Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Chương 57: Ngây ngốc




Ba, hai, một … …

Zizi Zi _____

Lưới điện một lần nữa khởi động hệ thống điện cao áp, đám tang thi chất chồng trên đất lập tức bị hít lên giật giật như điên, chẳng qua là chỉ vài giây sau tất cả đều bị biến thành than đen vỡ vụn, cường độ dòng điện rõ rệt là mạnh hơn lúc nãy nhiều lắm.

Lâm Đăng nắm lấy lan can của tháp quan sát, nheo mắt ở trong lòng đếm số_____ ba, hai…

Một!!!

Oành______

Vừa bị vây trong sự hỗ loạn ngắn ngủi, một vụ nổ dữ dội từ trung tâm tang thi triều giống như một cơn sóng nhiệt độ cao lan rộng ra bốn phía, cùng với tiếng nổ rung trời chuyển đất, bão bụi cuộn khói đặc ùn ùn áp đảo lao vút lên trời, mặt đất giống như là run rẩy vài cái, nhưng chỉ là thoáng qua, hàng chục vạn tang thi bị nổ banh tan xương nát thịt, ngọn lửa đỏ rực đốt trụi cây cối hai bên đường cao tốc, bên trong ngọn lửa ngút trời, giữa tang thi triều và lưới điện được làm sạch kéo dài ‘khoảng trống’ một km.

Mà phạm vi lan rộng của vụ nổ vừa vặn cách lưới điện chỉ hơn mười mét, Lâm Đăng vỗ vỗ tay, hài lòng nở nụ cười.

Khói đặc dần dần tiêu tán, lộ ra đồi núi xác cháy đen chất bên ngoài lưới điện, có cái chết vì lưới điện, nhưng càng nhiều hơn là bị bom nổ chết.

Tiếng vang quá mức khổng lồ, khiến phần lớn người ở đó đều xuất hiện hiện tượng ù tai, có vài người bị lâm vào ngây ngốc, chỉ lăng lăng nhìn ra ngoài, tựa hồ còn chưa hiểu rõ tình huống bên ngoài là sao.

Rống_____

Bên trong căn cứ đột ngột vang lên tiếng gầm của tang thi, vài ‘người sống sót’ nóng nảy nhào cắn về phía những người vẫn còn đang đứng sững sờ tại chỗ.

“Má! Chết tiệt đừng cắn tao!”

“Cút mẹ mày mau!”

Bang____bang____

Da da da, da da da ______

Vài tiếng súng dày đặc vang lên, thân hình hai người đang xoắn lại với nhau đồng loạt ngã xuống đất.

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh tinh thần, thận trọng nhìn về phía đồng bạn bên cạnh mình, cằm đao dài để trước ngực, sẵn sàng cho một đao với những người sống sót có khả năng tang thi hoá.

Ngô Hàn hét lên, “Mau, thừa dịp hiện tại mở cổng lưới điện ra, còn cử động được thì đi theo tôi hỗ trợ!”

Dứt lời, anh ta dẫn đầu lao về phía cổng lưới điện, những đội viên mặc quân áo bảo vệ cũng quyết định thật nhanh chạy theo cùng, đám người sống sót cũng phản ứng được lục tục chạy theo sau bọn họ.

Không tận dụng lúc này sửa chữa căn cứ, chẳng lẽ còn đợi đợt tang thi triều tiếp theo sao?!

Bên ngoài mọi người bận rộn khí thế ngất trời, Cảnh Mặc ngồi bên trong xe vẫn luôn chú ts đến tình hình khu vực lưới điện, khi nhìn thấy hướng chạy của người sống sót, cậu lập tức liền đem hệ thống lưới điện đóng kín, đèn báo áp suất trên lưới điện nhanh chóng chớp loé vài cái, sau đó dần dần mờ đi____biểu thị này, lưới điện hiện tại không mở trạng thái điện an toàn.

