Editor: Bảo Xuyên
Beta: Nguyệt Nguyệt
Trên chuyến xe buýt dẫn đến khu vực quán bar ở phía Tây thành phố, Chu Sanh Sanh ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng.
Không khí trong xe quá chật, cảm thấy khó thở nên cô đã mở cửa sổ.
Cô gái trẻ ngồi ở ghế trước quay đầu lại và nói với vẻ không vui: “Cô mở cửa làm tôi lạnh cổ.”
Chu Sanh Sanh luôn là một người tính tình tốt, nhưng bây giờ cô đang nhìn cô gái trẻ với khuôn mặt xinh đẹp, dù cô ấy trông khó chịu thế nào, cô cũng mặc kệ cô ấy.
Cô gái càng tức giận và chỉ vào cô ấy với một giọng nói sắc bén: “Tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe thấy tôi nói sao? Trời lạnh, cô mở cửa sổ làm gì!”
Chu Sanh Sanh bỗng dưng quay đầu lại nhìn chằm chằm cô ấy: “Nếu trời lạnh, cô có thể ngồi chỗ khác, không ai bắt cô ngồi ở đây.”
“Cô…” Nữ sinh tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ cũng không phải là một người có thể tìm ra lỗi, lập tức đứng dậy và thay đổi chỗ ngồi. Khi bước đi, cô ấy cố ý lẩm bẩm bằng một giọng mà mọi người xung quanh có thể nghe thấy:”Không khí thế nào? Thời kỳ mãn kinh đến đây!”
Sắt mặt của Chu Sanh Sanh trông lại khó coi thêm vài phần, cầm chặt điện thoại, im lặng không nói.
Cuộc gọi rung từ lâu đã chấm dứt. Điều tiếp theo tràn vào điện thoại là ba tin nhắn WeChat.
Tin nhắn đầu tiên: Tôi vừa rồi có một cuộc phẫu thuật, không nhận cuộc gọi được.
Tin nhắn thứ hai: Tìm tôi có chuyện gì?
Tin nhắn thứ ba: Được rồi, vì tôi đã bỏ lỡ ba cuộc gọi của cô, nên cho cô được phép từ chối trả lời ba lần. Không thể nhiều hơn được nữa.
Cô ấy nhìn xuống màn hình, lách cách, có một giọt nước mắt rơi trên điện thoại.
Màn hình mờ ảo ngược lại thấy rõ bộ dạng của cô lúc này, thực sự là một người phụ nữ mặt vàng, xấu xí, tầm thường, khó coi. Mà chân dung của anh vẫn vậy yên lặng trên màn hình phản chiếu ảnh của cô, khẽ mỉm cười, như thể sắp dung hòa vào nền xanh lam của bối cảnh bên trong.
Nhìn xem, hai người họ kết hợp với nhau, thực sự giống một bức tranh không có một phong cách nào cả.
Chu Sanh Sanh do dự một lúc, cuối cùng nhấn màn hình lên trả lời.
[Tôi đang đi chơi.] Xa cả ngàn dặm, không biết ngày về.
[Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với anh, nhưng thời gian quá muộn.] Vì trời đang mưa.
[Cảm ơn bác sĩ Lục.] Vì đã cho tôi khoảng thời gian tốt đẹp như vậy.
Ngay sau đó, điện thoại rung lên một lần nữa.
Chu Sanh Sanh cúi đầu nhìn bốn chữ kia, ghi chú mà cô dành cho anh trên điện thoại vẫn luôn là thế này: Bác sĩ núi lửa.
Dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lướt qua bốn chữ kia. Ngón tay cái nhấn vào cạnh của điện thoại. Tắt máy.
Xin thứ lỗi cho tôi vì tôi thật sự không có đủ dũng khí. Tôi sợ rằng một khi tôi mở miệng, nước mắt sẽ rơi trước.
* – *
Chu Sanh Sanh không do dự, một đường đi qua hết cảnh trụy lạc trong đại sảnh, đi thẳng đến quầy bar.
Người phục vụ tóc vàng sau quầy mỉm cười nhìn cô: “Đại tỷ, chị mặc phao đến đây sao?”
“Tôi đang tìm Trịnh Tầm.”
“Trịnh Tầm? “Hoàng Mao đánh giá nhìn cô từ trên xuống dưới, có chút do dự,” Ngài là mẹ cậu ta? “
“…”Tôi là ông ngươi!
