Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 13: Bàn tay vàng?




Có lẽ là vui quá hoá buồn, trong lúc Nguỵ Nhã còn đang âm thầm vạch kế hoạch cho tương lai thì có một việc cũng quan trọng không kém đã bị cậu vô tình xem nhẹ.

Đến khi Nguỵ Nhã nhìn gương mặt tinh xảo dần dần phóng đại trước mắt thì lông tơ trên người lập tức dựng đứng.

Dị tộc tắm xong rồi sao không đi ngủ đi, áp lên người cậu làm cái gì nha?

Nguỵ tướng quân rất không thành thật muốn chối bỏ một số hình ảnh không phù hợp với nhi đồng đang hiện hữu trong đầu.

Kì thực trong tương lai, nam nhân cùng nam nhân sống chung cũng không phải chuyện hiếm lạ, tuy nhiên những người có thân phận cùng địa vị cao tại đế quốc vẫn lựa chọn kết hôn với nữ nhân, mà Nguỵ Nhã cũng nghĩ tới chuyện cùng nữ nhân lập gia đình rồi sinh một đứa nhỏ khả ái, cùng nhau sinh hoạt hạnh phúc, chứ không định cùng nam nhân chung một chân.

Lúc còn tại học viện quân sự, có không ít người bày tỏ tình cảm với Nguỵ Nhã, trong đó nam nhân cũng có không ít. Từ loại hình thanh tú đáng yêu cho đến anh tuấn suất khí đều khẳng định bản thân không ngại nằm dưới. Dù sao thì cũng không ai có gan dám áp vị đồng học vẫn luôn đạt loại ưu trong thi đấu thể năng cùng tỷ thí, không bị cậu đánh chết thì cũng là nửa tàn, về sau Nguỵ Nhã trở thành tướng quân thì lại càng không dám có loại ý tưởng tìm chết kia.

Quay về với hiện thực, Nguỵ Nhã tự mặc niệm cho chính mình. Cho ngươi cao lãnh cấm dục! Cho ngươi kén chọn! Nguỵ Nhã thật không thể không nghi ngờ những oán niệm của mấy tiểu thụ bị cậu từ chối đã trở nên linh nghiệm. Cậu không những bị áp mà còn là trong tình trạng không thể tránh né cũng không thể đánh trả được a.

Trong lúc nội tâm không ngừng chịu đả kích, một thứ vừa mềm mại vừa ẩm ướt lướt qua miệng vết thương trên trán khiến Nguỵ Nhã theo bản năng định nghiêng đầu tránh né, nhưng cậu vừa động thì một bàn tay mát lạnh đã giữ cằm cậu lại, không cho tránh, một tay còn lại thì luồn vào trong vạt áo, quen thuộc cởi mớ giẻ rách mà chỉ cần dùng lực một chút cũng đủ phá hỏng.

Đầu lưỡi liếm qua miệng vết thương vừa ngứa lại vừa tê dại khiến Nguỵ Nhã có chút mất tự nhiên. Một chút sức lực vừa mới góp nhặt cũng vì vừa nãy giãy dụa mà tiêu hao hết, cuối cùng đành phải bất lực nằm yên một chỗ muốn giả làm xác chết.

Lăn giường thì lăn giường đi, cậu cũng không sợ bị 'làm' đến chết. Dù sao nghe nói loại chuyện này nếu qua được lần đầu tiên thì những lần sau không không quá khó tiếp thu.

Thiên Ân nhìn người dưới thân đột nhiên trở nên ngoan ngoãn dị thường, ánh mắt chợt loé. Bộ dạng kia, thật giống như đang anh dũng hy sinh vậy.

Nhưng Thiên Ân cũng không để ý nhiều, nói đến cùng, y chỉ cần thực hiện tốt nghĩa vụ duy trì hậu đại mà thôi.

Mặc dù đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, Nguỵ Nhã vẫn bị cảnh xuân trước mặt làm cho ngây người. Thiên Ân đúng như cậu tưởng tượng, cùng cậu trong tương lai không quá khác biệt, thuộc kiểu người khi mặc quần áo thì có chút gầy nhưng khi cởi ra thì lại khác. Cơ bụng săn chắc, vai rộng eo hẹp, thật sự là tỷ lệ hoàng kim.

