Màu Của Kí Ức

Chương 5: Dương Cầm




Ngày hôm sau, Dương Vi đến trường trong sự mệt mỏi và thiếu ngủ. Sau khi ăn cùng Hải Anh ăn bữa khuya đã là bốn giờ sáng. Cô chỉ có hai tiếng rưỡi cho một giấc ngủ ngắn.

Vừa đến trường, Dương Vi đã đến canteen mua một chiếc bánh ngọt và lon café cho bữa sáng. Vào tiết học, cô vừa nghe giảng vừa cố gắng không ngủ gật.

Thỉnh thoảng liếc nhìn Gia Hưng ngồi ở phía sau. Cậu ta có vẻ ngoan hơn cô nghĩ. Lúc đầu, trong mắt Dương Vi, Gia Hưng tuy là một lớp trưởng tốt, nhưng qua hình ảnh khi nói chuyện với Nhã Thư cô nghĩ cậu chỉ là một công tử thích ăn chơi nhưng có lẽ cô nghĩ sai rồi. Gia Hưng là một lớp trưởng có khả năng chỉ huy và học rất giỏi. Cô thầm nghĩ, nếu Gia Hưng như thế này, thì đám Hải Anh chắc cũng như thế.

Vào giờ ra chơi, Dương Vi từ chối đi cùng đám Gia Hưng để cùng đi tham quan trường như đã hứa với Hoàng Ân. Các phòng thí nghiệm Lý, Hóa, Sinh, Tin học và các phòng chức năng khác trải dài một hành lang lớn. Cuối hành lang là một hội trường.

_ Hình như hôm nay là buổi tuyển thành viên của câu lạc bộ âm nhạc. – Hoàng Ân giải thích.

_ À, cũng vào xem đi.

Hoàng Ân dẫn Dương Vi vào bằng một đường khác để khỏi phải chen lấn trong đám đông. Một lúc sau, hai người đã đến gần khu vực sân khấu. Lúc này các tiết mục biểu diễn kết thúc, bây giờ là phần ban giám khảo chấm điểm rồi thông báo kết quả.

Từ trong phía cánh gà, Nhã Thư nhìn thấy Dương Vi, chân mày cô khẽ nhíu lại. Bàn tay vô thức siết chặt chiếc váy đồng phục, ánh mắt nhìn Dương Vi có phần gay gắt. Suy nghĩ một lúc, Nhã Thư chợt mỉm cười hài lòng. Với kế hoạch cô vừa nghĩ ra nếu thành công thì tốt, thất bại cũng không mất gì. Ý nghĩ vụt qua trong đầu nhanh chóng được thực hiện. Cô giấu đi gương mặt khó chịu lúc nãy, bước lên sân khấu, nở nụ cười hoà nhã với tất cả mọi người.

_ Trong lúc chờ đợi kết quả từ Ban Gíam Khảo, mình sẽ mời một bạn lên biểu diễn một bản nhạc bằng đàn dương cầm nhé.Phía dưới học sinh vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng. Được thế sự ủng hộ, Nhã Thư tiếp tục. Ánh mắt cô dừng lại ở chỗ Dương Vi đang đứng ở góc trái gần cánh gà.

_ Mời bạn Dương Vi lớp 11A2 lên sân khấu.

Ở phía dưới Dương Vi giật mình nhìn về phía Nhã Thư. Cô cảm thấy trong ánh mắt Nhã Thư đang nhìn cô có sự đắc ý và thỏa mãn. Dương Vi bắt đầu lo lắng, dương cầm, không biết chơi dương cầm. Cũng chưa từng học qua. Nhã Thư rời khỏi sân khấu bước xuống chỗ Dương Vi đang đứng.

_ Em đừng ngại, mau lên sân khấu nào.

