Màu Của Kí Ức

Chương 37: Ngoại truyện 1: Dù có chuyện gì xảy ra, vẫn sẽ có tôi chống đỡ cho cậu (2)




Đi được một đoạn khá xa, thời tiết xung quanh cũng dần thay đổi. Dù nhiệt độ vẫn ổn định nhờ hệ thống điều hòa nhưng bên ngoài cửa sổ đã bị sương sớm đọng lại che mờ toàn bộ. Hà Trang nhìn ra cửa sổ đến ngây ngẩn, cô đưa tay chạm nhẹ vào tấm kính, tay truyền đến cảm giác lạnh buốt. Có lẽ bên ngoài nhiệt độ đã xuống rất thấp.

Nhìn đồng hồ điện tử trong xe, 4 giờ sáng. Như vậy Gia Hưng đã lái xe nhiều tiếng liền. Vừa quay sang Hà Trang đã bị sự điềm tĩnh kia thu hút. Cô biết rằng cậu điển trai nhưng không chú ý quá nhiều bởi vì sự thất bại trong mối tình trước khiến cô luôn cảm thấy bất ổn trong lòng.

Giờ phút này cô mới có dịp nhìn thật kĩ chàng trai bên cạnh. Người đã hợp tác với cô hơn 4 lần, người đã hứa sẽ chống đỡ mọi thứ cho cô, người duy nhất không xem cô là gánh nặng, và cũng là người sẵn sàng liều mạng để cứu cô. Trong lòng Hà Trang ngoài sự cảm kích ra còn có rất nhiều cảm xúc kì lạ khác.

Gia Hưng cảm nhận được cô nhìn mình đã lâu, hơi tò mò nhìn sang khiến người nào đó giật mình vì bị phát hiện, vội vàng quay sang hướng khác.

_ Sao vậy?

_ Hay là để tôi lái xe cho. Cậu nghỉ ngơi đi.

_ Cậu biết lái xe hơi à?

_ Biết một chút.

_ Biết cũng không đổi. Cậu mới cần nghỉ ngơi. Dù sao hơn một tiếng nữa chúng ta cũng phải tìm nơi nào đó để mua quần áo ấm. Khi đó có thể nghỉ ngơi một lát.

Hà Trang gật đầu, không cãi nữa. Lâu rồi cô không đụng vào xe, lúc trước cũng chỉ học sơ một ít, sợ rằng không giúp đỡ được bao nhiêu mà còn gây thêm tai nạn.

Không khí trong xe lại khôi phục lại sự tim lặng ban đầu. Gia Hưng suy nghĩ gì đó một lát rồi buộc miệng nói.

_ Cậu không cần nói cảm ơn tôi nữa. Tất cả mọi chuyện tôi làm đều vì tôi muốn thế. Đối với con trai mà nói, có thể mang lại những gì tốt nhất cho người con gái mình yêu mới sống thoải mái được.

Từng lời nói của Gia Hưng như đánh một cú thật mạnh vào cảm xúc của Hà Trang, khiến nội tâm cô rung động mãnh liệt. Nhưng lời nói nhẹ nhàng bâng quơ này cô phải hiểu như thế nào cho đúng đây. Cô rất hi vọng nó dành cho mình nhưng sự bất an và tự ti lại nhắc nhở cô không được kì vọng quá nhiều.

Phải mất vài giây sau, Gia Hưng mới biết mình lỡ miệng nói ra những gì. Cậu lúng túng tìm cách đánh lạc hướng sự chú ý của cô.

_ Để tôi tìm xem có nơi nào cho chúng ta ở tạm vài ngày không?

Gia Hưng một tay điều khiển vô lăng, một tay rút điện thoại ra tìm số. Cậu phải kéo lên kéo xuống danh bạ đến mấy lần mới có thể tìm ra số cần gọi. Có lẽ vì cậu không được tập trung cho lắm. Trong lúc chờ bên kia nhấc máy, Hà Trang liền lấy ra một chiếc tai nghe gắn vào điện thoại Gia Hưng rồi tự tay đeo vào cho cậu.

_ Như thế sẽ không cần phải cầm điện thoại. Tiện hơn một chút.

Hà Trang giải thích, Gia Hưng chưa kịp phản ứng thì cuộc gọi đã được kết nối.

_ Thằng nhóc này. Còn sớm gọi ông làm gì?