Những người sống sót hoàn toàn an tâm, ngay ngắn trật tự ra ra vào vào, cùng nhau khuân vác từng tấm sắt nặng, có người cầm mấy khoan xẹt xẹt, có người cầm dây thép nối lại lỗ thủng____bọn họ cần phải đuổi trước trận tang thi triều tiếp theo, thành lập bức tường sắt dày vững chắc phòng hộ bên ngoài lưới điện, chỉ cần dòng điện trên lưới điện truyền đến tường sắt, an toàn của bọn họ trên cơ bản đều được bảo đảm, càng có thêm đầy đủ thời gian để sửa chữa gia cố thêm ba tầng lưới điện bên trong, có lẽ bọn họ nên thiết lập năm tầng lưới điện.

**

Màn hình trên máy tính ghi lại toàn bộ quá trình nổ bom, mấy chục cửa sổ nhỏ theo dõi các hướng khu vực khác nhau, Cảnh Mặc tắt đi những hình ảnh ở giữa, đem một cửa sổ camera bí mật theo dõi, phóng lớn trên toàn màn hình.

Màn hình, một người đàn ông đeo mặt nạ đang nhàn nhã tựa vào lan can trên tầng cao của tháp quan sát, cằm khẽ nâng cao, hẳn là đang từ nơi này nhìn hướng xa xa đợt tang thi triều thứ hai đang di chuyển từ từ đến.

Cảnh Mặc thả xuống ngón tay đang cắn trên miệng, con ngươi đen láy vẫn dán vào người đàn ông trên màn hình, một lúc lâu sau, cậu mới giật giật ngón tay ấn các phím ảo, lùi lại thời gian hình ảnh một chút, vừa vặn lui tới đoạn người đàn ông mang mặt nạ từ trống rỗng biến ra một đống lựu đạn hạt nhân, nhìn một lúc, cậu lại dừng màn hình, tiếp tục lui, lặp lại vài lần đoạn ”Mặt nạ nam biến ra lựu đạn’.

“Nhị thiếu, đã hoàn tất.”

Trong tai nghe đột ngột vang lên giọng nói đánh gãy hành động Cảnh Mặc muốn lui thêm lần nữa, ngón tay cong lên, ấn vài phím, xoá sạch đoạn ghi hình đó đi, lại vận dụng một ít kỹ thuật nối liền hình ảnh trước và sau đó, thật giống như mặt nạ nam từ đầu đến cuối chỉ đứng đó nhìn xuống tang thi triều, chỉ thỉnh thoảng nổ súng giúp những người sống sót tiêu diệt vài tang thi phía sau lưới điện.

Sau khi xử lý tốt màn hình, cậu mới trả lời cho Ngô Hàn ngắn ngọn một chữ, “Tốt.”

Khi nói, đôi mắt của cậu vẫn dán vào màn hình____trong màn hình, mặt nạ nam xoay người, có vẻ như muốn đi xuống tháp quan sát.

Nhìn thấy vậy, Cảnh Mặc đột nhiên rũ mi xuống, hàng lông mi dày đậm che khuất đi con ngươi, không ai biết lúc này cậu đang suy nghĩ cái gì.

Cậu tựa như một bức tranh trắng đen yên tĩnh, lộ ra một cỗ thần bí cao nhã, bức tranh đen trắng đó vươn ra những ngón tay thon dài màu trắng múa may trên bàn phím vài cái, mấy chục cửa sổ camera giám sát trên màn hình bị đóng lại, mà hệ thống lưới điện lần nữa thành công mở ra, ngay khi điện vừa được lưu thông, đại quân tang thi chạm vào cổng sắt lần thứ hai rung điên cuồng, đám tang thi ở phía sau cũng bị nhảy điện cùng nhau điên cuồng giật lên, hình ảnh quá mức ngoạn mục, quần ma loạn vũ cũng chỉ là thế này thôi.

Nhóm thủ vệ lần nữa trở lại tháp quan sát của căn cứ nhìn thấy, cả đám phá lên cười ha ha, cười cười, đến mức vài anh chàng thô to thậm chí còn chảy nước mắt cá sấu.

Dần dần, đại quân tang thi giống như là nhận được mệnh lệnh nào đó, không còn ngớ ngẩn ào ào lao lên để cùng nhau ‘khiêu vũ’ với các đồng nghiệp phía trước, động tác hết sức lưu loát, đồng nhịp quay người, lắc lắc chậm rãi di tản khỏi Thiên Minh.