Lúc này, mọi học sinh đều tập trung sự chú ý về phía Dương Vi và Nhã Thư. Trên môi Nhã Thư vẫn còn nguyên nụ cười. Dương Vi đâm ra lúng túng, không biết cư xử như thế nào. Bộ dạng này của Dương Vi khiến Nhã Thư cảm thấy vô cùng hài lòng, cô thích nhìn thấy sự sợ hãi, lo lắng của người mà mình không thích. Nhưng ánh mắt của Nhã Thư bỗng dưng đanh lại khi nghe tin đám Hải Anh đang đến hội trường. Bằng mọi giá cô phải ép Dương Vi lên sân khấu trước khi hắn đến.

_ Xin lỗi chị, nhưng em không biết chơi dương cầm.

Dương Vi vội vàng xin lỗi. Nhã Thư dường như đoán được tình huống này xảy ra, cô quay sang hỏi cô bạn đứng bên cạnh.

_ Quỳnh này, có phải hôm qua cậu với tớ thấy Dương Vi chơi dương cầm ở phòng nhạc cụ đúng không. Còn chơi rất hay nữa.

Cô nữ sinh tên Quỳnh giật mình, lưỡng lự nhìn Nhã Thư, không dám gật đầu. Thấy sự lưỡng lự ở nữ sinh kia, Nhã Thư hơi nhếch môi. Thấy nụ cười ấy, Quỳnh không khỏi run rẩy đành nhắm mắt gật đầu thừa nhận.

Dù chưa bao giờ đi học và trải qua những tình huống như thế này nhưng Dương Vi không phải là kẻ ngốc. Cô biết mục đích của Nhã Thư khi ép buộc mình. Nhưng cô vẫn không hiểu rõ lí do tại sao cô ta phải làm thế. Chẳng lẽ vẫn còn tức giận chuyện ngày hôm qua ở canteen. Nhưng rõ ràng người đá xoáy cô ta là bọn Hải Anh, không phải cô. Cô còn nhớ rất rõ rằng mình đã biểu hiện rất tốt khiến cô ta hài lòng nhưng lại sao vẫn còn tức giận.

Nếu Nhã Thư muốn Dương Vi bẽ mặt, dồn cô vào đường cùng thì không phải một điều dễ dàng. Cô là ai chứ, một kẻ không bao giờ làm vừa lòng người khác. Cô vừa chuẩn bị lên tiếng thì đã bị Hoàng Ân cướp lời.

_ Bạn tôi đã bảo không biết chơi đàn rồi, mong chị đừng làm khó cậu ấy.

_ Thế chẳng khác nào cậu nói tôi bịa chuyện, rõ ràng tôi đã thấy Dương Vi chơi dương cầm rất tuyệt. Dương Vi, đây là thành ý của chị, mong em có thể lên sân khấu tặng mọi người một bài.

Ở trong trường, quyền lực của Hội Học Sinh là tối cao nhưng lời nói của Nhã Thư mới mang đến niềm tin tuyệt đối. Bất kì những lời nào cô nói ra sẽ luôn là sự thật. Ai cũng biết Nhã Thư là hoa khôi của trường nổi tiếng dịu dàng thân thiện, không thể là người nói dối.

Dương Vi vẫn im lặng, cô đang tính đường thoát thân cho mình. Cô quả thật không biết chơi dương cầm, nhưng nếu gõ từng phím theo những gì đã học thuộc thì không phải là chưa từng thử. Đã bảy năm trôi qua không biết còn nhớ được bao nhiêu, nhưng đành phải làm liều. Đó là cách duy nhất.

“Ngây thơ, phải thật ngây thơ.”

Dương Vi nhủ thầm trong lòng rồi nhận lấy micro của Nhã Thư và bước lên sân khấu. Phía dưới là tiếng vỗ tay lớn vang vọng khắp hội trường. Nhã Thư đứng bên dưới nhìn bộ dạng chịu đựng của Dương Vi thì có chút hài lòng.

Dương Vi cầm chiếc micro bước ra giữa sân khấu. Cô điều chỉnh một tông giọng thích hợp, đồng thời dùng biểu cảm đáng thương nhất để nói vài lời trước khi biểu diễn.

_ Mình vừa học Dương Cầm không được bao lâu. Có gì thiếu sót mong mọi người thông cảm.

