Từ sâu thẳm trong trái tim mình, Trương Mỹ Vân biết rằng trong khả năng có thể Chúng Thanh Phong nhất định sẽ bảo vệ cô.Anh tuyệt đối sẽ không để Thẩm Toàn Đức và tay chân của hắn ta làm tổn thương cô.Nhưng cần phải đối diện với thực tế, trong hoàn cảnh hiện tại anh khó lòng bảo đảm an toàn cho chính bản thân mình chứ đừng nói gì tới việc cứu được cô.
"Đưa Trương Mỹ Vân lên đây!"
Thẩm Toàn Đức ra lệnh.
Không biết Thẩm Toàn Đức định làm gì nên Trương Mỹ Vân hơi hoảng.
Theo bản năng, cô hoang mang hỏi: "Anh...Anh định làm gì?"
"Không phải em muốn tái hợp sao em yêu?"
Giọng điệu cợt nhả của Thẩm Toàn Đức, khiến lông tay Trương Mỹ Vân dựng hết cả lên.
"Anh thấy Chúng Thanh Phong có vẻ vẫn còn vấn vương em, chi bằng chúng ta làm người tốt một lần, giúp hắn cắt đứt hoàn toàn hy vọng hão huyền trong lòng đi."
Cảm nhận được bàn tay Trương Mỹ Vân đang run lên khe khẽ sau lưng mình, Chúng Thanh Phong liên nắm lấy tay cô.
Thẩm Toàn Đức hất hàm ra hiệu cho Tô Răng Vẩu: "Đưa Trương Mỹ Vân lên đây!"
Tô Răng Vẩu nhận lệnh, tiến lên phía trước, cúi xuống cởi trói cho Trương Mỹ Vân rồi kéo cô đứng lên.
Trương Mỹ Vân vùng vẫy, cố gắng đẩy hắn ra nhưng không được.
"Cút đi! Đừng động vào tôi!"
Trương Mỹ Vân gào lên.
Thẩm Toàn Đức bắn một tia nhìn lạnh lẽo về phía Trương Mỹ Vân.
Hắn ta hỏi: "Sao thế, em yêu?"
"Em...Ờ...Em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần."
Trương Mỹ Vân lúng túng trả lời.
Thẩm Toàn Đức đưa tay vuốt cằm khích lệ Trương Mỹ Vân: "Em không cân chuẩn bị gì hết.Mọi việc cứ giao cả cho anh."
Chúng Thanh Phong cố gắng giữ bình tĩnh.
Để cứu được Trương Mỹ Vân bây giờ, trước tiên anh cần phải cởi được dây trói.
Anh đã thử rồi nhưng sợi dây thừng được thắt rất chặt, muốn tháo ra sẽ cân khá nhiều thời gian.
Mà thời gian lại là thứ anh đang không có trong tình huống cấp bách này.
Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai nên Trương Mỹ Vân giả vờ giật mình khi nghe Chúng Thanh Phong nhắc tới tên mình.
Cô từ chối: "Tôi không muốn làm con mồi gì hết.Có muốn thì anh tự đi mà làm..."
"Em nghĩ cầm được tiền của tôi dễ lắm hay sao?"
"Dễ hay khó thì tiền của anh cũng đã năm trong tài khoản của tôi rôi.Kể từ giây phút này trở đi, chúng ta coi như cắt đứt quan hệ.Đường anh anh đi, đường tôi tôi đi."
Trương Mỹ Vân lạnh lùng tuyên bố, rũ bỏ hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người.
Chúng Thanh Phong nhắc nhở Trương Mỹ Vân: "Tiền em đã nhận thì phải giao con cho tôi theo đúng hợp đồng đã ký kết giữa chúng ta, rồi muốn đi đâu thì đi.Tôi không quản."
"Không cần phải đòi, khi nào sinh tôi sẽ lập tức trao trả đứa bé cho anh.Còn giờ anh muốn làm thợ săn hay con môi thì tuỳ anh.Tôi không tham gia vào trò chơi này."
"Quyền quyết định không nằm ở em, mà thuộc về anh ta."
Chúng Thanh Phong hất hàm về phía Thẩm Toàn Đức.
Trương Mỹ Vân bám tay Thẩm Toàn Đức nũng nịu: "Em không muốn chơi đâu.Anh nói với hắn ta đi..."
Suy tính một chút, Thẩm Toàn Đức dỗ dành Trương Mỹ Vân: "Em cứ đồng ý tham gia đi.Anh sẽ nhanh chóng đưa em vê."
"Nhưng..."
"Ngoan, nghe lời.Anh thương!"
Thẩm Toàn Đức xoa đầu Trương Mỹ Vân.
Thật ra Thẩm Toàn Đức hoàn toàn không có ý định tái hợp với Trương Mỹ Vân.
Hắn ta chỉ muốn lợi dụng cô để đối phó với Chúng Thanh Phong mà thôi.
Kết thúc cuộc chơi này, cả hai người đều sẽ phải chết.
Vừa hay Chúng Thanh Phong nghĩ ra trò đi săn này.