, cũng không quen biết đối phương, thù hận thì lại có một kiện. Bởi vậy nên đối với chuyện Nguỵ Nhã bị nói là thần trí không ổn định, có lẽ là bất hạnh mà cũng là may mắn, vì nếu cậu không bị bệnh, Thiên Ân sẽ không chỉ dùng thái độ thờ ơ đối đãi với cậu, y tuy không quan tâm nhưng cũng không hề vứt bỏ.

Sống với nhau nhiều năm như vậy, hiện tại Nguỵ Nhã lại gặp kì tích mà khỏi bệnh, mối quan hệ giữa bọn họ đã định là sẽ không còn giống như trước đây.

Thiên Ân thật muốn nhìn xem, cái gọi là làm lại từ đầu mà bầu bạn y nói là như thế nào. Dù sao người này cũng đã sinh con cho y, chuyện quá khứ có thể vì vậy mà không nhắc lại. Nhưng nếu đối phương có ý nghĩ muốn trốn thoát, vậy thì đúng là vọng tưởng!

Ngụy Nhã bất giác rùng mình một cái, trong mơ thấy bản thân tự nhiên bị ném xuống hầm băng, lạnh đến nổi phải ôm túi sưởi bên cạnh chặt cứng mới thấy khá hơn một chút. Bởi vậy nên khi buổi sáng tỉnh dậy, phát hiện chính mình như bạch tuộc quấn lão công nhà mình, đối diện với ánh mắt vô cảm của y, người nào đó liền cảm thấy mất mặt mà ho khan một cái, thu hồi móng vuốt "Ngươi dậy thật sớm a."

~Tác giả có lời muốn nói~

Nói rõ một chút, Nguỵ Nhã kì thực không bị điên mà chỉ có dấu hiệu của chứng tự bế, lại mang thù với xã hội, sau lại dùng thức ăn của Chu Lệ Uyên nên tinh thần dễ kích động mà thôi. Phó Quân do chỉ biết một vài loại thảo dược, không phải bác sĩ hay dược sĩ chân chính, cho nên hắn chỉ nghĩ Nguỵ Nhã bị đả kích dẫn đến thần kinh có vấn đề và những người khác tất nhiên là tin lời của hắn.

Quan hệ giữa Thiên Ân cùng Ngụy Nhã có thể nói là cả hai đều không tự nguyện. Ngụy Nhã vì muốn sống sót nên tính kế Thiên Ân, bất quá đây là hạ sách, cậu vốn bài xích cùng nam nhân thân mật. Thiên Ân thì bị tính kế, bị buộc phải kết làm bầu bạn với kẻ thù, vậy nên muốn y ngay từ đầu cư xử ôn nhu, quan tâm Ngụy Nhã là không có khả năng, y chưa giết người đã là may rồi!!! (;¬_¬)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.