_ Đừng sợ, cậu cứ biểu diễn đi.

_ Đúng đó. Tụi mình sẽ cổ vũ cho bạn.

_ Cảm ơn mọi người.

Nhận được nhiều lời ủng hộ từ các nam sinh trong hội trường, Dương Vi không khỏi cảm kích. Cô đã mở cho mình một đường lui. Chẳng may thất bại thì vẫn không quá mất mặt.

Ngồi xuống trước cây đàn dương cầm màu trắng. Tay cô đặt trên phím đàn. Cố gắng nhớ về ngày còn bé. Từng giai điệu, từng nốt nhạt, từng phím đàn hiện ra trong đầu cô theo một trình tự nhất định. Dương Vi bắt đầu đàn, giai điệu nhẹ nhàng phát ra từ chiếc đàn dương cầm đắt tiền khiến không gian ồn ào bỗng dưng trở nên tĩnh lặng. Không ai nói một lời nào nữa để tập trung lắng nghe giai điệu phát ra. Tất cả học sinh trong hội trường không ai nhận ra đây là bài nào, họ thấy bài hát này rất lạ, chưa bao giờ được nghe, nhưng rất hay và êm tai.

Nhã Thư vô cùng tức giận khi ý định làm Dương Vi mất mặt lại khiến cô được nhiều người chú ý hơn. Thế nào là không biết chơi đàn chứ. Chẳng qua chỉ là nói dối.

_ Chắc thất vọng lắm hả? Kết quả không như mình mong muốn.

Minh Vũ đã đứng bên cạnh Nhã Thư từ lúc nào, Gia Huy và Gia Hưng cũng vừa bước đến, nhưng không nhìn thấy Hải Anh.

_ Anh nói gì vậy, tôi không hiểu.

_ Cả ngày hôm qua Dương Vi ở cùng chúng tôi. Chưa hề nhìn thấy Dương cầm.

Một giọng nói khác trả lời Nhã Thư, ánh mắt anh vẫn hướng về Dương Vi trên sân khấu. Gia Huy nhún vai, sắc thái ung dung bình thản.

Nhã Thư hơi chột dạ, cô nhất thời quên mất sự hiện diện của đám Gia Huy mà phát ngôn bừa bãi. Thế nhưng, Nhã Thư không làm mất sự kiêu ngạo của mình.

_ Sao không tố cáo đi. – Đôi môi xinh đẹp của Nhã Thư khẽ cong, tạo thành một nụ cười hoàn hảo.

_ Chúng tôi không muốn phá hỏng tiết mục chị đã khổ công dàn dựng thôi. Hơn nữa, anh Hải Anh rất thích.

Gương mặt xinh đẹp của Nhã Thư ngày càng trở nên khó coi. Cô quay sang hướng Gia Hưng đang nhìn. Hải Anh đứng ở bên góc phải sân khấu, hắn cười rất nhẹ, ánh mắt chưa một giây nào rời khỏi cô gái đang biểu diễn dương cầm trên sân khấu.

Dương Vi không về biết sự xuất hiện của Hải Anh và những người kia nên sau khi biểu diễn liền bước xuống sân khấu cùng Hoàng Ân rời khỏi hội trường trong sự chú ý của nhiều người. Khi lướt qua Nhã Thư cô liền nở một nụ cười nhẹ, mang theo hàm ý biến ơn khiến Nhã Thư gần như hoá điên. Hại người không thành còn khiến người ta nổi tiếng hơn. Cô sẽ chẳng bao giờ nuối trôi được cục tức này.

....

_ Cậu… hình như rất thân thiết với Hội Học Sinh.

Sau một lúc suy nghĩ, Hoàng Ân quyết định nói ra suy nghĩ của mình. Đồng thời cậu cần xác nhận một số chuyện.

_ Ừ, có vấn đề gì không?

_ Không. Nhưng mà tớ vẫn thấy bọn họ không hợp với cậu.

_ Ở điểm nào?