Tầm mắt không tự giác dời xuống dưới một chút, sau lưng Nguỵ Nhã liền đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Vì bản thân mà thắp một ngọn nến.

Cảm giác có dị vật ở phía sau thật không mấy dễ chịu, khiến Nguỵ Nhã đang suy nghĩ có nên liều mạng kháng nghị để xin án treo hay không? Nhưng rồi lại nghĩ tới cả hai đã là bầu bạn của nhau lại không cho đối phương thân cận thì cũng thật không đúng đi?

"Ưm..."

Ngón tay được thay bằng một vật có nhiệt độ nóng hổi, kích cỡ lại không nhỏ sáp nhập vào, cảm giác bị xé rách truyền đến khiến Nguỵ Nhã phải cắn lên cánh tay của mình nhằm che lấp tiếng kêu đau sắp tràn ra khỏi miệng.

Thật sự là rất đau!!!

A a a, cậu muốn về nhà! Nơi này thật đáng sợ! QAQ

Thiên Ân ngửi được mùi máu nhàn nhạt trong không khí thì sửng sốt, thật bất đắc dĩ nhìn người dưới thân không biết từ khi nào đã đem cánh tay của chính mình cắn đến chảy máu. Động tác dưới thân không khỏi thả chậm lại, không còn mưa rền gió dữ như vừa rồi.

Y đã quên, bầu bạn của mình hiện tại đã khỏi bệnh.

Bởi vì những khi làm chuyện ân ái thì Nguỵ Nhã một là giãy dụa vung tay muốn đánh, hai là không ngừng mở miệng mắng chửi cùng sỉ nhục, cho nên Thiên Ân cũng quen dùng lực, không nhìn đến phản kháng của đối phương.

Nguỵ Nhã không biết dị tộc đang phức tạp nhìn mình, cậu chỉ biết người phía trên không phải quá thô bạo nhưng cũng không ôn nhu, may là thân thể này cũng đã quen với việc tiếp thu, nếu không thì cậu thật nghi ngờ phía sau sẽ đổ máu a!

Đến khi kết thúc thì toàn thân Nguỵ Nhã cũng đã mệt mỏi rã rời, hai mắt đã muốn nhắm lại. Cậu nửa tỉnh nửa mê nhìn người đang thu thập xung quanh, khàn khàn giọng nói "Ngủ ngon."

Bước chân vừa muốn rời đi của Thiên Ân liền khựng lại. Y nhìn người đã ngủ say trên giường, nếu không phải thính lực y tốt, y còn cho rằng mình đã nghe lầm.

Chúc ngủ ngon?

Thiên Ân xoay người trở về phía giường, nâng lên cánh tay vẫn còn in dấu răng cùng vết máu đã khô lại, ánh mắt như cũ lạnh nhạt không biểu tình nhưng vẫn vươn đầu lưỡi liếm lên vết thương, sau đó nhét tay cậu vào trong chăn rồi mới ngồi bên cạnh đem mảnh xương thú ra lau chùi.

Đến khi máu dính trên xương thú được lau sạch, cạnh cũng được mài lại cho sắc bén thì y mới dừng tay, thu lại vào vỏ. Nghiêng đầu nhìn một bên sườn mặt của Nguỵ Nhã, nghĩ ngợi một lát rồi quyết định cũng chui vào ổ chăn ngủ.

Có lẽ vì ban đêm nhiệt độ hạ thấp, chăn phủ trên người lại không đủ ấm nên Nguỵ Nhã không khống chế được mà rúc người về phía địa phương tương đối ấm áp bên cạnh.

Thiên Ân bị hành động của Nguỵ Nhã làm cho tỉnh giấc, thấy cậu áp sát lại, đầu không ngừng cọ cọ trong lòng mình, chân mày y hơi nhíu lại, định đẩy người ra nhưng còn chưa thực hiện thì đã bị ôm cứng ngắc.

Nếu Nguỵ Nhã nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Ân hiện tại, cậu nhất định sẽ phát hiện ra người bên cạnh đang mất tự nhiên, còn có chút quẫn bách.

...