_ Ông ngoại, ông có khỏe không?

_ Khỏe, ông ngoại mày rất khỏe. Sao? Muốn xin xỏ gì ông à?

_ Dạ không. Cháu chỉ muốn hỏi xem trên Đà Lạt gia đình ta có nhà hay khách sạn nào không thôi.

_ Giờ này cháu lên Đà Lạt làm gì? Không đi cùng ba mẹ à? Còn thằng Huy nữa.

_ Cháu với bạn có việc gấp. Tiện đường lái xe lên đấy luôn.

_ Bạn gì? Trai hay gái.

Gia Hưng bỗng dưng im bặt. Cậu phải trả lời như thế nào nhỉ?

_ Bạn gái đúng không? Mới tí tuổi đầu đã dẫn người yêu đi du lịch. Thật là.

_ Ông ơi, cháu không có.

_ Thôi ông hiểu mà. Con nít bây giờ đứa nào chẳng như mày. Địa chỉ ông gửi sau. Đi chơi vui vẻ. Nhanh chóng đưa về nhà là được.

_ Cháu...

Đáp lại Gia Hưng chỉ là tiếng tút dài. Cậu thở dài gỡ tai nghe ra, ông cậu hiểu lầm mất rồi. Trên màn hình rất nhanh nhận được một dòng địa chỉ. Càng nhìn cậu càng cảm thấy mờ mịt. Trước đây Gia Hưng đã đi Bảo Lộc vài lần nhưng chưa bao giờ ghé qua Đà Lạt, nên việc tìm đường đối với cậu vô cùng khó khăn.

Hà Trang nhìn thấy sự bối rối của Gia Hưng, cô liền lấy điện thoại mình bật định vị toàn cầu (GPS) rồi nhập dòng địa chỉ kia vào. Trên màn hình hiện ra một đường đi màu đỏ nối 2 địa điểm trên bản đồ. Trên đường đi đó có biểu tượng đang di chuyển biểu thị cho bọn họ lúc này. Cô đặt điện thoại trước bảng điều khiển xe.

_ Đi theo là được. Nhưng có lẽ còn khá xa.

_ Cậu ngủ một lát đi.

Hà Trang gật gật đầu đồng ý. Cô điều khiển cho ghế xe ngả về phía sau rồi thay đổi một tư thế thoải mái hơn, hai mắt dần dần khép lại.

_ Đến nơi gọi tôi dậy nhé.

_ Ừ.

Ánh mắt cô mơ màng nhìn vào làn sương mù dày đặc phía trước qua ánh đèn pha mờ ảo. Hà Trang không hiểu vì sao cô lại thả lỏng mình để chìm vào giấc ngủ như thế này, một điều trước nay chưa từng có. Có lẽ vì người con trai bên cạnh này chăng? Cô cũng không rõ. Hà Trang nhìn sang Gia Hưng lần cuối cùng rồi bình yên chìm vào giấc ngủ.

Gia Hưng nhìn cô gái bên cạnh. Dù đã ngủ nhưng gương mặt vẫn còn sự bất an mơ hồ. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, trong lúc đi tìm củi trong rừng ở lần dã ngoại trước, cô đã vô tình nói ra sự sợ hãi của mình mà không hề nhận ra. Cô sợ mình bị người khác bỏ rơi, cô sợ rằng nếu vô tình thiếp đi ở một nơi xa lạ khi tỉnh dậy sẽ không còn một ai bên cạnh nữa. Tất cả mọi người sẽ rời đi trước, lãng quên sự tồn tại của cô, bỏ rơi cô một mìnn đơn độc.

Có lẽ lúc đó, Hà Trang không cố tình nói cho Gia Hưng biết nhưng cậu lại vô tình nghe thấy khoảnh khắc hiếm hoi cô nói chuyện thoải mái mà không cần suy nghĩ nên nhanh chóng ghi nhớ thật kĩ.

Nhìn cô hơi co người Gia Hưng liền khởi động máy sưởi bởi vì lúc này cậu không có gì để giúp cô bớt lạnh. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay lạnh, nói thật khẽ.

_ Yên tâm ngủ. Vì tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.

Chiếc xe di chuyện chậm rãi trong làn sương mù dày đặc. Gia Hưng chỉ ước rằng đoạn đường này xa thật xa, để giây phút này kéo dài mãi mãi. Rồi đây, cậu sẽ phải buông tay, để cho anh trai mình được hạnh phúc. Nhưng những khoảnh khắc này mãi mãi là của riêng cậu.

