Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Chương 40: Mười ba năm




Tiểu khu trông rất yên tĩnh, ở trong các ngõ ngách chỉ nhìn thấy rất ít người, ai cũng bơ phờ, trên khuôn mặt đa số là biểu tình chết lặng, không có công trình giải trí, cuộc sống như vậy không khác gì ở trong tù..

Càng đi vào bên trong mới có thể cảm nhận được một chút hơi người, nhưng phần lớn chỉ là ngồi ở trong sân chơi cờ, linh tinh vớ vẩn, bọn hoi có vẻ không thích đi ra ngoài dạo phố.

Trên các bức tường xung quanh dày đặc lỗ đạn ở khắp nơi, còn có một chỗ màu đen do bom lưu lại, có thể nhìn ra được, lúc trước bọn họ thanh lý nơi này đã hao tốn bao nhiêu lực lượng.

“Là ở đây.” Bác gái đi ở phía trước dừng lại, chỉ vào khu chung cư bên trái.

“Ừ.” Lâm Đăng thốt một tiếng, lập tức muốn đi lên đẩy cánh cổng sắt.

“Nhóc con, chờ một chút, cậu còn có thịt bò khô không?” Bác gái thần bí đến gần hỏi.

Lâm Đăng nhìn vào khuôn mặt của đối phương, biết rằng bà ta đang muốn nói cho mình tin tức gì đó, nếu không sẽ không da mặt dày muốn đồ ăn.

“Chỉ còn có chút này.” Lần này Lâm Đăng chỉ đào đào hơn nửa giờ mới móc ra, cho đối phương ảo giác rằng hắn cũng không còn.

“Ít như vậy à?” Bác gái rõ ràng có chút không hài lòng, chép chép miệng, “Quên đi, coi như tôi bán cho cậu cái nhân tình, cái toà nhà cậu ở bên trong toàn mấy người không tốt lành gì, mỗi khi ở đó có người mới, đều bị bọn họ ‘chiêu đãi’ tận tình một phen, nói là quà gặp mặt cho người mới, nhưng sự thật nha, cũng chính là bình thường bị đè nén quá, muốn tìm nơi trút giận xả khí, nghe nói, có mấy lần còn đánh chết người đó, cậu phải cẩn thận một chút, lúc có được cái gì tốt thì phải cố gắng giấu diếm đi, kẻo bị bọn họ cướp, đám người đó căn bản không biết phân biệt phải trái…”

“Tôi biết.” Lâm Đăng gật đầu.

“Tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, đừng bị mấy con hồ ly kia câu đi, tụi nó đứa nào cũng có bệnh trên người.” Bác gái hướng đầu vào trong bĩu môi, ôm túi vải lớn trên tay mình rời khỏi.

Lâm Đăng không có đi vào bằng lối cửa chính, mà là đi đường vòng đến cửa nhỏ, từ trong túi quần lấy ra cái kẹp giấy, kéo thẳng ra hướng vào lỗ khóa loay hoay.

Khu tiểu khu này xem như là tiểu thu loại kém, ổ khoá không phải hàng thứ cao cấp gì, Lâm Đăng mở cửa rất dễ dàng.

Sau khi đi vào, hắn lại vụng trộm đi vòng đến phía trước khu góc tối, đứng ở nơi đó, toàn cảnh trong sân đều thu hết vào tầm nhìn. Quả nhiên có hai gã cao lớn vạm vỡ cầm một cây chổi và gậy bóng chày canh giữ hai bên cửa, bên trong sân còn có bốn người đàn ông đang ngồi, trong tay bọn họ cầm poker, xem ra là đang đánh bài, trong đó một người đàn ông đeo kính trắng, hai người đàn ông trung niên đầu húi cua, cuối cùng là một gã mặt mụn có thể so với bề ngoài của mặt trăng, cố tình lại còn rất béo, trên đầu trên mặt nhúc nhúc mỡ, nhìn cực ghê tỡm. Đương nhiên gã còn rất khí phách ôm hai người phụ nữ mặt trét đầy phấn, bộ dáng không được đẹp, hoặc là môi quá dày, hoặc là mắt quá nhỏ, dáng người một là gậy trúc, một như thùng nước, tóm lại là rất lập dị.

“ĐM, bài quỷ gì đây!” Gã mặt mụn tức giận ném bài trên tay lên bàn, sau đó đem bài trộn lẫn dồn hết lại, “Không chơi!”

