[Mạt Thế] Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc

Chương 115: Mẹ Chồng Phát Uy




Thân cây to đến mức phải cần hơn 10 người mới có thể ôm hết.

Cây xum xuê lá màu cam trong suốt, trên cây chi chít quả giống như trái lồng đèn (tầm bóp) nhưng mỗi trái đền phát ra ánh sáng màu vàng cam trong rất quái dị.

“Đó là cái gì?” - Mọi người nhìn cái cây to lớn lại nhìn bản thân đang bị rễ của nó quấn chặt mà không khỏi kinh ngạc.

Những người lúc nãy đã ăn qua thức ăn trên bàn trở thành con mồi đầu tiên cho cây được gọi là Linh vật kia.

Rễ cây quấn quanh người đó như đang biến người đó thành một cái kén.

Nhưng rất nhanh sau đó rễ cây đã lui đi để lại trước mặt mọi người một cái xác bị ăn đến nham nhở chỉ còn vài miếng thịt còn dính trên bộ xương trắng.

Giống hệt những cái xác bọn cô đã thấy ngoài cổng làng.

Sau khi ăn xong một người bằng mắt thường có thể thấy trên cây lại đơm hoa kết quả thêm một trái nữa.

Trái cũ đã chính liền rơi xuống đất.

Những người dân trong làng đều mang thúng được lót bằng lông vô cùng êm ái ra hứng.

Lúc mọi người đang không hiểu vì sao những trái đó lại được nâng niu như vậy thì có một người không cẩn thận đón không kịp trái lòng đèn để nó rơi vỡ xuống đất.

“Ken...”

Âm thanh quả lòng đèn rớt xuống nhất giống như âm thanh của chuông nhưng bị lạc điệu.

Tiếp theo sau khi trái lồng đèn rơi xuống đất thì vùng đất mềm xung quanh nó dần dần lên cỏ và ngay cả hoa dại cũng xuống hiện.

“Đồ vô dụng.

Đưa nó xuống.” - Tên trưởng làng nhìn thấy trái “thần” lại bị cô nhóc vụng về không lấy kịp liền tức giận sai người đem cô nhóc ra ngoài trừng phạt.

Chỉ là phạt gì không nằm trong phạm trù hiểu biết của bọn cô.

Tiếp theo những người đã từng dùng qua thức ăn trong làng đều bị rễ cây ăn sạch sẽ và trên cây lại tiếp tục tạo ra quả cho dân làng hái.

Thì ra loài cây này ăn thịt người và cho bọn họ quả để nuôi sống dân làng.

Không biết loài quả này có công dụng gì nhưng chỉ cần dùng quả cây tạo ra cỏ thì có thể chăm nuôi gia xúc cho làng rồi.

“Bọn bây tại sao lại không bị?”

Trưởng làng họ Hạ kia nhìn thấy chỉ có vài chục người bị cây Linh vật ăn, trái “thần” thu được cũng không là bao nhiêu, vậy làm sao giúp được dân làng có thức ăn trong mùa đông này đây?

“Tụi bây banh miệng chúng nó ra, nhét thức ăn vào”

Cây không tiếp tục ra trái nữa khiến dân làng trở nên phẫn nộ với nhóm người Thanh Nguyệt.

Ai nấy đều hầm hầm sát khi cầm lên những thức ăn đã rơi dưới đất lên để ép bọn cô ăn.

“Không thể chịu nổi nữa” - Hoàng Vân vừa nghĩ tới nếu ăn phải đống thức ăn đó rồi trở thành cái xác không toàn thầy kia liền dẫy dụa dùng lôi dị năng giật cho rễ cây bốc khói.

“Thì ra dân làng các người dùng cách này để tồn tại khi mạt thế”

Từng người từng người trong đoàn Thanh Nguyệt lúc này đều dùng dị năng thoát ra khỏi rễ cây.

Nhìn đến đồng bạn phút trước còn cười đùa giờ chỉ còn lại là cái xác nham nhở không khỏi lắc đầu.

Không phải Thanh Nguyệt đã sớm truyền tin cho mọi người rồi sao? Sao bọn họ vẫn ăn? Vấn đề ở đây chỉ có thể trách bọn họ không đủ tin tưởng lão đại mới thành ra như vậy.

“Bọn bây là quái vật.

Sao bọn bây có thể làm bị thương Linh vật của tao”

Tên trưởng làng nhìn thấy có nguoefi có thể tổn thương linh vật vĩ đại liền sợ hãi.

Cây gậy cầm trên tay run rẫy chỉa về nhóm người bọn cô.

“Mấy người làm chuyện bất lương thì cũng có ngày gặp quả báo thôi” - Thanh Triệt khinh thường nhìn lão trưởng làng.

Cậu ra hiệu cho các đồng đội thổ hệ dị năng khác hợp sức muốn nâng cái cây kia lên.

“Không được.

Rễ của nó đã bao phủ cà ngôi làng rồi” - Tiểu Linh thử cảm nhận dị năng giao động từ cây phát ra liền kinh sợ.

