Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Chương 43: Tin tưởng




Ánh đèn chói mắt đánh vào trên mí mắt, mang theo nóng rực đau đớn.

Hai tay hai chân của Lâm Đăng bị trói trên bàn thí nghiệm, toàn thân trên dưới bị lột trần trụi, vài người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng xung quanh bên cạnh hắn, tay mang găng tay cao su, bọn họ cầm dao mổ múa may trên bụng, đùi và cánh tay của Lâm Đăng, hình như đang thảo thuận nên hạ dao ở nơi nào mới tốt.

“Cậu ta là người duy nhất thân thể có virus tang thi, nhưng lại không bị tang thi hoá.”

“Trước mở đầu cậu ta, virus tang thi một nửa sẽ tập trung thay đổi chỗ đó, để chúng ta xem xem bộ não của cậu ta và tang thi có gì khác không?”

“Chúng ta là làm thực nghiệm sống, đừng để cậu ta chết, nếu không thì thực nghiệm này sẽ vô nghĩa, tôi nghĩ chúng ta nên từ đây…”

“Hey, nhìn, quá tuyệt.” Mũi dao nhọn phá mở làn da mỏng manh, lộ ra tầng thịt mềm và dây thần kinh, “Cường độ cơ bắp so với người thường lớn hơn nhiều.”

Mũi dao tách kéo dây thần kinh ra ngoài, từng trận đau nhức đánh tới, Lâm Đăng há miệng thở dốc, muốn hét lên thật to lại phát hiện đầu lưỡi đã bị cắt, chỉ có thể phát ra âm thanh a a ngắn.

“Dây thần kinh rất đàn hồi.” Tên bác sĩ kia vẫn đang lôi kéo ra.

Toàn thân Lâm Đăng đau run rẩy, trên trán, trên lưng, mồ hôi lạnh toát ra ào ào, làm ướt tấm vải trắng trên bàn thí nghiệm, hắn hận không thể lập tức chết đi.

Một tên bác sĩ cầm một cái dùi và búa nhỏ tới, đem cái dùi từng chút từng chút ghim vào vai Lâm Đăng.

“Độ cứng của xương so với người thường tốt hơn một chút, nhưng vẫn sẽ bị vật bén nhọn đâm thủng.”

Cơ thể Lâm Đăng căng cứng, muốn dùng toàn bộ sức lực tránh thoát xiềng xích, bởi vì dùng lực quá độ mà vết thương mở rộng ra, màu trắng xương cốt cũng được nhìn thấy rõ ràng.

Chỉ là lần này Lâm Đăng không thoát ra như ý nguyện, thứ đó không biết được làm bằng chất liệu gì, ngược lại càng rít chặt.

“Tất cả các phương diện chức năng cơ thể đều khoẻ mạnh hơn người bình thường.” Một trong những blouse trắng tháo xuống khẩu trang, khuôn mặt tuấn tú, hợp với mái tóc màu nâu nhạt, không phải Cát Nam còn là ai?!

“Tôi muốn hai chân cậu ta.” Cát Nam mặt không biểu tình nói với người bên cạnh.

“Lấy cưa điện đến.”

Gần như vừa dứt lời, cách đó không xa vang lên tiếng cưa điện khiến người ta sởn tóc gáy, trong lòng Lâm Đăng nặng xuống, mồ hôi chảy càng nhiều, hắn giống như là bất lực nằm trên bàn thí nghiệm, tuỳ ý để cho những người này dùng dụng cụ lạnh lẽo cắt từng chút một trên cơ thể mình.

Đau nhức thấu tim, Lâm Đăng há hốc miệng dồn dập hít thở, hắn có thể cảm nhận được làn da được từ từ kéo ra ngoài, kèm theo đau đớn không thể chịu đựng, một miếng thịt phập phồng bị cắt đi. Ở khắp ngóc ngách trong không khí tràn ngập hương vị của máu, thỉnh thoảng còn có tiếng roẹt roẹt của từng thớ thịt bị kéo ra.