...

Hà Trang bất ngờ tỉnh dậy vì không khí lạnh bất ngờ ùa vào, đánh thức cô. Phía trước là cảnh chợ sớm tấp nập, trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có vài vệt sáng. Thấy cô giật mình tỉnh giấc, Gia Hưng vừa bước ra ngoài một nửa liền quay ngược trở vào, nhanh chóng đóng cửa, không cho hơi lạnh tràn vào xe.

_ Cậu dậy rồi à?

_ Ừ. Mấy giờ rồi?

_ Năm rưỡi. Còn sớm. Cậu buồn ngủ thì ngủ tiếp đi. Tôi đi ra ngoài mua một ít đồ.

_ Cho tôi đi cùng đi.

Hà Trang không muốn ở lại một mình. Cô cảm thấy không an toàn ở một nơi xa lạ như thế này. Gia Hưng nhìn cô do dự.

_ Bên ngoài lạnh lắm. Cậu không có áo ấm. Sẽ bệnh đó.

_ Không sao mà.

Hà Tràn xua tay, cô tháo dây an toàn rồi mở cửa bước ra ngoài. Không khí lạnh lẽo liền lập tức bao trùm lấy cô khiến cô không khỏi rùng mình. Lạnh quá. Nhưng cô rất thích. Thích không khí trong lành lạnh buốt của buổi sớm mai này. Gia Hưng nhìn cô cố chấp như thế chỉ hơi lắc đầu rồi xoa hai bàn tay của mình cho nóng lên rồi áp lên hai má cô.

_ Lạnh không? Đã hối hận chưa?

_ Chưa.

Giữ lấy đôi tay ấm áp đang áp trên má mình, Hà Trang nhắm chặt hai mắt mím chặt môi. Gia Hưng nhìn hành động này của cô liền bật cười, cậu nắm lấy tay cô kéo về phía trước.

_ Đi mua áo ấm trước.

Đến trước quầy bán áo len, Hà Trang chọn mãi không được cái nào trong khi Gia Hưng đã chọn được một chiếc áo gió màu đen. Nhìn cô loay hoay mãi trong khi trên người chỉ có một chiếc áo thun mỏng giữa trời lạnh thấu xương, cậu cảm thấy thật khó chịu trong lòng. Không nghĩ ngợi nhiều, Gia Hưng lấy một chiếc áo choàng màu trắng dày cộm choàng lên người cô. Sau đó nhanh chóng trả tiền rồi kéo cô rời đi.

_ Những lúc khác cậu chọn đồ bao lâu cũng được nhưng bây giờ rất lạnh, phải chú ý đến sức khỏe một tí chứ.

Thấy Gia Hưng nổi giận, Hà Trang im re, không dám hó hé nửa lời chỉ biết đi theo sau lưng cậu. Dù đang tức giận nhưng cậu vẫn không quên nắm tay cô dắt đi, không hề bỏ cô lại phía sau. Với hành động nhỏ này của cậu cũng khiến cô cảm kích không thôi.

Sau khi ăn sáng xong, bọn họ di chuyển về một căn biệt thự nhỏ của gia đình Gia Hưng. Đó là một ngôi nhà nhỏ ở phía cao trên một con đường dốc. Trong nhà chỉ có một người đàn ông tầm 50 tuổi đón hai người.

Vừa lên phòng, Gia Hưng đã ngã nhoài xuống giường ngủ ngay lập tức. Hà Trang vì đã ngủ trước trên xe nên lúc này khá tỉnh. Cô vừa định tìm Gia Hưng để hỏi cậu một vài chuyện thì nhận ra cậu đã nhanh chóng thiếp đi.

Hà Trang liền bước đến đóng cửa sổ phòng đang mở toang rồi bước đến bên giường, kéo chăn ra đắp lên cho Gia Hưng. Cô còn cẩn thận đỡ cậu nằm lên gối, chỉnh lại góc chăn thật kĩ.