Thì ra cô cảm giác có kẻ theo dõi mình kể từ khi vào làng là vì bộ rễ của nó sớm đã bao trọn ngôi làng.

Nếu như gặp bọn cô trễ thêm chút nữa có lẽ nó có thể thống trị cả một khu vực rồi.

“Không lôi nó lên được thành chặt nhỏ nó ra” - Chu Gia Vân như đã sớm thấy rõ sự bất thường của cây.

Bên hông bà luôn luôn vắt theo một cây kiếm cuối cùng đã được lấy ra.

Lần đầu bọn cô nhìn thấy cây kiếm toàn thân màu vàng, dị năng kim hệ dao động trên thanh kiếm làm bọn cô không khỏi cảm thán, quá mạnh mẽ, quá ngưu bức.

Chu Gia Vân như một con sóc đạp lên các rễ cây tấn công bà thằng tiến đến hướng đến thân cây.

Cây Linh vật như cảm giác được đối thủ cả thân cây đều rung rẫy phát ra tiếng xào xào.

Rễ cây không thèm tấn công nhóm người Thanh Nguyệt nữa mà toàn bộ thu về cản đường Chu Gia Vân tiến công nhưng bà không hề vì việc đó mà sợ hãi.

Một kiếm lại một kiếm chém xuống mở ra đường đi cho bà.

Đất đai xung quanh bắt đầu rung chuyển làm những người chân đang chạm đất như bọn cô không khỏi chao đảo.

“Bắt tất cả những người này trước”

Tử Hoàng vô cùng tự tin vô tài năng của mẹ mình liền điều động người đi giải quyết dân làng đáng sợ này trước.

Bọn người trong làng lần đầu thấy có người không bị mắc mưu bọn họ sớm đã chạy tán loạn nhưng đường bên ngoài làng đèu đã bắt đầu bị nứt, vỡ ra.

Rễ cây Linh vật vì chống chọi lại Chu Gia Vân nên đang thu lại để bảo vệ thân mẹ.

Ngôi làng không có rễ cây đỡ phía dưới bắt đầu nứt ra, có chỗ đã tạo thành hố sâu hơn 10 mét vô cùng đáng sợ.

“Tha cho chúng tôi.

Chúng tôi chỉ muốn được sống thôi là do cây bảo chúng tôi phải cống nạp người cho nó thì nó sẽ giúp cho chúng tôi có hoa màu và đất đai tươi tốt để sinh sống”

Một tên trong làng đang bỏ chạy thì phía trước mắt bị sạt lỡ sắp đã xuống được người trong đội bọn cô kéo lên lại.

Hắn ta vì để bảo toàn mạng sống mà kể ra hết chuyện xấu trong làng.

Những chiếc lá màu cam trong suốt trên cây có khả năng khiến cho dị năng giả không thể sử dụng dị năng mà để cây tuỳ tiện cắn nuốt.

Đã có rất nhiều người từ dị năng đến người thường đến làng xin được sống nương nhờ nhưng đều bị bọn họ đem đi làm thành trái cho cây Linh vật.

Nhìn đến những tội ác mà dân làng nơi đây làm bọn cô cũng không có gì để nói cả vì mạt thế vốn là vậy.

Để bản thân có thể sống mà không từ thủ đoạn.

“Aaaa” - Người đàn ông lúc nãy kể ra sự thật thấy bọn cô không để lý liền muốn bỏ chạy nhưng lại rơi vào một hố sâu khác, chết tại chỗ.

Bên này Chu Gia Vân đã chém rớt không biết bao nhiêu là rễ cây nhưng chém hoài vẫn không hết.

Khi Chu Gia Vân tiến đến gần thân cáy cho nó ngay một kiếm thì trên thân cây bắt đầu chảy ra thứ nước màu vàng vô cùng gây mũi.

Cây Linh vật bị chém trúng liền tức giận rung lắc thân cây, toàn bộ rễ cây đều bị nó tự cắt đứt để thoát ra khỏi mặt đất.

“Mày chạy đi đâu?”

Chu Gia Vân cười khinh thường cái cây, không ngờ đánh không lại còn biết chạy.

Ngờ cây bỏ rễ cứu thân mà nhóm người Thanh Nguyệt không còn sợ nơi này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Nhìn mẹ chồng cô đang chiến đấu 1 mình với cây Linh vật kia làm cô lập tức hiểu tại sao Tử Hoàng có thể bá đạo như vậy.

Cây Linh vật kia vừa bay lên không bao xa đã bị kiếm của Chu Gia Vân một lần nữa đâm xuống.

Có điều nó không ngờ Chu Gia Vân là một kim hệ dị năng, thanh kiếm trên tay bà nhanh chóng biến dài cắt đôi cả thân cây, viên tinh hạch màu cam trong suốt trong cây lập tức được văng ra.

Cây Linh vật không còn dị năng rơi tự do từ trên trời xuống.

“Cứu mẹ ta” - Thanh Nguyệt nhanh chóng ra lệnh cho ong chúa biến lớn cứu mẹ cô đang rơi tự do.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.