Editor: Nghiên
Beta: Nguyệt Nguyệt
Đây là lần thứ ba Chu Sanh Sanh đến nhà của Lục Gia Xuyên, hai lần trước đều thanh tỉnh, lúc này lại say khướt, bị anh cõng trên lưng, bên tai mơ hồ truyền đến hơi thở dồn dập của anh.
Anh đặt cô lên giường của anh, cởi giày vớ, cởi áo ngoài ra.
Khi anh làm xong tất cả, cô vẫn nhắm mắt nằm đó không nhúc nhích, hình như đã ngủ rồi.
Anh mở đèn ngủ ở đầu giường, một bên cúi người cởi nút áo khoác giúp cô,một bên nói: “Vì cô đã ngủ rồi, nên tôi miễn cưỡng chăm sóc cô một lần. Chờ cô tỉnh táo lại, tôi sẽ tính sổ với cô, bảo đảm làm cô ăn không hết gói đem đi!”
Lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy, cũng may ánh đèn lờ mờ, anh cũng không nhìn thấy.
Khi cúi người, anh cách cô quá gần, động tác cởi áo hơi ngừng lại, anh yên lặng nhìn cô.
Cô có đôi lông mày thanh tú và gương mặt xinh đẹp, vì sao lần đầu tiên gặp mặt anh lại không chú ý? Khi đó chỉ xem cô như một cô gái xấu xí không biết trân trọng đôi mắt của mình, cho nên không hề cho cô sắc mặt tốt.
Sau đó xảy ra chuyện gì?
Dường như sau khi yêu cô, anh mới bình tĩnh quan sát cô, sau đó mới phát hiện thì ra cô thật sự rất xinh đẹp.
Liều lĩnh nhưng dũng cảm, nhu nhược lại thiện lương.
Anh càng ngày càng gần cô hơn, càng ngày càng gần, gần đến mức chỉ cần cúi đầu là có thể chạm vào môi cô một lần nữa. Đôi môi đầy đặn mềm mại như một cánh hoa.
Lục Gia Xuyên dừng ở giữa không trung, một lát sau liền ngồi dậy, đắp chăn cho cô, xoay người vội vàng rời đi.
Không phải bây giờ.
Ít nhất không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không thể nhân lúc cô đang say rượu mà lợi dụng cô.
Cánh cửa phía sau khép lại, anh lại không biết sau khi anh rời đi, người đang “Ngủ say” chậm rãi mở mắt ra, cô nằm bất động dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn trần nhà không chút tì vết.
Chu Sanh Sanh lẩm bẩm một câu, xoay người vùi cả cơ thể vào chăn của anh.
Một đêm cuối cùng, không thể vứt bỏ những lễ nghi phiền phức đó sao?
Cô nhắm mắt lại và hít thở, mùi hương quen thuộc của anh quanh quẩn bên chóp mũi, sạch sẽ dễ ngửi, như mặt biển xanh thẳm dưới ánh Mặt trời, được ánh sáng mênh mông chiếu rọi
Cảm giác hơi say, cô cứ uể oải thiếp đi như vậy, một đêm ngủ ngon.
*-*
Khi mơ màng mở mắt, mọi thứ trong mắt đều xa lạ.
Ngọn đèn trên cao, cái chăn, đồ đạc xa lạ… Chu Sanh Sanh xoa xoa cái đầu choáng váng, sau đó đột nhiên nhớ lại, cô đang ngủ trong nhà Lục Gia Xuyên.
Những cảnh tượng tối qua hiện về trong đầu, trái tim gần như ngưng trệ.
Mấy giờ rồi?
Cô bò khỏi giường móc di động trong túi áo khoác ra, trên màn hình lặng lẽ hiển thị 9 giờ 45 phút sáng.
Cô để chân trần đi xuống giường, nóng lòng chạy đến bên cửa sổ mở tấm rèm nặng nề. Sắc trời âm trầm, gió lớn gào thét, dường như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào. Cô chạm vào mặt mình một cách ngập ngừng…
Còn chưa thay đổi.
Ở cạnh cửa do dự một lúc lâu, thậm chí cô còn áp tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài… không có âm thanh nào. Bên ngoài thật yên tĩnh, như thể cô là người duy nhất ở trong nhà.
Chu Sanh Sanh lén lút kéo tay nắm cửa, thò đầu ra ngoài.