Ba người trên bàn đành phải buông bài xuống, hai người phụ nữ một trái một phải in hai môi son lên khuôn đầy mỡ của gã mặt mụn.

“ĐM, liếm sạch cho ông.” Gã mặt mụn rất khó chịu véo eo của cả hai cô, bên trái thì toàn là xương, bên phải là eo thùng nước, nắm rất chính xác thịt.

Hai người phụ nữ phải phục tùng kề sát lại liếm, Lâm Đăng ngay lập tức quay đi, hình ảnh thực sự quá đẹp, nhìn thật sự muốn nôn mửa.

Gã mặt mụn còn ngại không đủ tận hứng, thò tay chụp lên eo thùng nước bên cạnh, khiến thịt mỡ trên eo cô ta run lên, “CMN mày ăn cái gì được cỡ này, đã vốn xấu, còn CMN béo như vậy, ông đây còn muốn mày làm mẹ gì!”

Eo thùng nước có chút uỷ khuất cúi đầu, nước mắt bắt đầu lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

“Đủ, mày cũng lắm chuyện.” Kính mắt nam nhìn không được nữa, nhịn không được nói gã mặt mụn một câu.

“Tao dạy dỗ đàn bà của mình, cần mày phải lên tiếng sao?” Lửa giận gã mặt mụn tăng vọt, bốc lấy bài trên bàn ném lên mặt kính mắt nam.

Bị gã ném như vậy, kính mắt nam lại không có tức giận lên, chỉ là đẩy gọng kính, đứng dậy đi vào toà nhà.

“Cái mẹ gì!” Gã mặt mụn quay về hướng rời đi của kính mắt nam một câu nhổ một cục đờm, sau đí gãi gãi da đầu, không kiên nhẫn hỏi hai người canh cửa, “Người mới đâu, sao còn chưa tới? Không phải nói hôm nay sẽ có người tới đây sao!”

“Tao ở đây.” Lâm Đăng từ trong chỗ tối đi ra, ánh mắt thản nhiên quét qua gã mặt mụn.

“Ố ồ, thằng nhóc này đủ thông minh nha, còn biết đi vào bằng cửa sau!” Gã mặt mụn sờ soạng nước bọt trên mặt mình, chống thân thể to mọng mỡ từ từ đứng lên, nhìn giống như một đống rác hình người, cách đó thật xa còn ngửi được mùi thối từ trên người gã phát ra.

Lâm Đăng hơi cau mày, giọng rất lạnh nhạt, “Chúng mày cứ tiếp tục, tao lên lầu.”

Gã mặt mùn cười hừ hừ một tiếng, hai tên đàn em canh cửa lập tức vọt tới người Lâm Đăng, Lâm Đâng không chút hoang mang bay ra một cước, hung hăng đá vào bụng một người, người nọ lập tức ngã xuống đất, ôm bụng đau đớn đảo trắng mắt.

Tên cầm cây chổi phía sau ngay lập tức đổi hướng, vung chân chạy tới sau người gã mặt mụn, thì thầm nói, “Lão đại, không dễ chọc ah.”

“Lũ vô dụng, xem tao!”

Lâm Đăng thấy gã mặt mụn phun nước miếng lên tay, thật sự kinh tởm quá mức, hoàn toàn không muốn đánh nhau với gã.

Ngay khi gã mặt mụn nhào tới, Lâm Đăng né qua một bên, dùng chân nhấc lên gậy bóng chày trên mặt đất, chộp nó trong tay liền vung qua người gã, một gậy này trực tiếp đánh gã nằm sấp trên mặt đất, nửa ngày còn không bò được dậy.

Cánh cổng không biết được mở ra khi nào, một đám đông đứng vây xem nơi này, nhìn thấy Lâm Đăng đánh bại hai người nằm sấp trên mặt đất, trầm trồ vỗ tay khen ngợi liên tục, thậm chí còn có người hát ‘con lừa nhỏ’, lúc này hát bài con lừa nhỏ rõ ràng là mỉa mai châm chọc gã mặt mụn, xem ra đám người này bình thường bị bọn họ ức hiếp rất nhiều.

Còn có một cô gái đẩy ra đám đông xông thẳng vào, đạp tàn nhẫn lên mặt gã mặt mụn, khiến cho gã mặt mụn đau kêu cha gọi mẹ, cột sống lưng giống như bị bẻ gãy, gã hơi di chuyển một chút liền phát ra đau đớn.