Cuộc sống của Hoàng Ân khá chuẩn mực, còn đám Gia Hưng thì đi ngược với điều đó.

Hoàng Ân suy nghĩ một lát, cậu nhớ lại những gì Hội Học Sinh đã thực hiện từ khi mới thành lập cho đến bây giờ. Tất cả mọi hoạt động đều mang lại lợi ích cho trường, nhưng cách hành xử của họ có phần ngông cuồng. Nhất là những thành viên của Hội, cậu thấy họ không xứng đáng nắm giữ vị trí đó.

Và còn có một lí do cá nhân khác. Cậu vẫn không hiểu tại sao Dương Vi lại đối xử thân thiết với những người đó hơn cậu. Thái độ của Dương Vi khi nói chuyện cùng cậu, nó rất lạnh nhạt và xa cách.

_Đối với những người như Gia Hưng thì các cô gái thích danh tiếng sẽ lao vào, còn những người… Biết nói thế nào nhỉ, hiền lành chăng, thì sẽ không dám mạo hiểm.

_ Lao vào? Cậu dùng từ hay thật đấy.

Khóe môi Dương Vi khẽ cong, tạo thành một nụ cười châm chọc. Dù cho cố gắng tìm hiểu nhưng Hoàng Ân vẫn không thể đoán được ý nghĩa thật sự trong nụ cười của cô. Không hắn là chế giễu, nhưng chắc chắn không hề có ý tốt.

_ Không phải, tớ không phải nói cậu…

_ Không hiểu gì về người khác thì đừng đưa ra lời nhận xét.

Nói rồi Dương Vi bỏ đi một mạch, không thèm nhìn lại. Không phải vì cô giận dỗi gì Hoàng Ân. Nhưng cô vừa phát hiện ra mình lỡ lời rồi. Những hành động vừa rồi không phải là những điều mà một cô gái ngây thơ nên làm. Cô đã quên mất việc đóng kịch mà chỉ lo tức giận dùm mấy người kia. Đã thế còn dùng bộ mặt mỉa mai rồi triết lí đó để nói chuyện. Không còn gì là hình tượng nữa. Mất sạch rồi.

Hết giờ ra chơi, Hoàng Ân cùng Dương Vi về lớp, vì cậu học cạnh lớp cô nên cũng không có gì bất tiện. Lúc này Dương Vi mới nghiệm lại câu nói khá nổi tiếng mọi người hay nói với nhau. “Oan gia tương phùng”.

Khi Dương Vi về gần tới lớp mình thì không biết từ đâu Minh Vũ chạy đến ôm cô. Chỉ một ngày không gặp mà độ biến thái đã tăng lên một bậc rồi. Dương Vi không khỏi cảm thán.

Từng sống ở nước ngoài nên cô xem cái ôm này rất bình thường nhưng Hoàng Ân không nghĩ như vậy. Gương mặt cậu rất khó coi.

_ Này, anh làm gì vậy? – Hoàng Ân khó chịu lên tiếng.

Minh Vũ không nhìn Hoàng Ân nhưng cũng buông Dương Vi ra vì lúc này có rất nhiều ánh mắt nhìn vào bọn họ.

Gia Hưng từ xa bước đến lắc đầu nhìn Minh Vũ rồi bước vào lớp, không quan tâm chuyện ồn ào bên ngoài. Công việc của lớp trưởng không thể bỏ lỡ. Ổn định lớp trước khi vào tiết.

_ Anh nghe Hải Anh kể rồi, vai em còn đau không. Đều là lỗi của anh, tối qua không về nhà. Chiều anh sẽ mang về mấy miếng dán giảm đau loại tốt nhất, rồi kê lại đơn thuốc cho em. Mấy thứ cảnh sát cung cấp không chất lượng chút nào.

_ Em không sao mà. Chỉ va đập chút xíu. Anh không cần phải lo.

_ Tấm lòng của một vị bác sĩ nổi tiếng trong tương lai mà em nỡ từ chối sao. Sau này tìm lại không dễ đâu.