Lục Gia Xuyên thật sự đi rồi.
Trên bàn cơm có một tờ giấy nhắn, chữ viết rõ ràng xinh đẹp: Đi làm trước. Nồi cơm điện có cháo ngô và thịt nạc còn nóng, nhớ ăn hết. Trên bàn cơm có thuốc giải rượu, chuyên môn dùng để cứu vớt những người nghiện rượu say xỉn. Sau khi tan làm tôi sẽ trở về tìm cô tính sổ, cô nên tự giác một chút, không cần vội vã đi về. À, đúng rồi, bức ảnh xấu xí khi say của cô đang ở trong điện thoại của tôi:).
Cô cầm tờ giấy trên tay, không khỏi bật cười khi nhìn thấy đoạn cuối, thế nhưng cười cười lại cười không nổi.
Cô đi vào phòng bếp, mở nồi cơm điện ra liền ngửi thấy mùi thơm của cháo, hơi nước lượn lờ như muốn làm ướt mắt cô. Khi cha cô còn sống, không biết nấu ăn, từ nhỏ cô đã phải làm việc nhà, lại học cách đi chợ nấu ăn. Sau này khi cùng Trịnh Tầm rời xa quê nhà, anh ta cũng không nấu cơm, nhiệm vụ này vẫn rơi vào người cô.
Cho nên, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm có một người đặc biệt nấu cháo cho cô.
Chu Sanh Sanh cúi đầu nhìn nồi cháo đã chín nhừ, điểm nhấn là màu vàng của bắp và màu nâu của thịt hòa vào nhau. Nhìn nhìn, lại có một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Khi anh tan làm trở về, không nhìn thấy cô nhất định anh sẽ rất tức giận, phải không?
Anh sẽ đi tìm cô ở khắp nơi, gọi điện thoại, đi quán cà phê, có lẽ anh sẽ đến chỗ cột đèn giao thông nơi chàng trai chuyển phát nhanh chờ đợi. Nhưng cuối cùng anh lại phát hiện, anh không thể tìm thấy cô gái tên Chu An An.
Có lẽ cô sẽ đứng cách anh vài bước và nhìn anh, nhưng ánh mắt anh sẽ không dừng lại trên người cô, bởi vì đến lúc đó, cô đã không còn là người như bây giờ, cô đã không còn khuôn mặt như bây giờ…
Cô buông tay, cái muỗng một lần nữa rơi vào trong nồi cơm điện, cô vẫn chưa nếm thử món cháo anh nấu cho cô, xoay người chạy về phía cửa lớn.
Phải nói một lời tạm biệt.
Ít nhất phải nói với anh rằng cô có việc phải xa nhà, đi thăm người thân cũng được, chuyển nhà cũng tốt, nói lời tạm biệt, hôn lên mắt anh và nói với anh rằng, đừng nhớ cô.
Thang máy chậm chạp chưa tới lại dần ở mỗi một tầng, Chu Sanh Sanh tuyệt vọng ấn ấn nút, cuối cùng không màng tất cả chạy xuống thang bộ. Mười hai tầng, cô chạy xuống không ngừng.
Thế giới mờ mịt, gió bắc thổi đến không lưu tình, giống như muốn đem tất cả sức sống còn lại trên cành khô cướp đi hết.
Cô cảm nhận được rõ ràng, có một sức mạnh hủy diệt cũng đang đẩy cô ra khỏi anh.
Chu Sanh Sanh, người luôn tiết kiệm và tính toán vô cùng kỹ lưỡng lúc này lại không lựa chọn xe điện ngầm, mà bắt một chiếc taxi ở ven đường, không ngừng thúc giục tài xế tăng tốc chạy đến bệnh viện.
Cô một lần lại một lần gọi điện thoại cho Lục Gia Xuyên, nhưng đáp lại cô luôn là một giọng nữ lạnh lùng, không ngừng lặp lại câu nói: ” Người dùng tạm thời không liên lạc được”.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng lạnh lẽo.
Những giai điệu hoài cổ phát ra trên đài Radio, bài hát cũ của Trương Chấn Vũ được phát lên trong xe, giọng nam hơi khàn không đủ mềm mại vang lên: “Anh sợ anh không còn cơ hội, cùng em nói một lời tạm biệt, bởi vì có lẽ anh không bao giờ được gặp lại em. Đêm mai anh phải rời đi, em ở lại nơi thân thuộc rơi lệ chia ly.”