Mỗi một tế bào trên cơ thể đang run rẩy, đó là một sự sợ hãi nảy sinh từ tận sâu dưới đáy lòng.

Một cánh tay tái nhợt đột nhiên nắm láy cánh tay cầm dao của một người đàn ông, “Đừng dùng dao nhỏ, dùng cưa điện, hiệu suất cao chút.” Khi nói lời này, khoái ý trong mắt Cát Nam không hề nguỵ trang mà bại lộ trước mặt mọi người.

Ngay khi âm thanh của cưa điện đến gần bên tai, Lâm Đăng nhắm chặt mắt, ngực kịch liệt phập phồng.

“Cát Nam, mày chờ, tao thành quỷ cũng không bỏ qua cho mày!!” Bởi vì không có lưỡi, Lâm Đăng chỉ có thể rống giận những lời này ở trong lòng.

“Được đó, nhưng cũng phải chờ cho mày biến thànn quỷ đã.” Cát Nam nghiêng người dán sát lại thấp giọng nói bên tai Lâm Đăng.

Sau đó, âm thanh cưa điện cắt vào da thịt, xương cốt bị phân chia, nơi bị cưa điện cắt vào vẩy ra vô số vụn thịt nhỏ, văng lên trên mặt Cát Nam, kết hợp với sắc mặt lạnh lẽo âm trầm của anh ta, giống như ác quỷ đến đòi mạng.

Lâm Đăng đã đau đến chết lặng, hắn dần nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến.

“Còn chưa chấm dứt.” Cát Nam gỡ ra mí mắt của Lâm Đăng, đột nhiên giơ lên một con dao nhọn, nhắm ngay vào tròng mắt của Lâm Đăng hung hăng đâm xuống.

Mũi dao sắc bén phản xạ dưới bóng đèn loá ra ánh sáng trắng chói mắt, đôi mắt bị kìm chặt mở ra khiến Lâm Đăng chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi dao ngày càng phóng lớn trước mắt mình.

***

Lâm Đăng đầu đầy mồ hôi bật người dậy, cảm xúc mềm mại dưới lòng bàn tay khiến hắn sững sờ trong giây lát.

Lật mạnh tấm chăn trên người mình, nhìn thấy đôi chân mình vẫn đang khoẻ mạnh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nâng tay lau mặt, đầy mồ hôi lạnh, giật giật cơ thể không có một chút cảm giác đau đớn, trên người cũng không có vết thương nào mới.

Hoá ra là mơ____may mà là mơ…

Chỉ là đầu hơi hơi chóng mặt, Lâm Đăng dùng hạ ngón tay đè huyệt thái dương, lại càng ấn càng choáng, điều này khiến cho hắn cảm thấy khó chịu, nặng nề ngã xuống giường, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì mới tốt, trong đầu một mảnh trống rỗng, con đường phía trước thật là mờ mịt mà.

Cánh cửa được mở từ bên ngoài, Lâm Đăng cảnh giác ngẩng đầu nhìn, trong khi đó bàn tay phải đưa vào trong túi quần, lặng lẽ lấy khẩu hạt nhân Desert Eagle từ trong kho hàng nhỏ ra.

“Mặc?” Lâm Đăng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy người tới.

Cảnh Mặc không nói gì, đi thẳng đến phía trước đầu giường, đặt cái khay trên tay xuống cái tủ thấp, sau đó kéo một cái ghế dựa tới ngồi xuống.

Hương vị thơm ngon của đồ ăn nóng hầm hập thành công khiến Lâm Đăng nuốt nuốt nước bọt, miếng thịt lợn kho tàu sáng bóng với rau xào xanh biếc câu dẫn tham trùng trong bụng.

Lâm Đăng không thể chờ đợi thò tay qua, lại bị Cảnh Mặc chặn cản.