Lâm Đăng ném gậy bóng chày, trực tiếp đi lên tầng ba toà nhà.

Phòng của hắn không phải rất lớn, nhưng không phải là nhỏ, chỉ có thể nói là hoàn hảo, có lẽ là đã được dọn dẹp, ngoài các đồ nội thất cơ bản, những cái khác đều không có, trong ngăn kéo trống rỗng, trên giường cũng không có chăn, chỉ đơn độc một cái ván giường ở đó.

Nhìn xung quanh, Lâm Đăng cũng không có ý tưởng gì, ngồi vào cái ghế trong phòng, lấy ra thịt bò khô bắt đầu ăn.

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Đăng cất thịt bò khô lại trong túi quần, tiến lên mở cửa, là người đàn ông đeo mắt kính kia, trong tay đang ôm một bộ đệm chăn mới.

“Có chuyện gì?” Lâm Đăng không tránh người qua, chỉ là keo kiệt nụ cười nhìn gã.

“Đây là chăn hôm qua có người đưa tới, vốn chính là phân phối cho cậu, nhưng bị Ngô lạt đầu thừa dịp cậu chưa tới nên trộm chăn của cậu đi.”

“Oh, anh đem đi đi, gã đã sử dụng, tôi chán ghét.” Lâm Đăng cũng không cảm kích nói.

Kính mắt nam cũng không tức giận, chỉ nói, “Ở khu đông có người bày bán chăn mới, giá không đắt.”

Lâm Đăng đối với đề nghị của hắn từ chối cho ý kiến, ngược lại hỏi một câu không đầu không đuôi, “Anh muốn sắm vai người tốt sao?”

Kính mắt nam không có trả lời, chỉ cười, ôm chăn rời khỏi.

Lâm Đăng thấy nhàm chán đóng cửa lại, người như mắt kính nam nhất định còn ôm ảo tưởng thế giới này vẫn còn là thế giới kia, tất cả mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau, người có thể giết tang thi, lại không thể giết người… Người như thế vĩnh viễn không thể thích ứng được mạt thế, kết cục cuối cùng chỉ có chết.

Trong căn cứ không phải tất cả đều là kẻ mạnh, kẻ yếu cũng có rất nhiều, hầu hết những người này là phụ thuộc vào kẻ mạnh, hoặc vốn là dân cư ban đầu của Thiên Minh thị.

***

Lâm Đăng nằm trên giường, thực sự là ngủ không được, dứt khoát rời khỏi giường, tập hít đất, hoặc là dựa vào tường chổng ngược một lúc, cuối cùng cơ thể ra một chút mồ hôi, hắn mới chịu dừng lại, bắt chéo chân ngồi trên sàn nhà, đầu óc trống không, ngày này thật quá nhàm chán.

Cho đến khi vào chín giờ tối, khu dân cư cúp điện, Lâm Đăng mới đi xuống dưới tầng, một người đi bộ trên đường phố yên tĩnh, chung quanh đều tối như mực, thế nhưng những nhà máy xa xa và các khu dân cư cao cấp là đèn đuốc sáng trưng.

Đó chính là sự khác biệt đãi ngộ, muốn nâng cấp thẻ cư trú lên thành thẻ vàng, trừ việc bên ngoài nhất định phải có thực lực, còn phải có nhân duyên, bởi vì muốn được thẻ vàng, còn phải thông qua bỏ phiếu của các hộ gia đình trong khu dân cư cao cấp, tất cả đều công nhận, địa vị của ngươi mới có thể được nâng lên.

Nhưng Lâm Đăng không có ý định ở lại đây dài lâu, cái gọi là thẻ vàng gì đó không có quan trọng bằng đoạn ghi hình, hiện tại bọn họ chắc chắn là đang ôn chuyện xưa, chuyện ghi hình thế nào cũng dời lại ngày mai, đêm nay chính là cơ hội tốt.

Lâm Đăng tính toán thừa dịp buổi tối đi trộm ghi hình lại, sau đó đem tiêu huỷ, miễn cho đêm dài lắm mộng.

**

Đối với vài nơi buôn bán mấy thứ hàng không thể để cho người ta nhìn thấy trong căn cứ, Lâm Đăng rất là quen thuộc.

Cho nên lúc hắn tình cờ nhìn thấy một cửa hàng nhỏ hơn nữa đêm còn mua bán, trong lòng đã có kế hoạch.

