Một câu nói thẳng làm cho Trâm Bảo Lan cái cô bé vui tươi hoạt bát này ngạc nhiên. Cô dừng chân, quay lại quan sát kỹ Thủy Mẫn Đan, quan sát xong còn không quên gật đầu tán thưởng làm lông gà lông vịt của Thủy Mẫn Đan dựng hết lên
“Cậu thật là dũng cảm mới dám bước vào Tử Đằng Phòng. Không biết Thủy đại tiểu thư nghĩ sao mà lại cấm ngay cái nơi đẹp đến lạ lùng như vậy nữa”
Trâm Bảo Lan thở dài nói
“Không phải các cậu cũng vậy sao?”
Thủy Mẫn Đan lạnh lùng đáp lại coi như miễn cưỡng, khí chất cao quý lại tản ra làm mấy người kia rùng mình
“Cũng đúng ha”
Hòa Vẫn cười hì hì gãi đầu nói
“Cậu có thể tới đây xem ra thân phận không nhỏ”
Hàn Mộng Lâm cũng lạnh lùng không kém bắt đầu đánh giá, quần áo, trang sức của Thủy Mẫn Đan
“Cũng không giấu các cậu. Tớ là Bialisa. Nghĩa muội của Mẫn Đan. Mọi người có thể gọi tớ là Bia hay Lisa đều được”
Thủy Mẫn Đan tùy tiện chọn cho mình một cái danh phận
“Oa... thật là hâm mộ cậu quá đi”
Trâm Bảo Lan thẳng tính phun toàn bộ suy nghĩ trong đầu ra
“Cậu đã gặp mặt Thủy đại tiểu thư chưa? À! Đương nhiên là cậu gặp rồi. Nghe nói cô ta là 1 đại gia sang chảnh thực thụ. Tự kỷ với mấy thiết kế của mình hả?”
“Cậu ấy có đẹp hông? Nghe mấy người làm còn so sánh cậu ấy với cả Tây Thi, Điêu Thuyền nữa đó. Mà cậu cũng thật đẹp quá đi”
“Cậu sướng thật đó nha Bia”
........... Và vân vân và mây mây...................................
Hai người Hòa Vẫn và Hàn Mộng Lâm bên cạnh thấy thế thì chỉ biết lắc đầu thở dài thầm kêu tội nghiệp cho Bialisa
Vài phút sau
Mọi người giờ đây đã tập hợp đầy đủ trong phòng khách, tiếng nói tiếng cười giòn tan làm cho không khí buổi đêm trông thật sôi động, náo nhiệt
“Khụ khụ”
Bỗng nhiên, sự xuất hiện của người MC vừa nãy xuất hiện cùng với một cô bé xinh đẹp thu hút ánh nhìn của mọi người, ai cũng thắc mắc chuyện gì đang xảy ra
Ông phục vụ trưởng của Thủy gia bước lên cung kính nói với 2 người
“Xin chào ông chủ, xin chào tiểu thư”
Giọng nói của ông đánh tan sự ồn ào. Thứ duy nhất còn tồn tại bây giờ chính là sự im lặng tới lạnh người
Mọi người bắt đầu đơ người
Điếng người
Chỉ có vài người trên cao nhìn những người ở dưới với ánh mắt lạnh lùng vô cảm
“Đó là...”
Trong đám người đông đúc, một giọng nói đáng yêu vang lên, âm lượng không hề nhỏ làm cho tất cả mọi người trong sảnh đều nghe rất rõ ràng
Mọi người không tự chủ mà quay đầu lại nhìn vào Trâm Bảo Lan bị Hàn Mộng Lâm và Hòa Vẫn một người bịt miệng một người kẹp tay của Trâm Bảo Lan lại để cô không vì nộ khí mà đi lên trên đó kiếm chuyện
Ai cũng xấu hổ mà quay đầu đi bởi vì tư thế của họ thật sự rất... rất ám muội
Trên đài cao, khóe miệng ai đó khẽ nhếch lên 1 nụ cười nhẹ
“Tạch”
Tất cả đèn chợt tắt, mọi người lại rơi vào trong bóng tối, đủ loại âm thanh hỗn loạn vang lên
Thủy Minh Hạo thấy vậy thì lại bất ngờ, vội vã nói cho mấy tên thợ sửa chữa đi xem nguồn điện như thế nào. Nói cho cùng thì đây cũng là bữa tiệc của nhà ông, chuyện mất điện này xảy ra thật là quá mất mặt
Nhưng mấy tên thợ còn chưa kịp đi ra, đèn bỗng sáng lên và bên cạnh Thủy Mẫn Đan bỗng nhiên xuất hiện thêm một người. Mái tóc hắn đen mượt mà, làn da trắng hơn cả nữ. Mày kiếm mắt sáng, xương quai xanh như được tỉ mỉ điêu khắc
“Tử Khung?”
Thủy Mẫn Đan bất ngờ thốt lên
“Rất vui khi gặp lại cậu. Mẫn Đan”
Hà Tử Khung nhè nhẹ ôn nhu cười. Nụ cười như gió xuân nhẹ nhàng thổi qua trái tim của Thủy Mẫn Đan