Gia Hưng mệt đến mức vừa đặt lưng xuống giường đã nhanh chóng thiếp đi mà không cần đắp chăn hay gối đầu. Khi nhìn thấy điều đó, Hà Trang rất tự nhiên giúp đỡ cậu làm tất cả. Hoàn tất mọi việc xong, cô vẫn không muốn rời đi mà nán lại nhìn Gia Hưng một chút, nhưng không hiểu vì lí do gì mà bắt đầu buồn ngủ rồi ngủ gục bên giường cậu.

Gia Huy đứng ở bên ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Mọi chuyện có lẽ đã kết thúc rồi. Cầm bức giấy báo du học trên tay, anh thoáng chút trầm mặc.

Khi vừa nhận cuộc gọi của ông ngoại vào lúc sáng sớm, anh có thể lờ mờ đoán được cô gái đó là ai nhưng anh cố tình không muốn tin mà tự mình đi kiểm chứng. Bây giờ, khi nhìn thấy sự dịu dàng hiếm hoi trong đôi mắt lạnh kia anh đã tin rồi...

Khi Gia Hưng tỉnh dậy trời cũng đã về chiều. Cậu ngủ gần nửa ngày để bù lại cho sức lực đã hao tốn một đêm. Lúc vừa tỉnh giấc, cậu nhìn mình được đắp chăn cẩn thẩn có chút ngạc nhiên nhưng đến khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc đang ngủ gục bên giường còn bất ngờ hơn nữa. Cậu chạm vào hai cánh tay lạnh ngắt của cô, khẽ nhíu mày. Không biết cô đã ngủ như thế này bao lâu rồi.

Gia Hưng bước xuống giường, nhẹ nhàng bế cô đặt vào vị trí mình vừa rời khỏi, đắp chăn thật kín cho cô rồi mở cửa ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng, Gia Hưng liền gặp Gia Huy đang dựa người vào tường nhìn cậu.

_ Anh hai.

_ Ừ. Em dậy rồi à?

Gia Huy nhún vai, thái độ bình thản nhưng có phần gượng gạo. Gia Hưng nhìn anh, rồi nhìn vào trong phòng. Có lẽ đã đến lúc cậu phải rời đi.

_ Anh ở lại đi. Em sẽ về Sài Gòn.

Ngay lúc Gia Hưng vừa quay đi lại bị Gia Huy giữ lại. Anh nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có.

_ Sao em lại về Sài Gòn? Em định bỏ lại cô ấy một mình ở đây à? - Giọng nói Gia Huy có phần nóng nảy.

_ Còn có anh mà. Anh yêu cô ấy đúng không? Vì thế anh ở lại đây đi.

Gia Hưng gỡ tay Gia Huy đang đặt trên vai mình ra, nhẹ nhàng nói. Tui rằng cậu đang cười nhưng bên trong đôi mắt là nỗi buồn vô tận. Anh sững người ra nhìn cậu một lúc rồi đặt vào tay cậu một tờ giấy.

_ Tuần sau anh nhập học rồi. Anh chỉ đến để tạm biệt em thôi. Bây giờ anh sẽ sang Nhật Bản để tạm biệt ba mẹ, rồi lại đến Huế để chào ông ngoại rồi sẽ đi. Đây là quyết định của anh.

_ Tại sao lại nhanh như vậy?

Gia Hưng nhìn tờ giấy trong tay, vô cùng bất ngờ.

_ Mới nhận được giấy báo hôm qua. Anh quyết định sẽ đi du học vài năm. Em ở lại chăm sóc ba mẹ và cả cô ấy nữa. Hứa với anh là phải chăm sóc và bảo vệ cô ấy thật tốt. Selina là một người có nhiều chuyện không vui, rất dễ buồn và mặc cảm. Đừng làm cho cô ấy khóc.

Gia Huy cẩn thận dặn dò em trai. Rồi ngắm nhìn cô gái đang ngủ trong phòng một lần cuối cùng trước khi rời đi. Nhiều năm sau khi anh quay về sẽ không còn phải lưu luyến này nữa. Phương trời xa xôi kia sẽ giúp anh buông bỏ tình yêu đơn phương đã kéo dài hai năm này.

_ Em...

Gia Hưng ấp úng. Không biết phải nói gì. Gia Huy ôm em trai mình trước khi rời đi, bảo cậu không cần phải tiễn. Nghỉ hè anh sẽ về nước. Đi đến giữa cầu thang, Gia Huy đột nhiên dừng bước.