“Rút lui! Chúng nó rút lui!”

Những người sống sót bên trong lưới điện kích động quơ súng, thậm chí còn có người khóc không nên tiếng, ngay cả Ngô Hàn cũng hơi đỏ mắt.

“Mẹ, tao cứ nghĩ ngày hôm nay phải lên đường ở đây!”

“Cảm giác còn sống thật tốt.”

“Anh còn bảo tôi phải viết di thư…”

“Biến, ông đây không có nói!”

“Ha ha ha ha… Ực.”

“Kiềm chế chút, đừng đau sốc hông.”

“Má, tang thi ăn thịt nhiều, cũng ợ hơi?”

“Cút, ông đây là cười nấc.”

Vài người trêu ghẹo anh ta lại phá lên cười, tiếng cười bao trùm lên bầu trời căn cứ, len lỏi vào từng ngóc ngách, loại vui sướng phát ra từ tận đáy lòng truyền nhiễm cho tất cả mọi người, bất luận là trên tháp quan sát, hay trên mặt đất, toàn bộ đều cười lộ lên.

“Bây giờ, tất cả mọi người xếp hàng lên phía trước kiểm tra thân thể!” Ngô Hàn là người điểu chỉnh xong trạng thái đầu tiên, anh lạnh lùng nhìn những người bị thương thừa dịp náo nhiệt chuẩn bị chuồn đi, tiếp tục nói, “Chỉ cần có một chút vết thương, mặc kệ có phải là bị tang thi cắn hay không, tất cả đều phải thành thật đứng ở khu cách ly cho tôi, đợi vết thương khép lại mới có thể đi vào căn cứ, những người không tuân theo, đều sẽ bị bắn chết!”

Sung sướng không được bao lâu, đám đông lập tức chìm vào trong buồn khổ, mọi người thấp thỏm xếp hàng, từng người một bước vào phòng khám ở cổng căn cứ.

**

Thời gian trôi qua lúc nào không hay, bầu trời lộ ra một dải lòng trắng trứng, những án mây ở phía chân trời giống như bị nhiễm máu, mang theo một chút màu đỏ nhạt.

Khi tia nắng đầu tiên đánh xuống thành phố điêu tàn này, Lâm Đăng đã ngồi trên mép lan can của sân thượng toà nhà chung cư.

Ánh mặt trởi buổi sáng luôn mềm mại nhất, như sợi bông rơi xuống, nhẹ nhàng lả lướt nhảy lên làn da, sau đó chậm rãi tan chảy vào các lỗ chân lông, cảm giác ấm áp dịu dàng này khiến cả người Lâm Đăng được thư giản.

Ngay cả đường cong trên gương mặt lạnh lùng cũng trở nên mềm mại, đến khi một chiếc xe thể thao màu bạc xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, khoé miệng Lâm Đăng cuối cùng cũng lộ ra mỉm cười, hai tay hắn chống xuống lấy đà, nhảy vài cái đã tiếp xuống mặt đất, chiếc xe kia cũng vừa lúc chạy tới trước mặt hắn.

Khi xe tắt máy, Lâm Đăng bước về phía trước, mở cánh cửa nơi phó lái, rất là tự giác ngồi vào bên trong.

Cảnh Mặc cũng không có khởi động xe, ngược lại ngã người ra sau, cơ thể dường như không có chút sức lực, lười biếng tựa vào ghế mềm sau lưng, đôi mắt chớp nhẹ, lông mi thật dài rũ xuống tạo thành bóng râm hình quạt trê khuôn mặt mịn màng.

Nhìn thấy như vậy, Lâm Đăng nhếch môi cười khẽ một tiếng, cũng dựa vào ghế mềm phía sau, hắn thích bầu không khí yên tĩnh này, nghe tiếng thở nhè nhẹ của Cảnh Mặc, Lâm Đăng chỉ cảm thấy trái tim mình thả lỏng, giống như toàn bộ muộn phiền biến mất không thấy, chỉ còn lại không gian yên tĩnh lúc này, đây là sự thoải mái an lạc xuất ra từ tận trong tim.