Nhìn gương mặt nghiêm túc nhưng thái độ đùa giỡn của Minh Vũ khiến Dương Vi không khỏi bật cười. Thành viên của Hội học sinh tốt bụng như thế, cô có thể nào tránh xa như lời Hoàng Ân đây.

_ Vậy thì em nhận, còn anh Hải Anh bị thương không nhẹ đâu, anh cũng nên có chút quan tâm.

_ Ôi, thằng đó khoẻ lắm. Em khỏi lo.

Dương Vi cười gượng, trong lòng thầm an ủi Hải Anh. Hắn thật đáng thương khi có một người bạn tốt bụng như vậy.

Vì giáo viên chưa vào lớp nên khá đông học sinh tụ tập xem cảnh anh em thân thiết của Minh Vũ và Dương Vi. Minh Vũ dường như quá quen với cảnh này nên không mấy bận tâm. Nhưng Dương Vi thì khác, cô rất lúng túng.

_ Anh không để Dương Vi vào lớp hay sao?

Tiếng Gia Hưng vọng ra từ đám đông. Minh Vũ sực nhớ ra liền chào Dương Vi rồi rẽ lên cầu thang về lớp của mình. Đám học sinh dãn ra cùng với những tiếng xì xầm to nhỏ. Dương Vi liếc mắt qua Hoàng Ân đang đứng nhìn mình chằm chằm. Cô cảm thấy hơi có lỗi. Dù sao nói chuyện thân thiết với người mà cậu mình không thích ngay trước mặt người ta quả thật là một điều không hay.

_ Cậu cũng về lớp đi.

Hoàng Ân không nói gì, cậu chỉ lẳng lặng quay về lớp. Mối quan hệ của ba người họ không đơn giản như cậu nghĩ. Như thế thì phải làm sao để Dương Vi để ý đến cậu đây. Hoàng Ân khẽ thở dài.

Buổi tối, Minh Vũ lại dọn về biệt thự. Vì chuyện đã xảy ra đêm qua khiến cậu vô cùng lo lắng. Dù sao những ngày sau đó, ba mẹ cậu đều phải tham dự hội thảo cả ngày nên cũng không có gì gọi là ảnh hưởng gì khi không về nhà.

Sau sự kiện đêm qua, Dương Vi và Hải Anh thân thiết hơn rất nhiều. Đêm nay cô còn ngồi gần hắn trong lúc cả ba người xem phim ma. Minh Vũ là một người có tâm hồn “nhạy cảm”, cậu nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Ngậm ngùi nhìn khoảng cách của mình và Dương Vi bỗng dưng trở nên xa cách. Còn khoảng cách giữa cô và Hải Anh không biết rút ngắn tự bao giờ. Minh Vũ từ buồn bã chuyển sang tủi thân, có chuyện gì đó mà cậu không biết. Cả hai người kia đều không nói. Minh Vũ tự giác ngồi xích ra một góc, trong lòng không khỏi thầm rơi nước mắt.

Trong lúc cùng xem phim ma với Hải Anh và Minh Vũ, trong đầu Dương Vi dấy lên một vài suy nghĩ phức tạp. Hình như dao này cô đang dần thay đổi, sự thay đổi diễn ra không rõ ràng nhưng không phải là không có. Việt Nam có lẽ là nơi dừng chân lâu nhất của cô, và là nơi duy nhất cô không muốn rời khỏi.

Dương Vi tự nhủ với bản thân, đây được xem là nơi khá an toàn trên thế giới, không chiến tranh, không khủng bố, không bạo động, vô cùng an toàn, hơn nữa nơi này còn là quê hương của cô. Với nhiều lí do, Dương Vi mỉm cười tự nhắc nhở bản thân không nên để ý quá nhiều.

_ Minh Vũ, nhà này có trộm vào cũng là do cậu hết đấy.- Hải Anh mắt vẫn không rời màn hình, tay cầm lon nước ngọt, ung dung nói.

_ Tại sao lại do tớ? - Minh Vũ cảm thấy vô cùng bất bình, miễn cưỡng rời mắt khỏi cảnh phim gay cấn để trừng mắt với Hải Anh.