Làm sao ở chỗ nào cũng bị đâm đau vậy?
Chu Sanh Sanh đen mặt và kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: “Cậu ta rốt cuộc đang ở đâu?”
“Này, đi ra ngoài cửa sau, trong hẻm tán gái ấy.” Hoàng Mao đưa tay chỉ chỉ.
Chu Sanh Sanh dừng lại, xong vẫn đi về phía cửa sau.
Thời gian nữa buổi chiều, trong quán bar trời tối như về đêm. Cô mở cửa ra, nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng đối diện ở phía bên trong ngõ.
Cô gái còn rất trẻ, có thể là ngoài hai mươi tuổi, lôi kéo góc áo của Trịnh Tầm: “Sao anh dữ vậy? Tôi không phải đã nhuộm lại tóc như anh nói sao?”
“Dù có chặt đầu cô xuống tôi cũng hung dữ như vậy.”
“Anh không nên có thái độ này với bạn gái của mình!”
“Ai nói cô là bạn gái của tôi? Tôi thừa nhận sao, cô đừng có tự mình đa tình?” Trịnh Tầm kéo tay cô ấy ra: “Buông ra, đừng kéo tôi, tôi đi làm trở lại. “
” Lần trước anh hôn tôi, vậy mà còn dám nói là không thích tôi? ” Nữ sinh tức giận, nắm lấy góc áo của anh ấy một lần nữa.
Trịnh Tầm lỗ tai có chút đỏ lên, vẫn nóng nảy nói: “Tôi đã nói trăm lần rồi, tôi không phải người tốt, chỉ có yêu mà không xác định quan hệ, loại quan hệ bạn bè trai gái chơi trò đóng vai gia đình này cô vẫn là nên đi tìm người khác nói đi.”
” Không sao đâu, nếu anh không xác định quan hệ vậy không xác định nữa” Cô gái nhỏ nhún vai:” Tôi cũng không quan tâm nếu anh chỉ coi tôi là gái điếm. “
Trịnh Trầm nhanh chóng nhìn chằm chằm vào cô ấy, và hung dữ nói:” Cô nói gì? Nói lại lần nữa đi? “
“Tôi đã nói nếu anh chỉ muốn quan hệ tình dục, tôi không quan tâm…”
“Câm miệng” Hai từ lạnh lùng.
“…”
“Con gái nhà gia giáo, ít nói những lời không đứng đắn này. “
Bọn họ đã có một cuộc tranh cãi vô lý ở trong hẻm. Chu Sanh Sanh quan sát từ xa, chậm rãi đem mình một lần nữa ẩn vào thế giới mờ ảo bên trong cánh cửa.
Trịnh Tầm anh ấy có lẽ không biết, khi nói với một người như thế này không có nghĩa là anh ấy ghét cô ấy, ngược lại, nếu anh ấy không quan tâm đến cô ấy, làm sao anh ấy có thể dễ dàng rung động trước cảm xúc của mình?
Và, có lẽ trên đời này chỉ có Chu Sanh Sanh mới biết Trịnh Tầm kiên quyết không tìm bạn gái vì điều gì. Anh ấy từng nói rằng anh ấy sẽ không để cô một mình, suốt tám năm, anh ấy chưa bao giờ thất hứa.
Cô từ đâu đến thì từ nơi này rời đi.
Ngồi trên xe buýt, xuống gần nơi thuê nhà, bước vào cửa hàng nhỏ mà ngày thường hay lui tới, gọi một chén lẩu cay, ngồi dựa bên cửa sổ vùi đầu ăn.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ hương vị của nhà hàng này lại đậm đà đến thế, nước súp cay đến mức cô phải hít hà, nước mắt trào ra.
Bà chủ không còn nhận ra cô nữa, cô ta nói với vẻ lo lắng: “Nếu không, chị cả, chị có thể vào trong ngồi ăn…”
Bà chủ muốn nói lại thôi, rõ ràng là lo lắng rằng bộ dạng khó coi của Chu Sanh Sanh sau khi ăn cay sẽ khiến khách hàng bên ngoài dọa chạy hết.
Chu Sanh Sanh lau nước mắt, ăn miếng cuối cùng, để tiền trên bàn rời đi.