_ Đừng áy náy trong lòng. Anh có thể nhường em mọi thứ trừ người mình yêu. Vì thế lần này không phải anh nhường em như lúc nhỏ nữa mà bởi vì người cô ấy yêu là em. Không phải anh.

Nói xong Gia Huy bước đi khuất bóng khỏi cầu thang. Bước đi không bao giờ quay đầu lại. Bóng hình đầy lẻ loi và cô độc trong buổi chiều muộn...

Sau khi Gia Huy rời đi, Gia Hưng quay trở lại vào phòng, nhìn thấy Hà Trang đang ngủ rất say không nỡ đánh thức nên mặc thêm áo ấm vào rồi đi ra ngoài. Lần này Gia Hưng gọi taxi để đi đến một vài shop quần áo lớn ở thành phố này, cậu không dám lái xe nữa. Dù sao điều khiển ô tô khi chưa đủ tuổi cũng không phải là một việc tốt. Đêm hôm qua vì bất đắc dĩ muốn ra ngoài giữa đêm nhưng không thích hợp làm phiền tài xế riêng của gia đình nên cậu mới tự mình lái xe ra ngoài. Còn lúc này vẫn nên đi taxi thì tốt hơn.

Những cửa hàng bán quần áo ở Đà Lạt tất nhiên sẽ không quá hoành tráng như ở Sài Gòn nhưng cũng khá lớn. Gia Hưng rất nhanh chọn được cho mình 2 bộ đồ, nhưng còn quần áo của Hà Trang, cậu phân vân mãi. Nếu như chờ cô tỉnh dậy rồi tự mình đi mua có lẽ khi đó trời đã khuya, không còn cửa hàng nào còn hoạt động, cô phải mặc bộ đồ từ hôm mình bị bắt cho đến lúc này chắc chắn sẽ cảm thấy không thoảng mái. Nhưng nếu cậu lựa đồ cho cô thì… Vấn đề này cần được suy nghĩ.

Mất một quãng thời gian đấu tranh tư tưởng, cậu quyết định sẽ mua một bộ cho cô mặc tạm vào đêm nay, ngày mai tính tiếp. Gia Hưng đứng ở quầy quần áo nữ, chọn lựa một lúc lâu mà vẫn không tìm được bộ nào vừa ý. Cậu không biết cô thích loại quần áo nào, phong cách nào nên mãi vẫn không chọn được.

Khoảng chừng 20 phút sau, cậu lấy một bộ mà mình cảm thấy ổn nhất rồi tính tiền. Đúng lúc đó, điện thoại cậu bỗng dưng đổ chuông, một hàng số lạ chạy trên màn hình. Nhíu mày nhìn hàng số đó, Gia Hưng đoán có lẽ không phải là cuộc gọi trong nước nhưng vẫn nhấc máy.

_ Cậu là Gia Hưng?

Giọng đàn ông lạnh nhạt vang lên khiến Gia Hưng có hơi bất ngờ, cậu dường như có thể đoán ra người gọi là ai. Phút chốc tâm trạng cậu trở nên nặng nề, có phần căng thẳng như một người làm sai đang sẵn sàng nhận tội.

_ Dạ, là cháu.

_ Cảm ơn cậu đã giúp con gái tôi.

Simon nói rồi im lặng. Ông không biết phải nói lời đề nghị tiếp theo như thế nào. Ở phía bên này, tâm trạng Gia Hưng bớt hồi hộp một ít nhưng vẫn còn căng thẳng.

_ Chỉ là những việc cháu nên làm thôi.

_ Tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không?

_ Dạ, bác cứ nói.

_ Giữ con bé trên Đà Lạt cho tôi trong 3 ngày tới được không? Còn lí do tôi sẽ tìm cách nói với nó.

Ban đầu Gia Hưng có chút không hiểu tại sao Simon lại đề nghị như thế. Nhưng khi cậu nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua liền đồng ý. Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu vẫn có thể đoán được phần nào sự nguy hiểm lúc này ở Sài Gòn.

_ Dạ được.

_ Cảm ơn cậu. Chăm sóc nó dùm tôi nhé?

_ Bác yên tâm.

_ Ừ. Chào cậu.

Gia Hưng tắt máy, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn hẳn. Thật may cậu vẫn còn được ba của Hà Trang tín nhiệm. Trong suốt cuộc gọi, cậu cứ thấp thỏm như đang ngồi trên đống lửa.

