Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 6: Trùng hợp




Lục Mạch nhận thấy biểu cảm biến hóa của Dương Chi, thấp giọng giải thích: “Tên con mèo kia.”

Dương Chi mím môi, cô còn tưởng là Lục Mạch có tâm hồn thiếu nữ.

Củng Hạ bị gạt sang một bên, sắc mặt khó coi, vô duyên vô cớ bị tát, muốn xin phương thức liên lạc còn bị phá đám, hôm nay cậu ta thật xui xẻo.

“Chuyện đó, vị bạn học này.” Củng Hạ nhịn không được lên tiếng.

Dương Chi vội vàng cúi đầu xin lỗi, “Ngại quá, để cho cậu chờ lâu.” Cô lập tức lấy di động ra.

Lục Mạch thuận tay kéo Dương Chi về phía mình, nhìn Củng Hạ với ánh mắt âm ngoan sâu thẳm nhìn không thấy đáy, Củng Hạ có chút khó hiểu và sợ hãi.

Vài người giằng co ở chỗ này, một đám người bên cạnh náo nhiệt thích hóng chuyện bát quái.

“Tình huống này là hai người tranh giành tình cảm vì một nữ sinh à?

“Nam sinh cao lớn kia là ai vậy? Mẹ nó nữa đẹp trai quá!”

“Cậu không nhận ra đó là Lục Mạch sao? Đó là nam thần nổi tiếng trong trường, năm ngoái cậu ta vừa nhập học, nữ sinh theo đuổi cậu ta nhiều không thể đếm hết.”

“Củng Hạ so với cậu ta hoàn toàn không có hy vọng đâu.”

Một đám người vây xem trò chuyện náo nhiệt, trong lòng Củng Hạ không thoải mái, đẩy kính mắt che giấu vẻ hung ác nham hiểm ở đáy mắt, tỏ vẻ không sao cả, nói, “Thôi, coi như hôm nay tôi ra ngoài không xem lịch nên bị đánh 1 bạt tai vậy.”

Nói xong quay đầu bước đi.

Vốn nghĩ rằng Dương Chi sẽ gọi cậu ta lại, không nghĩ rằng đi tới cửa nhà ăn rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, thật là xui xẻo.

Tức giận quay đầu nhìn về phía trong của căn tin, Dương chi đã bị Lục Mạch lôi kéo ngồi vào bàn ăn, cảm giác buồn bã trong lòng khó có thể biến mất, phương thức liên lạc đã sắp tới tay còn bị vụt mất, Củng Hạ càng nghĩ càng giận, cậu ta đấm mạnh vào tường rồi chửi thề một câu, “Đậu má.”

Sau khi ăn cơm xong, Dường Chi và Ôn Đào quay lại phòng mới Lục Mạch cũng không biết về trường học làm gì, chỉ là lúc đi nhắc cô cách xa Củng Hạ một chút.

Dương Chi suy trước tính sau không biết hai người bọn họ có khúc mắc gì mà Lục Mạch nhằm vào người kia đến vậy, đơn giản là không thích, tuy rằng có chút áy náy về việc đánh người kia, nhưng cô cũng không muốn cho cậu ta phương thức liên lạc của mình.

Còn một tuần nữa là Quốc Khánh, cho nên kì quân sự cho tân sinh viên được sắp xếp vào sau kì nghỉ này.

Dương Chi đã mua vé tàu từ sớm, chỉ chờ đến ngày nghỉ về nhà.

Sau khi chuyển ra chỗ ở khác, sắc mặt Dương Chi dần dần thay đổi, quầng thâm mắt dần biến mất, mái tóc dài buộc cao đuôi ngựa, cả người nhìn vô cùng thoải mái hẳn lên.

Điều duy nhất khiến Dương Chi bối rối là ấn ký màu đỏ trên cổ chân ngày càng đậm, nhưng kì lạ là không đau không ngứa, sờ lên cũng không có cảm giác gì.

Dương Chi lên mạng tra thử tình huống của mình, có người nói do cô mang tất chật quá, cô đọc được suýt nữa thăng thiên.

“Chi Chi, Quốc Khánh lần nầy cậu định bao giờ về?” Ôn Đào từ phòng bếp mang hai chén sủi cảo đi ra hỏi.

Dương Chi vội vàng giúp đỡ bưng chén sủi cảo đặt trên bàn cơm, suy nghĩ chút rồi nói, “ Chắc là cuối tuần về, một năm cũng chỉ có Quốc Khánh và Tết là về nhà, có thể ở được bao lâu thì ở.”

“Cậu và Lục Mạch cùng về với nhau sao?” Ôn Đào tiếp tục hỏi.

“?” Đầu Dương Chi lập tức đầy dấu chấm hỏi, khuôn mặt mất hứng, “Sao cậu lại nhắc tới cậu ấy, tớ và cậu ấy đều không có quan hệ gì.”