Những giọt nước mắt cô đè nén bao lâu nay lại chực trào tuôn ra, cô cắn chặt môi cho đến khi nghe được câu: “Không quay đầu lại, không quay đầu lại mà rời đi”, rốt cuộc không thể nào chịu đựng.
Tài xế liên tục nhìn cô từ gương chiếu hậu.
Chu Sanh Sanh vừa khóc vừa mắng: “Đây là bài hát hỏng gì vậy? Đổi bài đi! Đổi bài hát đang hot gần đây không được sao?”
Nhưng cho dù trên đài phát cái gì, cô vẫn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ qua làn hơi nước mỏng manh, vẫn nhìn thấy rõ ràng cuộc sống của cô qua lời bài hát kia, không quay đầu lại, không quay đầu lại mà rời đi. Mà anh vẫn sẽ dừng lại ở nơi đây. Người rời đi, chỉ có mình cô.
Cô lao xuống xe taxi, ném xuống 100 tệ, không chờ tài xế trả lại tiền thừa, cô chạy một mạch như điên về phía bệnh viện.
Nhưng mà trong văn phòng, không phải Lục Gia Xuyên.
Cô quay sang y tá Trần, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Bác sĩ Lục đâu? Bác sĩ Lục không đến làm việc sao?”
“Hôm nay bác sĩ Lục không ở phòng khám, anh ấy có một ca phẫu thuật.” Y tá Trần nhìn đồng hồ treo tường, sau đó nói: “8 giờ rưỡi cũng đã bắt đầu rồi, lúc này hẳn là còn trong phòng giải phẫu.”
“Còn bao lâu mới xong?” Chu Sanh Sanh gian nan hít thở, giống như con cá mắc cạn đã gần kề cái chết.
“Cái này không nói chắc chắn được, nếu suôn sẻ thì sẽ xong sớm, nhưng cũng không nhất định, còn phải xem tình hình cụ thể.”
Cô đứng đó thất thần, một lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Phòng phẫu thuật ở tầng mấy?”
“Tầng 12.”
Chu Sanh Sanh quay đầu nhìn về cửa sổ ở cuối hành lang, đất trời u ám, trời đất vẫn nổi cơn lôi đình, dù ai nhìn thấy cũng sẽ hoài nghi, cơn mưa này sẽ rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Cô cắn răng chạy về phía thang máy, ấn xuống tầng 12.
Ông trời, tôi cầu xin người.
Xin hãy cho tôi gặp lại anh ấy, chính miệng nói với anh một lời tạm biệt.
Tầng 12 có vài gian phòng giải phẫu, mỗi một phòng đều sáng đèn. Chu Sanh Sanh không biết bác sĩ Lục ở trong phòng nào, chỉ có thể ép mình ngồi chờ trong hành lang, lòng nóng như lửa đốt.
Cánh cửa màu xanh đậm vững vàng chen ngang giữa cô và anh, không một khe hở nào còn tồn tại. Xuyên qua lớp kính trên cửa, cô chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa màu xanh kia, căn bản không thể nhìn thấy thân ảnh của anh.
Cô thậm chí không thể ngồi yên, cô đứng dậy và đi qua hành lang hết lần này đến lần khác, móng tay gần như đâm sâu vào lòng bàn tay.
Ở bên cạnh có người nhà bệnh nhân đang chờ đợi, thấy thế an ủi cô: “Đừng có gấp, đèn còn sáng, một chút nữa sẽ ra thôi”
Họ xem cô là người chờ đợi bệnh nhân.
Chu Sanh Sanh theo bản năng muốn giải thích, cô không chờ bệnh nhân mà là bác sĩ, nhưng lời đến bên môi liền biến mất. Cô khó khăn nở nụ cười, liên tiếp quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Khoảng mười hoặc hai mươi phút đã trôi qua, thời gian chờ đợi quá lâu, như thể đã vài thế kỷ trôi qua.
Chu Sanh Sanh cuối cùng cũng không thể đợi được bác sĩ Lục phẫu thuật xong.
