Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 2: Cùng nhau chết cả đi!




"Một thượng tướng như ngài muốn đến đây sao không báo trước một tiếng để ta đón tiếp chu toàn a?"

Ngụy Nhã nhếch môi cười, lời nói rất thiện ý cũng rất lịch sự nhưng họng súng vẫn như cũ hướng về phía đối phương.

Nếu là một trò đùa vì muốn gây sự bất ngờ thì không sao hết. Nhưng ngược lại thì... Ngụy Nhã cảnh giác nhìn người đối diện một thân quân trang thẳng tắp, gương mặt cương nghị không có bất kì cảm xúc dư thừa nào.

Nam nhân nhìn chằm chằm Ngụy Nhã, môi hơi mím chặt rất nhanh lại thả lỏng, giọng nói âm trầm vang lên "Ta đã không biết ngươi còn tại tinh cầu này, thật có lỗi."

Ngụy Nhã còn chưa kịp phản ứng lời của đối phương là có ý tứ gì thì xuyên qua màn hình hiển thị liền thấy bầu trời xuất hiện những đóm sáng dày đặc, càng lúc càng phóng đại.

Trên vũ trụ, vật có thể phát sáng cường độ thế kia chỉ có chiến hạm. Hơn nữa, bản đồ trên màn hình cũng đã hiển thị đầy những chấm đỏ không ngừng tiến đến gần. Một quân đoàn khổng lồ đang tiến về phía Ngụy Nhã. Cậu liếc mắt nhìn nam nhân vẫn đứng yên bất động một nơi rồi một lời cũng không nói, cứ vậy tiến về phía bàn điều khiển.

Ngón tay cậu lướt như bay trên bàn phím, không ngừng hạ lệnh chỉ huy chiến hạm không người lái. Sớm biết kẻ địch sẽ quay lại đánh ván bài cuối, cậu tuyệt đối không ngu ngốc điều hết toàn quân về đế quốc. Giờ thì hay rồi, một mình cậu phải đối đầu với cả một hạm đội.

Ngụy Nhã nếu có khả năng xoay chuyển càn khôn thì cậu khẳng định mình đúng là không phải người mà là quái vật như người ta thường gọi mới đúng!

Mồ hôi thi nhau rơi xuống, Ngụy Nhã còn không có thời gian để lau. Hai tay cậu đánh trên phím lệnh nhanh đến nổi chỉ để lại tàn ảnh. Miệng khô khốc vì mất nước, đôi mắt đỏ ngầu vì mồ hôi rơi vào mà cay xè, gân xanh trên trán cũng giật giật.

"Vô ích thôi. Ngươi đừng phí sức. Một mình ngươi không thể thắng cả một hạm đội." Nam nhân hơi nhíu mày, bàn tay giơ ra trên không trung lại rất nhanh thu về.

"Ta dĩ nhiên biết mình không có khả năng thắng." Ngụy Nhã không để tâm nói.

"Đã vậy sao còn tự hành hạ mình?" Nam nhân đã từng nghe nhiều người bàn tán Ngụy tướng quân là kẻ liễu lĩnh trên chiến trường, trong huấn luyện cũng hà khắc như muốn bỏ mạng như thế nào. Nghe thấy không bằng đích thân chứng kiến, thanh niên này thật khiến mình phải nhìn bằng cặp mắt khác. Đáng tiếc là nếu như cậu ta theo lệnh trở về đế quốc thì đã không phải lâm vào ngõ cụt như hiện tại.

"Bọn chúng nếu đáp xuống tinh cầu này hoặc là bắt ta làm con tin, hoặc là giết chết." Nói đến đây, khóe môi cậu lại giương lên "Nếu chỉ có con đường chết, còn chẳng bằng ta tận lực lôi càng nhiều kẻ địch chết cùng. Ít ra xuống dưới cũng đỡ hiu quạnh đi."

Nếu như là bất kỳ một vị tướng nào rơi vào tay kẻ địch còn có khả năng mở một cuộc đàm phán để chuộc lại con tin. Nhưng trường hợp của Ngụy Nhã thì khác. Cậu luôn có mặt trên chiến trường, ngăn chặn kế hoạch của kẻ địch không biết bao nhiêu lần, phải nói là gây thù chuốc oán không nhỏ. Thậm chí bọn chúng từng tuyên bố muốn bắt Ngụy Nhã đem về nghiên cứu nữa kìa.

Cứ nói đùa, thay vì làm chuột bạch bị đưa lên bàn thí nghiệm, cậu thấy tự sát còn thống khoái hơn.

Bất quá, có chết cũng phải kéo theo đệm lưng!

Hừ hừ, đừng tưởng cậu dễ bắt nạt. Chỉ cần cậu còn một hơi tàn liền tận lực giết thêm một tên!

Đây xem như Ngụy Nhã đang trả thù cho cái chết của chính mình đi. Cậu là người có thù tất báo, hiển nhiên không dễ tha thứ cho kẻ dồn cậu vào đường cùng. Cậu còn chưa lập kế hoạch nghỉ ngơi thì đã được ban một vé tử, không tức giận mới lạ đó!

Tất nhiên cũng không thiếu phần của vị thượng tướng đang đứng bên cạnh rồi. Ngụy Nhã dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, không có chuyện trùng hợp đến mức vị thượng tướng lẽ ra nên có mặt tại đế quốc lại đứng trên tiền tuyến, vừa vặn gặp phải kẻ địch quay lại tập kích.

Duy trì tập trung cao độ dưới tình trạng không được ngủ nghỉ đầy đủ suốt cả tháng, Ngụy Nhã cũng không phải người máy mà không kiệt sức. Ngón tay cậu đã mất tri giác, đầu đau nhức đến lợi hại. Tại một phút trước khi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, cậu đã kịp kích hoạt chương trình tự hủy.

Mắt vừa hay nhìn thấy kẻ địch đã đáp xuống tinh cầu, Ngụy Nhã mỉm cười. Hoàn hảo, địa phương này nổ tung sẽ kéo theo cả hạm đội của địch trở thành tro bụi. Như vậy thì tàn dư của địch sẽ không vượt qua được tiền tuyến. Ít ra đến giây phút cuối cùng, cậu vẫn hoàn thành được trọng trách của mình a.

Một cơn chấn động phá lệ vang dội trong vũ trụ vẫn luôn duy trì yên tĩnh. Người dân đế quốc chỉ nhìn thấy một ngôi sao đột nhiên sáng bừng trong đêm rồi lụi tàn. Bọn họ không hề hay biết vị anh hùng mà mình đang đợi để chào đón đã cùng tàn dư của kẻ địch đồng quy vu tận, hóa thành khói bụi trong vũ trụ mênh mông.

Bởi vì Ngụy Nhã vừa lúc trụ lại tiền tuyến mới có thể kịp thời ngăn chặn tập kích của địch mà không có bất kì dân chúng vô tội nào bị liên lụy. Nếu đổi lại là người khác, không chắc họ sẽ liều mạng như Ngụy Nhã, hoặc là có tâm nhưng vô lực để kéo theo cả một hạm đội cùng chết như cậu.

Nguỵ Nhã thật ra rất bất mãn, cực kì bất mãn, cả tháng nay cậu còn chưa được nghỉ ngơi hảo, cứ vậy mà ngủ một mạch không bao giờ tỉnh lại nữa!

Không phải hy sinh trong chiến tranh mà là sau chiến tranh, còn có thể bất đắc dĩ cùng không cam tâm đến mức nào a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.