Trên đường về, Gia Hưng đã nghĩ đến chuyện báo cho mẹ mình một tiếng nhưng rồi lại nghĩ bây giờ ba mẹ cậu đang ở Nhật, nếu cậu vắng nhà vài ngày sẽ không ảnh hưởng nhiều. Năm học vừa kết thúc nên cũng không cần lo lắng. Giải quyết xong nhiều suy nghĩ rối rắm trong đầu, Gia Hưng thoải mái hẳn. Cậu tạt qua một quán ăn mua 2 phần rồi mới bảo taxi quay về nhà.

Vừa về đến, Gia Hưng liền bắt gặp Hà Trang đang ngồi đọc báo ở phòng khách. Cậu bước đến đặt tất cả những gì vừa mua được lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô.

_ Cậu dậy lâu chưa?

_ Cũng không lâu. Tầm 30 phút trước. - Hà Trang gấp tờ báo đặt sang một bên rồi trả lời.

_ Cậu muốn ở lại đây chơi vài ngày không?

Nhớ lại cuộc gọi của Simon lúc nãy, Hà Trang âm thầm mừng rỡ vì ý kiến của Gia Hưng thật đúng với suy nghĩ của cô lúc này.

_ Muốn chứ.

_ Ừ. Ăn tối thôi. Mai chúng ta đi chơi.

Trước khi đi ngủ, Gia Hưng gõ cửa phòng Hà Trang, lúng túng đặt vào tay cô một bộ quần áo.

_ Cậu thay tạm nhé. Tôi không biết cậu có thích không? Mai tôi dẫn cậu mua thêm.

Hà Trang ôm bộ đồ trên tay, tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết. Cô biết người con trai nay luôn đối xử với cô rất tốt, nhưng với những hành động của cậu luôn khiến cô không thể nào không cảm kích.

_ Đợi tôi một lát nhé.

Nói rồi cô quay ngược vào phòng để thay đồ. Đứng trước gương, Hà Trang hơi cười. Ở nhà cô cũng có một vài bộ đồ mang phong cách này, cậu ta chọn đồ vô tình hợp với sở thích của cô. Nhưng cho dù không trúng sở thích của mình đi nữa, Hà Trang cũng sẽ rất vui vì đó là của người cô thích mua cho.

_ Thích thật đấy. Cảm ơn cậu nhiều nhé.

Nhìn Hà Trang đứng trước mặt trong bộ đồ mình đã chọn, Gia Hưng bất động trong vài giây.

_ Cậu thích là tốt rồi. Thôi cậu vào ngủ đi.

_ Ừ. Ngủ ngon.

_ Ngủ ngon.

...

Ngày đầu tiên, Gia Hưng và Hà Trang giống như những khách du lịch bình thường. Buổi sáng lần lượt tham quan những địa điểm nổi tiếng ở thành phố này. Chiều thì ra Hồ Xuân Hương ăn vặt rồi đạp xe đạp đôi đi dạo một vòng dọc hồ Xuân Hương. Tối đến đi dạo chợ đêm đến khuya. Có thể xem là một ngày vui vẻ và bận rộn.

Qua ngày thứ hai, Gia Hưng rủ Hà Trang đi trượt thác nhưng đáp lại cậu chỉ là sự e dè của cô.

_ Tôi cũng thích lắm nhưng mà lại sợ. Lúc trước tôi phải ngồi ở vị trí điều khiển ý, cảm giác như sắp rớt ra khỏi đường chạy.

Khi Gia Hưng nghe được lí do cũng hiểu được phần nào. Cậu liền trấn tĩnh cô.

_ Cậu nghĩ tôi sẽ để cậu ngồi ở vị trí đó sao. Chúng ta đi chung một xe. Tôi điều khiển, cậu ngồi phía trước là được rồi.

Nghe được điều đó, Hà Trang cảm thấy an tâm hơn hẳn. Cô liền gật đầu đồng ý rồi theo Gia Hưng đến địa điểm trượt thác cách trung tâm Đà Lạt khá xa.

Xe trượt có hai chỗ. Vị trí phía sau dành cho người trực tiếp điều khiển xe trượt. Gia Hưng đỡ Hà Trang ngồi vào trước, còn mình thì ngồi phía sau cô. Lúc này, cả người cô dựa hẳn vào lòng cậu. Bất giác cả hai im lặng, cảm giác này rất kì lạ.