Đẩy cánh cửa, bên trong vẫn là tối đen như mực, đôi mắt của Lâm Đăng trải qua một năm rèn luyện đã sớm thích ứng với bóng tối, trên ngăn tủ đặt vài đôi giày, đồng hồ, bọn họ bán chắc chắn không phải là những thứ này.

Lâm Đăng bước lên trước gõ gõ cửa tủ, một người đàn ông tóc rối tử dưới ngăn tủ chui ra, vừa đánh ngáp vừa phàn nàn, “Hơn nửa đêm rồi còn làm gì?”

“Hàng hiếm có không?” Lâm Đăng đè thấp cổ họng hỏi.

Động tác ngáp của người đàn ông dừng lại, hắn lấy cái bật lửa đốt ngọn nến trên tủ bên cạnh, nương theo ngọn lửa cẩn thận nhìn Lâm Đăng, “Người trẻ tuổi lạ mặt nha, mới tới?”

“Đúng.” Lâm Đăng lại hỏi, “Có không?”

“Không có, tôi không có bán.” Người đàn ông lắc đầu, lạ mặt, ông ta không dám chiêu đãi. Những thứ ông ta bán vốn là hàng cấm trong căn cứ quy định, nếu bị người phía trên biết, nhẹ thì thu hết tài sản, cắt đứt cung cấp khẩu phần, nặng thì có thể bị đuổi ra khỏi căn cứ, đầu năm nay nếu ra căn cứ, đối với người yếu ớt như ông ta, tám phần là chết chắc.

Lâm Đăng đưa tay để một túi chocolate lên trên tủ, nhướn mày cười hỏi, “Có không?”

Người đàn ông sửng sốt một chút, nắm lấy túi muồn thu về lại bị Lâm Đăng đè tay lại.

“Cậu muốn mua cái gì?” Ánh mắt người đàn ông vẫn dán vào chocolate, mà vỏ túi gần như bị ông ta xé rách.

“Đạn thuốc mê có không?” Lực ở tay Lâm Đăng không giảm, mắt không chớp nhìn vào người đàn ông.

“Có, nhưng thứ này gần đây rất khó kiếm, cho nên một túi chocolate chỉ đổi được một viên.”

“Lại thêm một mặt nạ phòng độc, ông bán cũng không lỗ.”

Người đàn ông mặt đầy đau lòng gật đầu, “OK.”

Cuối cùng Lâm Đăng buông tay ra, người đàn ông lập tức ôm túi chocolate vào lòng, trong chốc lát lại cúi mũi xuống ngửi, rõ ràng mỗi thanh chocolate đều có một lớp giấy gói bên ngoài, nhưng ông ta hít giống như là hít thuốc phiện, thực sự nghe được hương vị ngọt ngào của chocolate.

“Nhanh lên, tôi đang vội.” Lâm Đăng nhíu mày, nhắc nhở một câu.

Người đàn ông ôm chặt túi chocolate đi vào cánh cửa nhỏ đằng sau, qua một lát cầm một quả bóng màu trắng và một cái mặt nạ màu đen đi ra, đặt hai thứ này lên bàn, ông ta lại ôm túi chocolate lập tức chui vào ngăn bàn lần nữa.

Lâm Đăng kiểm tra một lúc thấy không có vấn đề, liền đội mặt nạ lên mặt, sau đó cầm đạn thuốc mê rời khỏi cửa hàng.

Đi một đường đến cổng dành khu dành riêng cho dân cư cao cấp, cảnh vệ trong bót an ninh có mang theo súng, chẳng qua hiện tại hắn ta đang ngủ gà ngủ gật. Lâm Đăng cúi thấp người lên vào phòng an ninh, dễ dàng giật được khẩu súng trên tay hắn, che miệng của hắn không cho lên tiếng.

“Cầm cây bút kia lên tay, nhanh lên, không thì tao sẽ giết mày.” Lâm Đăng đè thấp âm thanh đe doạ.

Cảnh vệ bị Lâm Đăng che chặt miệng đành phải nghe theo.

“Từng thấy một người đàn ông tóc nâu nhạt khuyết tật chứ?” Lâm Đăng cầm súng gõ gõ đầu hắn ta.

Cảnh vệ lập tức gật đầu như điên.

“Đừng cử động.” Tay Lâm Đăng che miệng của hắn lại tăng thêm chút lực, “Ghi địa chỉ phòng của anh ta lại.