Dương – mang thù – Chi, đến bây giờ cô vẫn chưa thể tha thứ được cho nụ hôn ấy của Lục Mạch.

“Trước đó tớ từng nghe thấy kỳ Quốc Khánh này cậu ấy muốn tới Nam thành.” Ôn Đào giải thích, “ Tớ tưởng cậu ấy sẽ đi cùng cậu.”

“ Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Dương Chi lập tức nhìn trời, “ Tớ và Lục Mạch không thân, cậu ấy đi cùng tớ làm gì.”

“Đã hôn nhau rồi, còn không thân sao?” Ôn Đào gắp một cái sủi cảo, chấm qua dấm chua, cho vào miệng ăn, có chút thỏa mãn nói, “ Nói không chừng hai người có thể cùng chuyến tàu.”

“Nụ hôn kia không phải như cậu nghĩ đâu!” Dương Chi hơi nóng giận, nhìn thấy dáng vẻ không nghe giải thích của Ôn Đào, giận dữ ăn một miếng, nói lầm bẩm nói, “ Một ngày có nhiều chuyến đi Nam Thành như vậy, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, hơn nữa còn không phải đi cùng ngày.”

Ôn Đào yên lặng nuốt sủi cảo, cô nghĩ tới mình ngày đó thuận miệng nói số tàu của Dương Chi, nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Lục Mạch, chỉ sợ số vé không gần nhau thì bây giờ cũng cạnh nhau.

Dương Chỉ không nhận ra biểu cảm biến hóa của Ôn Đào, cho nên lúc cô đứng ở cửa soát vé, lúc quay đầu nhìn thấy Lục Mạch, nội tâm thiếu chút nữa phát điên.

Ôn Đào là đồ quạ đen!

Lục Mạch chỉ mang một chiếc balo màu đen, đội mũ đen, mặc áo phông trắng, người qua đường không biết còn tưởng minh tinh nào đứng ở chỗ này.

Dương Chi kéo vali màu bạc, mặc chiếc váy tối màu họa tiết ô vuông, cổ áo thắt nơ bươm bướm, gương mặt có chút diễm lệ, lộ ra chút thanh thuần.

Cô làm bộ như không thấy Lục Mạch đi qua người cậu, giống như thật sự không chú ý tới cậu.

Lục Mạch cũng không gọi cô, chỉ là ánh mắt nhìn thoáng qua cổ chân Dương Chi, kết quả hôm nay Dương Chi mang tất dài, không nhìn thấy gì ở cổ chân.

Từ lúc Lục Mạch phát hiện trên cổ chân Dương Chi có ấn ký giống cậu, cậu lập tức khẳng định Dương Chi trọng sinh, chẳng qua ngoài ý muốn cô mất trí nhớ, hoặc là cũng có khả năng khác.

Dương Chi mua vé tàu hạng thương gia, trước nay cô chưa từng thiếu tiền, ba làm bất động sản, mẹ là nhà thiết kế nổi thiết, còn có anh trai Dương Trạch là minh tinh nổi tiếng cả giới giải trí, lớn hơn cô 7 tuổi, bảo vệ cô rất tốt, giới truyền thông hay các fans đều không biết anh còn có một em gái.

Tại toa thương gia không nhìn thấy Lục Mạch đi vào, Dương Chi nhẽ nhõm thở dài một hơi.

Mỗi khi cô nhìn thấy Lục Mạch lại có chút không nói nên lời, tâm phiền ý loạn, tim đập mạnh không thể khống chế được, cô nghĩ không ra nguyên nhân nên dứt khoát trốn mọi lúc mọi nơi trừ lúc lên lớp.

Nhưng lúc cô tìm chỗ ngồi của mình, thấy gần hành lang toa C có nam sinh đội mũ đen, cô thừa nhận thời khắc này cô bị ông trời đáng chết chinh phục triệt để.

Đây là vận khí chó má gì vậy, chuyến tàu đi Nam Thành nhiều như vậy, trùng hợp là cô và cậu cùng ngày cùng chuyến cùng toa thậm chí còn ngồi cạnh nhau.

Đáng chết, nghiệt duyên.

Lúc trước thật là đầu óc cô có vấn đề mới đưa cho cậu ta mượn ô khi trời mưa! Sớm biết cậu ta như vậy đã không nhiều chuyện!

Lục Mạch hạ vành thấp vành nón mình nhìn Dương Chi ở một bên đang đấu đá nội tâm, đáy mắt có ý cười, giọng nói lạnh lùng, còn có chút kinh ngạc, “ Thật trùng hợp, cần giúp đỡ không?”