Nhắm nhắm, Lâm Đăng thật sư ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, hắn còn ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy gương mặt đang ngủ im lặng của Cảnh Mặc, mái tóc mềm mại đen nhánh rũ xuống làn da trắng mịn, không thể không nói cậu em này càng lớn càng xinh đẹp, so với đường cong gương mặt thuở thiếu niên, đường cong bây giờ càng thêm rõ ràng, cũng càng theo tinh xảo.

Cái mớ vớ vẫn gì đây!

Lâm Đăng dùng lực lắc đầu, thu hồi tầm mắt nhìn về đồng hồ điện tử trên tay, ở trên hiển thị 11:00 trưa, xem ra mình ngủ đã vài giờ. Gần đây không có khi nào được nghỉ ngơi tốt, giấc ngủ vừa nãy thực sự rất thoải mái, ngủ rất ngon.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng động, Cảnh Mặc dụi dụi mắt, cơ thể hơi lật một chút, có thể là ngủ không thoải mái lắm.

Lâm Đăng thò tay qua, mò mẫm tìm được một cái nút trên ghế ngồi của cậu, ấn một chút, cái ghế bên dưới người Cảnh Mặc tự động điều chỉnh đến góc độ nằm thoải mái.

Cảnh Mặc hơi nhíu mày lại cuối cùng giãn mở ra, cậu lại giật giật, đổi một tư thế nằm thêm thoải mái khác.

Người ta nói trong trường hợp không lạnh, ngủ nghiêng người là biểu hiện cho cảm giác không an toàn, nếu nghiêng bên trái, thể hiện người đó có rất nhiều đè nén.

Lâm Đăng nghiêng đầu liếc nhìn Cảnh Mặc, người này lại dùng cái ót đối diện với hắn, một người vừa cảm giác không an toàn, nội tâm lại là người đè nén, thật đúng là sự hoà hợp cả hai.

Cảnh Mặc ngủ say sưa, Lâm Đăng lại không có buồn ngủ, hắn đang rất nhàm chán, mắt di chuyển khắp nơi, cuối cùng là dừng trên người Cảnh Mặc.

“Mặc, sao cậu lại trở về sớm như vậy, anh nhớ Vụ thành cách nơi này rất xa mà.”

Lâm Đăng nhìn chằm chằm trên lưng Cảnh Mặc một lúc, không đợi câu trả lời, cũng không biết là cậu thực sự chưa tỉnh, hay không muốn trả lời.

“Anh trai của em đâu, đi đâu rồi?” Lâm Đăng nheo mắt, thấp giọng tiếp tục suy đoán, “Sẽ không bị em nửa đường đánh lén, giải quyết ngay tại chỗ chứ?”

Nhưng điều này không giống với phong cách của Cảnh Mặc, Lâm Đăng cau mày, không rối rắm lập tức phủ định phỏng đoán này.

Vẫn không có trả lời, Lâm Đăng đóng miệng, cẩn thận nghe ngóng, hơi thở của Cảnh Mặc vẫn nhẹ đều, đây còn là chưa có dấu hiệu tỉnh dậy?!

Lâm Đăng không chịu từ bỏ lật người mình, hắn chậm rãi bò qua, muốn nhìn thấy gương mặt đang say ngủ của Cảnh Mặc, nhưng đáp lại hắn là một đôi mắt đen như mực.

Mịa, hoá ra là mở mắt ngủ?!

Trái tim Lâm Đăng đột nhiên rớt một nhịp, lập tức ngã người trở lại vị trí của mình, hắn thật sự đã bị Cảnh Mặc doạ sợ, mở mắt lại im lặng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả tần suất hô hấp cũng không thay đổi, nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường, cho dù là chứng tự bế cũng không như vậy chớ.

Qua một lát, Lâm Đăng cuối cùng cũng bình tĩnh lại trái tim nho nhỏ sợ hãi của mình, mà Cảnh Mặc rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Tôi không đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.