“Sao vậy?” Lâm Đăng cau mày nhìn về phía Cảnh Mặc, “Đừng nói là em sẽ thật sự giận dỗi cả một năm chứ, còn chưa tiêu sao? Coi như anh sai rồi được không, thật mà, anh nói thế nhưng không có ý gì khác cả, anh chỉ… Hầy, mà thôi, anh không thể nói.”

Cảnh Mặc đem đầu quay đi, đôi môi đỏ bị cắn thật chặt, cậu dứt khoát đứng lên, quay lưng bước nhanh về phía cửa, nhưng đi được vài bước thì cậu dừng lại, đứng quay lưng với Lâm Đăng, có lẽ vì vóc dáng cao lớn, cơ thể cậu nhìn có vẻ gầy nên khiến người gợi lên cảm giác mất mát.

Nhìn phía sau lưng Cảnh Mặc, Lâm Đăng không thể diễn đạt được cảm xúc lúc này của mình, cảm giác phiền muộn trong lòng dâng lên, cảm giác nếu không nói cái gì đó, khó chịu trong lòng sẽ không buông xuống được.

“Mặc, anh đến đây là vì đặc biệt tới tìm em!” Lâm Đăng hét lên nói với Cảnh Mặc, nói xong, trong lòng quả nhiên thoải mái rất nhiều.

Cơ thể Cảnh Mặc run lên, chậm rì quay người, lại trở về ngồi lên chiếc ghế ở đầu giường.

Người trước mắt tuy đã ngồi trở về, nhưng vẫn cúi đầu, Lâm Đăng che đi đôi mắt, nở nụ cười, một cổ chua xót loan đầy hốc mắt, “Nhưng anh muốn rời đi, Mặc.”

Cảnh Mặc ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy trong veo nhìn thấy đáy, khiến người nhìn thoáng qua cũng cảm nhận được buồn thương tràn ngập bên trong.

“Luyến tiếc sao?” Lâm Đăng cười chạm vào tóc Cảnh Mặc, dừng một lát, hắn lại nói tiếp, “Mặc, anh đã nghĩ là em thay đổi… Thực tế, em vẫn thế.”

Đôi mắt Cảnh Mặc hơi đỏ lên, mí mắt rung rung, tầm mắt dần chuyển đến chỗ trống trong không khí, ánh mắt vốn trong veo dần dần bị bóng tối bao phủ, giống như hai lớp cửa sổ dày che khuất, khiến người khác không nhìn được suy nghĩ trong lòng cậu.

“Mặc.” Lâm Đăng gọi cậu, không đợi phản ứng, hắn đưa tay che kín đôi mắt của cậu, “Thế giới đó thực sự rất tuyệt vời sao?”

Mi mắt của Cảnh Mặc rung lên, lông mi dày rậm giống như bàn chải nhỏ chà xát khiến lòng bàn tay Lâm Đăng ngứa ngứa.

Lâm Đăng đặt bàn tay mình xuống, nhìn đôi mắt Cảnh Mặc hồi phục lại trong veo, hắn mỉm cười, vừa định nói gì đó lại bị hành động kế tiếp của Cảnh Mặc làm cho kinh sợ.

Đột nhiên Cảnh Mặc tới gần hắn, đưa tay thò vào quần áo chậm rãi mò mẫm.

Dọc theo cảm giác trơn mướt từ eo hướng lên trên dần dần qua đi, các vết sẹo gồ ghề lớn nhỏ trải rộng toàn bộ phía sau lưng.

Tiếp đó Cảnh Mặc không nói một lời rút tay ra, sau đó lấy một hợp thuốc mỡ màu xann nhạt ở trong tủ đầu giường.

Lâm Đăng nhếch miệng lên, rất có tự giác cởi áo của mình ra, quay lưng nằm sấp trên giường, chuẩn bị hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của Cảnh tiểu đệ.

Thuốc mỡ lạnh lẽo chậm rãi được bôi loạn lên những chỗ đau cũ, ngón tay mềm mại ấn đủ lực xuống làn da, Lâm Đăng nheo mắt, thoải mái hỏi, “Thuốc này có công dụng gì thế?”