Sáng hôm sau, Nguỵ Nhã theo thói quen dậy sớm. Ngày hôm qua có thể nói là lần đầu tiên cậu ngủ lâu như vậy. Vốn dĩ mỗi ngày cậu cũng chỉ cần chợp mắt hai tiếng là đủ.

Hẳn là vì tối qua lao lực quá độ nên mới ngủ nhiều như vậy đi. Nhớ tới chuyện đã xảy ra, Nguỵ Nhã không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm "Cả người bệnh mà cũng không tha."

Nguỵ Nhã chậm rãi ngồi dậy, khó tin khi phát hiện ngoại trừ phần eo hơi nhức mỏi, địa phương phía sau còn ẩn ẩn đau thì tất cả đều không có vấn đề gì hết. Không phải nói sau một đêm phóng túng thì toàn thân đau nhức như bị xe tải nghiền qua hay sao? Hóa ra là bịa chuyện để doạ người à?

Ai đó đã quên mất cả hai tối qua cũng chỉ làm duy nhất một lần, bản thân vậy mà đã xém chút nữa ngất xỉu từ bỏ cuộc chơi.

Thử đứng dậy làm một vài động tác khởi động, Nguỵ Nhã phát hiện bản thân không những không có việc gì mà sức lực dường như còn biến đại?

Hôm qua rõ ràng là bản thân không có một tí sức lực, tức giận một chút còn choáng váng đầu óc, cộng thêm bị thương mà mất một lượng máu không nhỏ, vậy mà chỉ cần một chén thuốc thì đã khoẻ lại à? Trừ phi là tiên đan diệu dược hoặc là máy trị thương như trong tương lai thì mới có khả năng thúc đẩy hồi phục mau như vậy a.

Điều này khiến cậu không thể không nghĩ tới một khả năng, có lẽ nào xxoo với dị tộc thì nhân loại có thể hồi phục sức lực, bổ sung nguyên khí a? Này, cũng quá kinh người đi?!

Nhưng mà hình như cậu từng nghe nói qua là có một số tinh cầu, cơ thể họ khi làm chuyện ân ái thì có khả năng diễn ra sự trao đổi chất, nói chính xác hơn là gen sẽ tác động lẫn nhau. Ví dụ như người mà tố chất thân thể có khả năng phục hồi thương tích cao, nếu xxoo cùng với một người khác thì cũng có thể thúc đẩy khả năng hồi phục cùng tái tạo tế bào của đối phương.

Gen vẫn luôn là một bí ẩn, cho đến khi Nguỵ Nhã xuyên về quá khứ thì các nhà nghiên cứu vẫn chưa khai phá hết tiềm năng của gen ẩn tàng trong cơ thể con người.

Nguỵ Nhã nghĩ như vậy, tự nhiên thấy tội lỗi vì khi nãy mình vừa mới hiểu lầm dị tộc. Nhiều khi y muốn cậu mau hồi phục nên mới như vậy. Dù sao thì loại chuyện kia cũng không phải quá khó chịu, thậm chí lúc sau cậu còn cảm nhận được khoái cảm, vậy nên cũng không cần phải biệt nữu tỏ ra nổi giận làm gì.

Tay bất giác sờ sờ lên vết thương trên trán, băng gạc bị tháo ra vẫn chưa có thay cái khác, nhưng mà dường như vết thương đã kết vảy?! Lại nhìn xuống cánh tay mình, hôm qua cậu còn nhớ mình đã tự cắn đến đổ máu nhưng hiện nhìn cánh tay trắng nõn kia, ngay cả một vết xước không có. Nước bọt của dị tộc cũng có thể trị thương!

Cho nên nói, bàn tay vàng của cậu không phải là không gian huyền huyễn, cũng không phải là bí kíp võ công, càng không phải là hệ thống nghịch thiên, mà là có được một lão công giá trị mị lực cao, chỉ cần xxoo là có thể giúp cậu hồi phục sức lực, liếm... ách, hôn một cái là có thể điều trị ngoại thương?

Ha ha ha, đang đùa nhau đấy à?!

~Tác giả có lời muốn nói~

Đây hẳn là xôi chay, không có thịt. Ân, không cần kỳ vọng có cảnh xôi thịt ngon miệng trong tác phẩm của ta, bởi vì ta không có nhiều ý tưởng đâu (; ̄Д ̄)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.