Cảnh vệ ngay lập tức nghe theo.

Lâm Đăng nhặt lên tờ giấy nhìn nhìn, tiếp đó đánh hôn mê kẻ đáng thương không còn giá trị lợi dụng này.

Ra khỏi phòng an ninh, Lâm Đăng ngay lập tức chạy về phía chung cư trên tờ giấy viết.

Bí mật đi đến bên cạnh chung cư, vẫn là con đường cũ, bò lên ống dẫn bên ngoài đối với hắn chỉ đơn giản như gió bay. Chung cư chỉ có ba tầng, mà bên ngoài phòng được bố trí cho Cát Nam vừa vặn có đường ống dẫn bên ngoài.

RP đầy đủ nha, có vẻ như ông trời đều giúp hắn.

Lâm Đăng sờ sờ mặt nạ của mình, xác nhận nó vẫn còn thì mới an tâm trèo lên đường ống, cho đến khi gần như có thể bước qua lan can của ban công bên phải mới dừng lại động tác bò leo, ôm ống dẫn nghe ngóng tình hình bên trong.

Không có âm thanh, thậm chí cũng không có tiếng bước chân, càng không có âm thanh của xe lăn, không ai? Nhưng đèn còn sáng, Lâm Đăng không dám bất cẩn, mà là bắt lấy lan can chống đỡ thân thể mình, hơi hơi nâng đầu lên nhìn nhìn, trên ban công không có ai, chỉ là tầm nhìn từ cửa kính vào trong phòng bị hạn chế, Lâm Đăng không thể xác định cuối cùng trong phòng có người không.

Treo như vậy thật sự rất mệt, Lâm Đăng dứt khoát lấy đà đứng lên ban công, nghĩ Cát Nam là người tàn tật cũng không làm được gì, căn bản không cần phải quá cẩn thận như vậy, huống hồ hắn còn đạn thuốc mê, làm anh ta hôn mê chỉ tốn mất vài phút.

Cửa kính không khoá, Lâm Đăng dễ dàng đẩy nó, lá gan lớn bước vào trong. Căn phòng không có một bóng người, chăn đệm trên giường gọn gàng chỉnh tề, có vẻ như Cát Nam còn chưa trở về.

Cơ hội tốt! Lâm Đăng nhìn quanh, cuối cùng chọn lựa một tủ quần áo làm nơi ẩn thân, sở dĩ chọn lựa nó bởi vì phần trên của tủ có cửa chớp, thuận tiện cho hắn quan sát tình hình bên ngoài.

Lâm Đăng chọn khu vực đổ bóng của cửa tủ, trốn vào đó và bắt đầu tưởng tượng bản thân mình là bức tượng điêu khắc, cho phép hắn giữ bất động trong thời gian dài.

Sau khoảng mười phút, ngoài cửa chuyền đến âm thanh xoay chìa khoá.

Cảnh Mặc đẩy Cát Nam đi đến bên giường, cậu lại đưa tay ôm người từ xe lăn để xuống giường.

“Tiểu Mặc, mấy năm nay em…có khoẻ không?” Cát Nam nhìn Cảnh Mặc đứng thẳng dậy, ngập ngừng hỏi.

“Rất tốt.” Cảnh Mặc như là có việc gì khẩn cấp, trả lời xong câu hỏi của Cát Nam, xoay người muốn rời đi.

“Tiểu Mặc, em trước đây rất dính anh.” Ánh mắt Cát Nam nhìn cậu rất nhu hoà, nhưng trong nhu hoà lại mang theo một loại cảm xúc quái lạ, để người nhìn không thấu anh ta.

Cảnh Mặc không dừng lại bước chân, mở cánh cửa ra.

“Tiểu Mặc, mười ba năm không gặp, em không muốn ở lại ôn chuyện với anh sao?” Đôi mắt Cát Nam ảm đạm, nhẹ giọng hỏi.

Quả nhiên Cảnh Mặc quay ngược trở lại, ngồi ở ghế dựa đầu giường, đầu cúi xuống không biết đang nghĩ gì.

“Em đã thay đổi rất nhiều.” Cát Nam nhìn Cảnh Mặc một lúc, đi đến kết luận này.

“Anh cũng vậy.” Cảnh Mặc ngước nhìn anh ta, giống như một thói quen, con ngươi màu đen di chuyển, nó dường như muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng cuối cùng chỉ run rẩy vài cái, như thể bị chủ nhân cưỡng chế chúng nó quay lại hướng ban đầu.