_ Năm tôi 14 tuổi, gia đình tôi chơi trò này một lần, tôi đã ngồi ở vị trí điều khiển. Tôi thì không dám cho xe đi nhanh vì sợ, nhưng em trai tôi thì liên tục hối thúc. Hôm đó như một cực hình. Từ đó dù rất muốn chơi trò này một lần nữa nhưng lại nghĩ đến mình phải điều khiển đành bỏ luôn.

Trong lúc chờ đến lượt xe mình, cô kể cho Gia Hưng nghe toàn bộ nguyên nhân về sự sợ hãi của mình. Nghe xong, Gia Hưng chỉ cười. Cậu vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói.

_ Vậy hôm nay cậu cứ thoải mái chơi vui vẻ. Tôi ở phía sau cậu.

Sau lời nói của Gia Hưng cũng đến lượt hai người. Cậu đẩy cần điều khiển cho xe trượt chạy với tốc độ cao lao về phía trước. Dọc cả đường đi, hai người có trò chuyện một vài câu, rồi dần dần xung quanh chỉ còn lại từng cơn gió lạnh cùng với độ sâu hun hút phía dưới, nơi bọn họ vừa đi qua. Ban đầu cả đoạn đường rất vắng, chỉ có hai người nên Gia Hưng điều khiển khá thoải mái, cho xe chạy với tốc độ trung bình rồi cùng cô nói chuyện. Một lát sau khi phía trước lẫn sau đều có người, cậu phải tập trung điều khiển sao cho xe không đâm vào xe trước nhưng cũng không quá chậm khiến người phía sau phàn nàn.

Hà Trang thần người nhìn xuống độ sâu không đáy ở phía dưới, cảm thấy có chút chóng mặt và bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Trong lúc mơ màng, một tiếng động lớn vang lên, xe của hai người bị xe phía sau đâm vào nên đột ngột bị đẩy hẳn về phía trước. Hà Trang đang rùng mình về độ sâu phía dưới, bỗng nhiên cả xe bị đâm vào khiến cô giật mình la lớn. Tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Ngỡ như mình đã bị bật ra khỏi đường ray mà rớt xuống dưới. Ngay lúc đó liền có một cánh tay vòng qua người cô, kéo cô lùi về phía sau một chút. Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai.

_ Đừng sợ. Tôi ở phía sau cậu.

Hà Trang hơi dựa vào Gia Hưng ở phía sau, cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Đúng vậy. Có cậu phía sau, cô không cần phải sợ vì bất cứ điều gì

Sau buổi trượt thác lúc sáng, tối đến Gia Hưng lại đủ Hà Trang đi đạp vịt (Xe đạp nước) ở hồ Xuân Hương. Cô khóc không ra nước mắt, không biết ngày hôm nay mình gặp xui xẻo gì. Tại sao tất cả những đề nghị của cậu cho ngày hôm nay đều là những thứ khiến cô sợ hãi. Vụ trượt thác buổi sáng coi như đã xong, khi cậu là người điều khiển thì cô không sợ nữa, nhưng còn đạp vịt. Hà Trang cảm thấy hơi căng thẳng, cô sợ nước và việc di chuyển trên hồ cũng không là ngoại lệ. Nhưng nhìn Gia Hưng, cô không thể nào từ chối, một phần vì lịch sự, một phần vì không muốn bỏ lỡ thời gian bên cạnh người mình thích.

Cho đến tận lúc đứng ở bậc thang chuẩn bị bước xuống chiếc xe đạp nước ở phía dưới. Lúc này, Gia Hưng đã đứng sẵn phía dưới, trên người cậu đã mặc sẵn áo phao, đưa tay đỡ cô. Dù thời tiết lúc này khá lạnh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sau lớp áo len dài cộm mình đang toát mồ hôi lạnh. Lỡ mà chẳng may trượt chân xuống thì sao? Thấy cô chần chừ, Gia Hưng đã nắm lấy tay cô từ lúc nào.

_ Không sao, bước xuống đi. Tôi đỡ cậu.

Cuối cùng sau nhiều lần do dự, cô cũng xuống được. Gia Hưng đưa cho cô một chiếc áo phao rồi bắt đầu điều khiển cho con vịt trôi ra xa giữa hồ. Bây giờ, Hà Trang cũng không sợ nữa, chỉ cần cô không bước hụt chân ngay bờ thì mọi chuyện đều tạm ổn. Trời dần dần tối hẳn, “vịt” của hai người trôi không xa lắm nhưng xung quanh vẫn khá vắng vẻ.