_ Xem nào, ai từng nói với tớ nhà này không cần có bảo vệ vì sẽ không có tên trộm nào dám vào. Vậy mà giờ đây tớ và Vi bị thương cậu tính thế nào đây?

_ Thì đây là trường hợp bất đắc dĩ, cậu xem, cảnh sát đã bảo đây là bọn trộm từ nơi khác. Tớ thề với cậu, bọn trộm trong khu vực này có chết cũng không dám mò vào đây.

Dương Vi định bụng sẽ không tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai người nhưng bỗng nhiên cảm thấy kì lạ. Tại sao không ai dám vào?

_ Tại sao không dám mò vào?- Dương Vi vừa hỏi vừa ăn bánh, nhìn Minh Vũ đầy mong chờ.

Minh Vũ rời mắt khỏi Hải Anh, cậu khoác vai Dương Vi nhìn cô bằng ánh mắt đầy bí ẩn khiến cô cảm thấy hơi rợn người.

_ Nếu là em, em có dám vào một căn biệt thự bị bỏ hoang và có nhiều hồn ma vất vưởng không?

Nghe xong câu hỏi của Minh Vũ, Dương Vi bỗng dưng bị nghẹn, liền vơ vội chai nước ngọt trên bàn uống lấy uống để. Cô đẩy Minh Vũ ra, ngờ vực hỏi:

_ Anh phao tin đồn, ngôi biệt thự này có ma?

_ Bingo! Em thật thông minh.

_ Anh nghĩ ai cũng tin vào điều đó sao?

_ Tất nhiên phải thấy mới tin chứ.

Minh Vũ nhìn sang Hải Anh cười cười khiến hắn cảm thấy nguy hiểm liền vội nhìn sang.

_ Thật ra Hải Anh là một hồn ma hoàn hảo. Có lần, cậu ta đứng trong một căn phòng không bật đèn trên lầu ba nhìn xuống đường. Không biết tại sao mọi người xung quanh lại truyền tai nhau tin đồn. Anh chỉ là thêm hương vị cho câu chuyện.

Nghe xong câu giải thích thú vị của Minh Vũ, Dương Vi cười lớn, còn Hải Anh ném gối vào đầu cậu ta rồi bỏ lên lầu kèm theo một câu oán trách.

_ Tên dở hơi.

Trước sự lạnh nhạt của hắn, Minh Vũ vội vàng chạy theo xin lỗi.

_ Bạn hiền đừng giận, không phải là tớ cố ý đâu.

Dương Vi nhìn cảnh tượng buồn trước mắt không thể nhịn cười. Cuối cùng thì cô đã hiểu lí do các học sinh trong trường bàn tán về mối quan hệ mờ ám của Hải Anh và Minh Vũ. Nhìn bọn họ lúc này chẳng khác nào người yêu đang cãi nhau. Dương Vi tắt bộ phim đang coi dở, dọn dẹp vỏ lon nước ngọt và vỏ bánh lăn lóc trên bàn. Khi đi ngang qua phía cầu thang, cô còn gọi với lên lầu.

_Bây giờ em đã tin việc hai anh có tình ý với nhau rồi.

Ngay lập tức từ trên lầu có tiếng vọng xuống.

_ Em yên tâm, dù tôi có đồng tính, đối tượng cũng không phải cậu ta.

Tiếp theo là một giọng nói ai oán.

_ Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy? Tớ có gì không tốt, nữ sinh ai cũng thích tớ, chỉ có cậu là không.

_ Tớ không phải là nữ sinh.

_ Thôi nào với tình bạn nhiều năm của chúng ta. Cậu còn chưa hiểu rõ tớ nữa sao.

Dương Vi nghe tiếng nói ồn ào trên lầu, bất giác mỉm cười. Trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ và bình yên. Ôi, lúc này cô không muốn rời đi nữa rồi. Nếu có thể sống mỗi ngày đều vui vẻ như thế thật tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.