“Thật trùng hợp.” Dương Chi nhấc khóe miệng nở nụ cười nhẹ, thoải mái đặt vali của mình để trên giá, “Cũng không nặng lắm nên không cần cậu giúp.”

Nhìn Dương Chi đi qua trước mặt, ngồi vào chỗ của mình, Lục Mạch chỉ nhếch môi cười.

Ngồi tàu cao tốc từ Tô Thanh đến Nam Thành ước chừng mất khoảng 3 tiếng, Dương Chi ngủ cả quãng đường không nhúc nhích, thẳng tới lúc chuẩn bị xuống xe cô mới lười biếng duỗi eo.

Tốc độ xuống xe nhanh như kiểu phía sau có con sói đuổi theo cô, kéo vali đã không thấy bóng người.

Lục Mạch cũng không vôi, chậm rãi ung dung đi phía sau.

Khi còn nhỏ Lục Mạch ở Nam Thành, bởi vì công việc của ba mẹ nên năm lớp 3 tiểu học  anh chuyển tới ở Tô Thành. Sau này ba mẹ ly hôn nên anh cũng chưa từng trở về.

Trước khi trùng sinh, sau khi tốt nghiệp cậu cũng chỉ về Nam Thành một vài lần, tình cờ thấy Dương Chi uống trà sữa ở băng ghế ven đường, lúc đó cô mặc áo lông màu trắng, quấn khăn quàng cổ màu đỏ, cả người co rúm lại, giống tinh linh vào đông.

Trước giờ cậu không hay chủ động nói chuyện với người lạ, nhưng khi đó, cậu lại chủ động đi tới trước mặt cô, nhìn biểu tình mờ mịt của cô mà buồn cười.

Lúc Dương Chi phản ứng kịp cậu là ai, thì kích động như trúng xổ số, rõ ràng là trước đây ở trường học bọn họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau.

Cô mời cậu uống trà sữa, cậu không thích đồ ngọt, nhưng lúc ấy uống lại cảm thấy trà sữa cũng không tồi, có lẽ từ nhỏ tới lớn quen sống một mình, đối mặt với sự nhiệt tình của Dương Chi không xen lẫn cảm giác khác, trong lòng như dây cung kéo căng bị trêu trọc.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, sau đó Dương Chi vẫy tay chào tạm biệt.

Cậu cho rằng quan hệ hai người chỉ dừng tại lần gặp mặt này, sau này tại hôn lễ bạn đại học, hai người gặp nhau lần thứ hai.

Lục Mạch không nghĩ sẽ có người gửi thiệp mời đám cưới cho anh, nhìn thấy tên nhà gái là Ôn Đào, anh đã quyết định đi, bởi vì nhất định Dương Chi sẽ tới dự.

Dương Chi làm phù dâu cho Ôn Đào, mặc bộ lễ phục màu hồng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, mặt mày cô lúc nhìn thấy anh tràn đầy ý cười.

Ôn Đào mời 2 nhóm bạn học, nam sinh ngồi 1 bàn, nữ sinh ngồi 1 bàn.

Nói thật, Lục Mạch không nhớ tên bọn họ là gì.

Khóe miệng Lục Mạch ngưng lại ý cười khi thấy Dương Chi khoác tay phù rể đưa nhận cho cô dâu, cậu thừa nhận mình ghen tị, rõ ràng ở trường chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ, sau khi tốt nghiệp cũng chỉ gặp qua, nhưng cô lại ở trong lòng cậu, dần khắc sâu trong đó.

Lúc mời rượu, Dương Chi giúp Ôn Đào uống không ít rượu, anh ngồi yên vị tại chỗ, chưa ăn thứ gì, Dương Chi đi đến chỗ nào, tầm mặt của anh đã theo tới chỗ đó.

Sau đó Dương Chi chạy tới, khuôn mặt ửng hồng, tiến tới bên tai anh, trên người đầy mùi rượu, cô nói: “Cậu biết không, Lục Mạch, là tớ bảo Ôn Đào gửi thiệp mời cho cậu đó.”

Lục Mạch thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, cậu sớm đã đoán được, xét đến tính cách của Ôn Đào thì sẽ không gửi thiệp mời cho cậu.

Có lẽ do biểu cảm Lục Mạch quá mức lạnh nhạt, Dương Chi có chút không vui, chuyển ghế ngồi cạnh anh, lôi kéo góc áo của anh, lầu bầu nói chuyện.

Lục Mạch cúi đầu cẩn thận nghe, mãi cho khi tiệc rượu tàn, Ôn Đào mới chạy đến. 

“Xin lỗi, cậu ấy không gây phiền toái gì cho cậu chứ?” Thái độ của Ôn Đào với anh vừa lễ phép mà xa cách, giống như thái độ vừa mới ngồi cùng bàn với bạn học khác.

Chỉ có một mình Dương Chi đối với anh không như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.