_ Tôi thấy cậu cũng khá thoải mái mà, tại sao lại ít nói?

Gia Hưng lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh xung quanh. Hà Trang bất động một lát, cô ngồi nghịch khoá cài áo phao, không nhìn Gia Hưng, chỉ nói một cách chậm rãi.

_ Nếu là cậu, mỗi lời cậu nói ra đều bị người khác chê cười như một đứa ngớ ngẩn, cậu còn muốn nói không?

Sau đó không biết vì có điều gì thôi thúc Hà Trang khiến cô kể ra tất cả những chuyện buồn phiền của mình cho Gia Hưng. Trong đó một số ít cậu đã nghe cô vô tình nói ra lúc bọn họ ở trong rừng lúc trước nhưng cũng có một số chuyện khiến cậu vô cùng bất ngờ. Như một thói quen, mỗi khi những kí ức buồn được gợi lại cô liền sẽ khóc. Càng kể càng khóc.

_ Cậu… Xin lỗi, tôi không cố ý.

Gia Hưng bỗng dưng trở nên lúng tún, không biết phải làm sao ngoài việc ôm lấy cô như lần bọn họ diễn kịch. Cậu cũng ôm cô vào lòng để an ủi. Nhưng lúc này không giống như thế. Không chỉ là an ủi, Gia Hưng còn có những ước muốn khác. Cậu muốn trở thành chỗ dựa tinh thần cho cô, muốn được bên cạnh để cùng cô chia sẻ mọi thứ, muốn nhiều thứ hơn nữa.

_ Không phải tại cậu. Chẳng qua mỗi lần nhớ lại bỗng dưng sẽ buồn, sẽ khóc. Có một chút cô đơn lạc lõng mà thôi.

Chiếc xe đạp nước không di chuyện chậm rãi nữa mà hoàn toàn dừng lại ở giữa hồ. Không gian yên tĩnh cùng với ánh đèn màu tím ấm áp nhưng mờ ảo từ nhà hàng Thuỷ Tạ chiếu đến khiến cho tim hai người đập rộn ràng. Nước mắt cô đã ngừng rơi tự bao giờ, chỉ im lặng dựa vào người cậu. Gia Hưng im lặng một lúc, vẫn không chịu buông Hà Trang ra mà chỉ thì thầm vào tai cô.

_ Tôi bên cạnh cậu được không? Tôi sẽ thay cậu chống đỡ mọi thứ, cậu sẽ không cần phải lo, phải sợ vì bất kì điều gì nữa.

Hà Trang hơi mím môi, cô không dám tin vào sự thật, nghe được những lời này quá nhanh quá bất ngờ khiến cô cảm thấy có phần nào không thực, tựa như là mơ. Cô đẩy nhẹ Gia Hưng ra, nhưng chưa kịp định hình một nụ hôn rất nhẹ, rất nhanh lướt qua môi cô. Đây là lần thứ hai bọn họ hôn nhau rồi. Nhưng lúc này cô không phải Alyssa, cậu không phải là Charles. Nụ hôn này là của bọn họ chứ không phải là của bất kì nhân vật hay câu chuyện nào.

_ Nụ hôn đầu của cậu dành cho tôi. Nụ hôn thứ hai cũng vậy. Vì thế, chúng ta chỉ có thể ở bên nhau.

Nghe từng lời rõ ràng rành mạch của cậu khiến cô hơi bất ngờ. Đã bao giờ người con trai trước mắt này lại không còn sự dịu dàng quen thuộc mà lại có phần cố chấp và bá đạp thế này. Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa, bởi vì cô cũng không hề có ý định từ chối.

_ Cậu đã hứa, không được nuốt lời.

_ Sẽ không bao giờ nuốt lời.

Gia Hưng gật đầu đầy chắc chắn rồi mỉm cười. Khoé môi cô gái bên cạnh cũng khẽ cong lên. Không cần biết tương lai thế nào, chỉ cần khoảnh khắc lúc này là đủ. Chỉ cần cậu nói, cô sẽ tin. Như tất cả sự tín nhiệm của bọn họ dành cho nhau từ rất lâu về trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.