Có tiếng lộp độp ngoài cửa sổ, tiếng của trận mưa rào đầu tiên vang lên. Cô chỉ đứng đó bất động, chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa to cuối cùng vẫn đến đúng như dự đoán.
Cùng lúc đó, một luồng nhiệt nóng bỏng từ trên đỉnh đầu truyền xuống, như chất lỏng đang sôi trào đặc sệt xâm nhập vào, đôi bàn tay kia tàn nhẫn không chút lưu tình, sẵn sàng ra tay, hăng hái xé rách khuôn mặt này.
Cô gắt gao nắm chặt bàn tay, cuối cùng liếc mắt nhìn qua cánh cửa màu xanh đậm.
Cánh cửa kia không chút sứt mẻ, như thể ngàn núi nghìn sông đang ngăn cản bước chân của họ.
Ngay sau đó, cô quay đầu chạy đến nhà vệ sinh.
*-*
Một giây, hai giây.
Một phút, hai phút.
Chu Sanh Sanh chết lặng chờ đợi, cho đến khi nhiệt độ nóng bỏng kia hoàn toàn rời khỏi mặt cô.
Cô chậm rãi đẩy cánh cửa với đôi tay run rẩy, bước chân chậm chạp đi đến trước gương.
Ngẩng đầu.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hoàn toàn xa lạ.
Khoảng 40 tuổi, sắc mặt vàng như nến, nếp nhăn quanh mắt dù không cười nhưng vẫn hiện ra rõ ràng, khi cười rộ lên… Khóe miệng cô co rút, lộ ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc.
Mặt đầy sương gió.
Chưa già đã yếu.
Cô ôm mặt đứng đó, bả vai run rẩy, cuối cùng dùng tay lau khô nước mắt, từng bước rời đi.
Thật trùng hợp, khi cô xuất hiện với gương mặt này ở hàng lang, cánh cửa phòng phẫu thuật ở đầu kia đã mở ra.
Ánh đèn màu đỏ đã tắt, vị bác sĩ trẻ tuổi bước ra trong sự quanh quay của các thực tập sinh, vừa đi vừa tháo khẩu trang xuống.
Cô dường như biến thành một nhà sư đang nhập định, đứng bất động không thể bước đi.
Muốn chạy, muốn tránh đi, muốn che dấu khuôn mặt này, nhưng khi anh mang theo mọi người đi vào thang máy phía sau cô, anh thậm chí còn không nhìn vào cô.
Cô bình tĩnh đứng ở nơi đó, biết chính mình không cần chạy trốn.
Khi đi ngang qua cô, cô thấy anh lấy điện thoại từ trong áo khoác ra, có lẽ đã nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ của cô, khóe môi anh hơi hơi cong lên, ấn xuống nút gọi.
Giây tiếp theo, di động của cô bất ngờ đổ chuông.
Vị bác sĩ đi ngang qua cô hơi dừng lại một chút, lúc này mới quay đầu lại nhìn cô một cái, dường như đây chỉ là một sự trùng hợp.
Chu Sanh Sanh lấy di động ra, tắt âm thanh, xem như không có việc gì đưa lên tai nghe: “Alo?”
Về phía Lục Gia Xuyên, điện thoại vẫn ở trạng thái gọi đi, con ma men kia không tiếp điện thoại. Anh thu hồi ánh mắt, chỉ coi đây là một sự trùng hợp hiếm có, ngay lúc thang máy mở cửa, anh dẫn mọi người đi vào.
Chu Sanh Sanh đưa lưng về phía cửa, nghe thấy một bác sĩ thực tập trẻ tuổi hỏi anh: “Vừa mới làm xong giải phẫu liền không chờ được muốn gọi điện thoại, thầy Lục, là bạn gái anh sao?”
“Không phải.” Trả lời không chút chần chờ..
Khoảng cách chỉ khoảng nửa giây.
Ngay sau đó, cô nghe thấy anh dùng một giọng nói dịu dàng, tươi cười nói: “Tôi đang theo đuổi.”
Khoảng cách vài bước ngắn ngủi, cô quay lưng về phía anh, bật khóc ngay lập tức. Đáng tiếc, vị bác sĩ không biết mệt mỏi trong gọi điện thoại cho “Bạn gái” trong thang máy, từ đầu đến cuối đều không nhìn đến người phụ nữ trung niên xa lạ.
Chưa từng, liếc mắt một cái.