Trong căn nhà cho thuê này, mọi thứ vẫn như cũ, thành phố này là nơi cô và Trịnh Tầm sống lâu nhất, đột nhiên cắt đứt liên lạc, thực là có chút khó khăn.
Cô bước vào phòng của Trịnh Tầm, đi quanh đống quần áo lộn xộn, sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy lại chế tạo cho mình… bản sao … chứng minh thư.
Chụp ảnh, chỉnh sửa, đóng dấu.
Xem xem, một khi mọi người quyết tâm làm gì thì không phải là không thể làm được, đúng không?
Cô cúi đầu xuống và đem quần áo bẩn mang vào máy giặt cũ rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối cho Trịnh Tầm.
Vì công việc, anh ấy luôn phải đợi đến sáng sớm mới có thể ăn cơm.
Cô đã làm tất cả những điều này, cho thức ăn vào nồi cơm điện để nấu, sau đó vào phòng tắm và nhanh chóng tắm rửa một cái.
Rạng sáng 12 giờ trước, cô thu dọn hành lý đơn giản, tắt đèn phòng đi, chui vào trong chăn.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng mở cửa, Trịnh Tầm đã quay lại.
Trong bóng tối, cô nhắm mắt và bất động nghe hắn mở nồi cơm, ăn cơm, xem TV, rồi tắm giặt xong… Những chuỗi âm thanh đó sẽ không làm cô buồn, vì có lẽ đây là lần cuối cùng cô nghe thấy nó.
Chiếc điện thoại đặt cạnh gối đã bị cô tắt tiếng, màn hình tối cứ một lát lại sáng lên, trên màn hình luôn là bốn chữ kia.
Chu Sanh Sanh không trả lời.
Cô không biết mình đã ngủ từ lúc nào. Khi cô thức dậy mở đôi mắt mệt mỏi ra thì trời đã sáng hẳn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, khi đi ngang qua phòng của Trịnh Tấn, qua cánh cửa mở, cô thấy anh ấy không nằm trên giường ngủ mà chỉ ghé vào trên giường ngủ, ngáy to rung trời.
Không biết cô gái nhỏ có thể chịu đựng được thói hư tật xấu này của anh ấy không nữa.
Cô mỉm cười, xách vali từ trong phòng, im lặng rời đi. Vừa mở ra, bên ngoài trời đã tạnh mưa, mặt trời ló dạng ở đằng đông, trời đất như khoác lên mình một diện mạo mới.
Khi chiếc xe buýt đi ngang qua chỗ rẽ, cô chợt nhìn thấy một người đang đứng bên cột đèn giao thông ở ngã tư.
Cô đang ngồi bên cửa sổ, nhìn từ xa, lướt qua phía trước anh, đến khi xe buýt đi xa, bóng anh đã hoàn toàn biến mất.
Thật giống như một bộ phim cũ. Đã chiếu không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng khiến người ta cảm động thêm một lần, hoài niệm thêm một lần.
Chu Sanh Sanh liếc nhìn anh lần cuối, cầm điện thoại đem màn hình lần nữa bật lên, dừng lại một chút, gửi hai tin nhắn. Cuối cùng rút pin ném Sim điện thoại ra ngoài cửa sổ.
* – *
Vào 7:30 sáng, hai tin nhắn văn bản lần lượt đến điện thoại di động của Trịnh Tầm và Lục Gia Xuyên.
“Trân trọng”.
Hai từ ngắn gọn, không lộ tương tư, nói lời tạm biệt.
* – *
Địa điểm làm việc mới là một cửa hàng tiện lợi.
Chỗ thuê mới ở mới là một phòng đơn, chủ nhân của ngôi nhà chia thành nhiều phòng đơn, cho nhiều người thuê khác nhau với giá thuê chỉ 800 mỗi tháng.
Giá rẻ là một điều tốt, nhưng điều tồi tệ với Chu Sanh Sanh nghe thấy những người cách vách kích động hàng đêm. Mãnh liệt. Điên cuồng. Cuộc sống hoang dã về đêm. Thanh niên nhà bên nhìn tuổi còn trẻ, không biết từ đâu mà có ham muốn mãnh liệt như vậy. Hi vọng, dù là cùng bạn gái cãi nhau hay tình cảm ân ái, một lời không hợp, cứ cầm súng làm như vậy.