Cảnh Mặc lại đào ra thêm thuốc mỡ lên vết sẹo của Lâm Đăng, một nửa mát xa, một nửa là bôi loạn, cũng không biết là cậu có nghe được câu hỏi của Lâm Đăng không, tóm lại cậu vẫn luôn tập trung cho sự nghiệp trước mắt, hiện tại không có dự định phải ghi nhớ thêm cái gì.

“Cường gân đoạt huyết?” Thấy Cảnh Mặc không nói, Lâm Đăng tự mình bổ não suy đoán.

“…”

“Kéo dài tuổi thọ?”

Ngón tay của Cảnh Mặc dùng một chút, chậm rãi vuốt ve vết thương bị súng bắn trên vai, cuối cùng nhả hai chữ, “Xoá sẹo.”

“Rồi.” Lâm Đăng di chuyển cơ thể mình, “Kỳ thật vết sẹo là tượng trưng cho vinh quang của đàn ông… Ế, em đừng có sờ loạn, ngứa chết anh.”

“Được rồi.” Cảnh Mặc thu hồi tay lại, đôi mắt vẫn như cũ dừng ở vết sẹo súng.

Lâm Đăng lật cơ thể ngồi dậy, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn một lúc, cực kỳ do dự đưa tay qua, lúc tới gần thì đột nhiên nghi ngờ hỏi, “Em nấu?”

“Không.” Cảnh Mặc lắc đầu, cũng nhìn xem đồ ăn trên bàn.

“Vậy thì tốt.” Lâm Đăng hoàn toàn an tâm, bưng lên đĩa thịt kho tàu, đem chén cơm thơm ngào ngạt đổ lên trên, lại trút hết rau xanh lên.

Sau đó cầm đôi đũa, trực tiếp bưng đĩa đồ ăn tàn sát.

Không biết Lâm Đăng đã nói câu nào chọc tới Cảnh Mặc, cậu ngồi đó, đôi mắt một giây cũng không dời nhìn chằm chằm Lâm Đăng ăn. Cuối cùng Lâm Đăng bị cậu nhìn cũng thấy ngài ngại, nén chịu đau lòng gắp một miếng thịt mỡ đưa tới bên miệng Cảnh Mặc, “Há miệng, Mặc.”

Cảnh Mặc vặn đầu qua, từ chối phối hợp.

Lâm Đăng ngượng ngùng cười cười, thu hồi đôi đũa, cuối cùng nhét miếng thịt vào miệng mình.

***

Ăn no xong, Lâm Đăng sờ sờ bụng, cảm giác đã đến lúc bàn chính sự.

“Một năm trước, vì sao ngay cả báo một tiếng cũng không đã rời đi?” Lâm Đăng nghiêm mặt, giọng rất lạnh.

Cảnh Mặc đem tầm mắt chuyển về, lại cũng chỉ im lặng ở đối diện hắn, căn bản không có ý định mở miệng.

“Nói.” Lâm Đăng cau mày, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của Cảnh Mặc, ngón tay thon dài mềm mại, cảm xúc rất tốt, Lâm Đăng nhịn không được bóp thêm vài cái.

“Tôi không đồ anh bố thí.” Cảnh Mặc rút tay ra, cắn mạnh khoé môi, “Chỉ cần tôi muốn, tôi sẽ có nhưng thứ tốt hơn của anh, tôi chán ghét những từ ngữ đó của anh, rất chán ghét.”

Cảnh Mặc đột nhiên nói một loạt từ dài như vậy, khiến Lâm Đăng choáng váng, hắn đem những từ này một chữ một chữ lật ở trong đầu, sau đó ngay cả một chữ cũng không thốt ra được.

Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, không khí giữa hai người rất quái dị.

Cảnh Mặc hơi nghiêng người, ngẩng đầu nhìn lên mô hình ngôi sao năm cánh giữa trần nhà, cổ họng khàn khàn nhổ ra một câu, “Cha nói, bạn bè chân chính phải có sự tin tưởng lẫn nhau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.