“A a a…… ư ưm ……”
An Triệt Nguyên không khống chế được mà kêu to lên, hai tay vịn lấy vai Khang Thần, địa phương trần trụi kia đã bất tri bất giác ngẩng đầu lên, cậu liền vô thức mà dính chặt lấy Khang Thần, sợ bị anh nhìn thấy, rồi lại không nhịn được nghĩ muốn cọ cọ vào người anh.
“Thả lỏng một chút.”
Thanh âm của Khang Thần vang lên ở bên tai, ngón tay rút ra thuận tiện vỗ lên mông một cái.(Anh này rất thích vỗ mông con nhà người ta nha)
An Triệt Nguyên điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhưng vẫn là dính sát vào người ta không chịu rời.
Khang Thần bắt đầu thay cậu rửa sạch sẽ bên ngoài, và rồi công việc kết thúc.
“……” Khang Thần kéo lấy cánh tay cậu, phát hiện không những không chịu buông, còn càng kéo càng dính chặt hơn “Được rồi, xuống nào.”
“Chờ… chờ một chút đã…” An Triệt Nguyên lo lắng cùng quẫn bách mà cứ ở lỳ trên người người ta, hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống, như thế nào liền phản ứng lên như vậy chứ, quan hệ giữa hai người mãi mới được như này, mới vừa tốt lên một chút liền bắt đầu đắc sắt* như thế —— cậu một chút cũng không nghĩ tới hoàng qua (dưa chuột =))) thật ra rất oan uổng, người ta cực kỳ khỏe mạnh mà.
Khang Thần lại đánh cái mông một cái, lần này hạ thủ nặng một chút, đưa cái mông run lên.
“Tự mình đi xuống giải quyết đi, tôi còn phải dọn dẹp cái đã.”
“……”
An Triệt Nguyên ngây dại, cư nhiên bị phát hiện… bị phát hiện rồi…
Thế nào lại bị phát hiện chứ?
Cho đến hắn ngơ ngác rút lui người này hơi cho phép, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống, mới phát giác cái kia của mình đang để ở trên trên bụng người ta…
A a a a a!!!!!!!!
An Triệt Nguyên lần này bị đại kích thích, cậu vừa muốn che mặt lại muốn che đi hoàng qua, kết quả lại không làm gì cả——
Cậu liền che mắt Khang Thần.
Khang Thần không nói mà kéo tay cậu ra, kết quả An Triệt Nguyên không những gắt gao che không thả, còn dùng nốt cái tay còn lại.
An Triệt Nguyên khổ ép hai tay gắt gao che mắt Khang Thần lại, trong lòng khẩn trương không thôi.
Khang Thần khẽ cười một cái, tựa như an ủi vỗ vỗ vai cậu “Không sao đâu, cậu xuống đi.”
“Tôi tôi tôi……” An Triệt Nguyên lắp ba lắp bắp “…… tôi không.”
‘Xuống á?’ chẳng lẽ cứ để cho cậu ‘ngẩng cao đầu’ như vậy mà đi lại hoạt động ở trong phòng sao?
“……”
“……”
An Triệt Nguyên mặt đỏ bừng che đi ánh mắt Khang Thần, không biết nên làm sao bây giờ mới phải.
Đúng lúc này, lại cảm giác được chỗ kia bị ấm áp bao phủ lên.
Cậu do dự cúi đầu nhìn xuống, tay của Khang Thần không biết từ lúc nào đã cầm lấy, đang nhẹ nhàng an ủi cậu.
An Triệt Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, dời đi lực chú ý, bất giác thả lỏng lực đạo ở hai cánh tay.
Khang Thần nhân cơ hội kéo tay cậu xuống, ánh mắt đã thấy được ánh sáng.
An Triệt Nguyên phản ứng lại, “Oa” một cái mà nhào tới ôm lấy cổ Khang Thần, đem mặt từ trên vai anh liều mạng hướng ra bên ngoài thân, không muốn cùng anh mặt đối mặt, nhưng lại không biết rằng cái này tư thế khiến cho hai người sát lại càng gần hơn .
Động tác dưới tay vẫn không ngừng, An Triệt Nguyên hô hấp dần dần trở nên khác thường, cậu cắn môi thật chặt cố gắng không để phát ra một thanh âm nào, nhưng những hơi thở phát ra đã bán đứng cậu, chưa kể bả vai còn khẽ run rẩy.
“…… Không thoải mái? ”
Cảm giác được bả vai bị cậu ngày càng bóp chặt hơn, Khang Thần thấp giọng hỏi .
“……” An Triệt Nguyên muốn bình tĩnh lại, kết quả vu sự vô bổ**, trong mắt lại tràn đầy một tầng thủy sắc “…… Dừng, dừng ……”
Cậu cảm giác mình sắp đến cực điểm rồi.
Khang Thần cười một cái, tiếp tục động tác trên tay.
An Triệt Nguyên ngẩng đầu lên bắt đầu đẩy anh ra, cậu cũng không biết muốn đem anh đẩy đi đâu, vừa nãy còn ôm chặt trên người không chịu xuống không phải hay sao, nhưng bây giờ cậu không muốn mình tiếp tục bị bêu xấu nữa.
“Cẩn thận ——!”
Theo tiếng kêu lên của Khang Thần, An Triệt Nguyên thân thể nặng nề té xuống cái ghế đối diện, mà anh lại chỉ kịp giữ được hai chân cậu vẫn ngồi ở trên người mình.
Điều này trực tiếp đưa nửa người trên của An Triệt Nguyên nằm vật xuống cái ghế đối diện, chậu nước phía dưới bởi vì ở vị trí lệch một chút, hoàn toàn không có bị đụng vào.
Chẳng qua là, vừa rồi cậu đẩy Khang Thần ra động tác dùng quá nhiều lực, mới làm cho chính bản thân lúc này trở nên chật vật như vậy ——
Hai chân mở rộng thẳng trước mặt người kia, phục hồi lại tinh thần hay tay chống lên trên ghế, tư thế vô cùng ái muội, càng tệ hơn nữa là, phía trước cậu đã bắt đầu tràn ra dịch thể không minh bạch, muốn ngừng lại cũng không được…
Tay của An Triệt Nguyên, lần này rốt cục cũng đem mặt mình che đi…
————————————————
* Đắc sắt (得瑟): Một từ địa phương của khu vực phía Bắc Trung Quốc, hiện tại được xem như một từ ngữ mạng, dùng để miêu tả một người có tính cách rất kiêu ngạo, đắc ý, bình thường mang nghĩa xấu, hoặc có ý chế nhạo. (tutudao.wordpress)
Ý bạn thụ là đang tự mỉa mai, chế giễu chính mình
** Vu sự vô bổ (于事无补): có làm gì thêm nữa cũng không mang lại ích lợi gì