Được rồi, người trẻ tuổi, lần đầu tiên nếm trải mùi vị tình yêu, có thể hiểu được mong muốn mạnh mẽ hơn về khía cạnh này cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng điều tệ hại là dục cầu quá mạnh, cũng không câu nệ tiểu tiết, Chu Sanh Sanh mỗi lần từ cửa hàng tiện lợi trở về đã chín mười giờ gần 10 giờ đêm. Vào bếp nấu mì lúc nào cũng đụng phải họ vận động mà không đóng cửa, cảnh đó thật là nóng mắt.
Còn có lần cô lấy đồ từ trong bếp đi trở về phòng, người thanh niên vừa mới vận động xong đột nhiên đẩy cửa bước ra, cả người toàn thân trên dưới trần trụi, làm Chu Sanh Sanh sợ tới mức suýt chút nữa không cầm được bát mì của mình.
Nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh tự nhiên đối với cô cười: “Chị gái, đã trễ như vậy còn ăn mì sao?”
Mắt cô hiện tại gần như không phải của chính mình, liền nhìn vào không trung không dám nhìn lung tung. Cô cười so với khóc còn khó coi hơn: “Đúng vậy, ăn mì đi. Cậu, cậu khuya như vậy còn vận động?”
Chàng trai mỉm cười nhìn cô: “Loại vận động này chính là không phân biệt ngày đêm đều có thể làm. Chỉ là tối hôm qua có chút đói.”
Lão thần của anh ta lộ ra không che đậy, ánh mắt rơi vào trong bát của Chu Sanh Sanh.
Chu Sanh Sanh đầu đầy mồ hôi đến mức vội vàng đưa mì cho Lôi Phong, nhét bát vào tay anh ta: “Cái này cho cậu, mau vào nhà ăn đi, làm chuyện này rất phí thể lực…”
Cô cũng không biết chính mình nói gì, vội vàng xoay người quay trở lại nhà bếp, hít một hơi thật sâu tính toán định nấu lại một cái chén mì khác.
Khi quay trở lại phòng mình, cô nghe thấy giọng nói của đôi tình lữ bên cạnh lại nói đến từ bức tường không cách âm chút nào truyền đến.
Người đàn ông nói: “Chị kia là người khá tốt.”
Người phụ nữ không đồng ý: “Nhìn dáng người của anh tốt mới đem cho anh đi. Loại phụ nữ trung niên ham muốn, dục cầu, bất mãn, em thấy nhiều rồi. Lần sau anh cẩn thận! Đừng có khỏa thân ra ngoài như vậy. Giữ thân thể. Đứa trẻ đã ra ngoài. “
” Như thế nào, em còn lo lắng chị ấy nghĩ về tôi làm gì? “
” Ai biết được? “
Chu Sanh Sanh đem một chút mì sợi ăn vào trong miệng. trong lòng có chút không vui.
Dáng người của hắn đặc biệt tốt ở chỗ nào? Hằng đêm tăng ca, vận động pít – tông nhiều như thế, cô cũng sẽ có cảm giác cơ thể mình trống rỗng được chứ? Tôi không biết có bao nhiêu người đã dùng qua thứ đó, dù cô có dục cầu bất mãn cũng sẽ không tìm tới anh ta!
Cô lẩm bẩm nói thầm thấy tiếc bát mì kia, đi vào phòng bếp rửa sạch chén.
Rửa được một nửa, người cô gái cầm chén không bước vào, nhìn cô đang rửa chén, mỉm cười và đưa bát qua: “Chị, cảm ơn mì của chị.”
Làm gì làm gì? Cô ăn mì của tôi, còn không rửa bát à?
Chu Sanh Sanh tức giận nhìn chằm chằm cô gái, nhếch miệng nói: “Xin lỗi, làm ơn rửa bát trước khi trả lại cho tôi.”
Nụ cười của cô gái kia biến mất, đặt cái bát vào trong bồn rửa, lắc mông liền rời đi: “Hừ, ai rửa thì rửa, dù sao nó cũng không phải bát của tôi.”
Chu Sanh Sanh nhìn chằm chằm cái chén dơ kia, quyết định ngày mai mua hai góc thuốc xổ, tiếp tục là người đưa giao mì cho Lôi Phong.