Đôi mắt đó xinh đẹp diễm lệ như đá Obsidian, mười ba năm trước Cát Nam thực sự thích đôi mắt này, khi no cong thành mặt trăng lưỡi liềm, bên trong như tràn ra đầy ý cười, sau đó chảy tới người đang chăm chú nhìn vào nó, Cát Nam thích bé Cảnh Mặc nhỏ xíu dính bên người mình, bởi vì em ấy có thể làm cho mình luôn vui vẻ; mười ba năm sau Cát Nam vẫn rất thích đôi mắt này, nhưng anh không thể tìm thấy bóng của mình ở bên trong, em ấy nhìn mình, nhưng lại không nhìn mình, có lẽ chỉ là em ấy nhìn theo phương hướng này, trong mắt em ấy căn bản không có mình.

Cậu bé ngày trước luôn thích bám dính mình, nay lại đối với mình gần như xa lạ, thay đổi, thật sự thay đổi.

“Hôm nay…” Là cố ý diễn cho anh trai của em xem sao, để cho anh ta biết mình không bằng một người ngoài như anh!

Cát Nam mỉm cười, môi anh ta dần dần trắng bệch, “Tiểu Mặc, còn nhớ ước định của chúng ta không?”

Cảnh Mặc ngưng một lát, sau đó gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi.” Môi Cát Nam lần nữa hồng trở lại, anh ta cười híp mắt lại giống như con hồ ly tinh cong cong ánh mắt, ít nhất là trong con mắt của Lâm Đăng là vậy.

“Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai em sẽ đến nhìn anh lần nữa. Em đã nói sẽ để anh đứng lên, sẽ không nuốt lời.” Cảnh Mặc nghiêm túc nói xong câu này, sau đó quay người đi thẳng ra ngoài không nhìn lại, đóng cửa rời đi.

Em biết là anh không phải nói ước định này mà, Tiểu Mặc, em muốn đổi ý sao?

Nắm tay của Cát Nam dần dần buộc chặt, bởi vì dùng lực quá mức nên khớp xương năm ngón tay dần trở nên xanh trắng, anh ta từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt càng tái nhợt lên.

*

Cơ hội tốt!

Lâm Đăng ném quả bóng thuốc mê nhỏ từ trong khe hở cửa chớp ra ngoài, quả bóng trắng vừa rơi xuống đất lập tức nứt ra một rãnh, từ bên trong chậm rãi thoát ra một loại khí không mùi không sắc.

Ngón tay Cát Nam nắm chặt chăn từ từ thả lỏng, đầu chóng mặt, buồn ngủ,

Lâm Đăng vẫn ở bên trong âm thầm đếm nhẩm, lúc đếm đến một trăm, hắn mới yên tâm bước ra tủ quần áo.

“Cát Nam, Cát Nam?” Lâm Đăng thử gọi anh ta vài lần, thấy đối phương không có một chút động tĩnh, lúc này mới yên tâm mạnh dạn mò mẫm trên người anh ta.

Để đâu đây?

Quần áo của anh ta chỉ có vài cai túi, Lâm Đăng lật khắp cũng không tìm thấy dấu vết nào đáng ngờ, chẳng lẽ trên xe lăn?

Lâm Đăng lập tức đi đến chiếc xe lăn ở giữa phòng, động tác tay vô cùng thô bạo bắt đầu phá dỡ chiếc ghế dựa đáng thương.

Chăm chỉ lao động không phải là tốn công, cuối cùng để cho hắn tìm được cái thẻ nhớ ở phần rỗng trên tay vịn.

Mà chiếc xe lăn cũng đã bị hắn phá dỡ thành từng mảnh.

Tìm được đồ vật, Lâm Đăng không dừng lại, tìm một góc tối tháo mặt nạ xuống, sau đó lấy chiếc áo gió màu đen từ trong kho hàng nhỏ, hắn không quay về tiểu khu Thanh Thượng mà là đi tiểu khu khác, tuỳ tiện tìm một toà nhà, trực tiếp nghỉ một đêm trên mái nhà, mà đường đi của hắn trên cơ bản đều né tránh hết các camera xung quanh.

Không sợ như lỡ, chỉ sợ lỡ như, vạn sự phải lấy cần thận làm đầu.

_____________

RP: nhân phẩm, vận may.

______________

Obsidian còn gọi là đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.

image


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.