Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 24: Tang thi




Nguyên lai là không lâu trước đây có một nam nhân đột nhiên té xỉu, gần đây dịch cảm có chút nghiêm trọng, ở sân bay kiểm tra thực nghiêm, nhân viên sân bay lập tức thông báo cho bệnh viện cùng các ngành liên quan đến xử lý, nhưng mà không nghĩ tới xe cứu thương kia còn chưa tới, nam nhân té xỉu kia đã tỉnh lại.

Người này tỉnh lại nhưng thần trí dường như còn chút mơ hồ, bắt lấy người vợ đứng bên cạnh hắn mà cắn xuống, nghe nói máu đều bắn ra rất xa. Tiếng kêu thảm thiết làm kinh sợ không ít người, vài người đi cứu người đều bị cắn bị thương, cuối cùng bảo an dùng đèn pin mới đưa được người nọ đi.

Cô gái nói với bọn họ rằng tới đó xem thử, nam nhân bị điên kia sau khi tỉnh lại hành động cứng đờ đi, phải có mấy bảo an cùng tiến lên đem người trói lại.

"Tình huống này hẳn là bệnh chó dại phát tác, những người bị cắn đều phải đến phòng tiêm chủng để chích ngừa." Trương Tử Thành là bác sĩ, cau mày nhìn mấy người bên kia vội vàng băng bó vết thương.

Đường Mặc Kỳ lại gắt gao cau mày không nói một lời, sắc mặt thập phần khó coi. Lúc này đám người đã thối lui, Đường Mặc Kỳ có thể tinh tường nhìn đến nam nhân bị trói kia, hắn hướng tới những người kia gào rống,trong miệng đều là chất lỏng trong suốt hòa cùng máu tươi, cảm xúc rất kích động, một đôi mắt màu xám trắng giống với mắt người chết.

Đường Mặc Kỳ nhìn đến vết thi đốm nhàn nhạt trên cổ nam nhân, đồng tử đột nhiên co chặt, đột nhiên hít vào một hơi!

Này rõ ràng chính là một con tang thi còn sống sờ sờ mà!!

Đường Mặc Kỳ tóm lấy tay của Trương Tử Thành, hướng ra ngoài chạy, những người bị cắn kia, nhanh thì mười phút, dài thì mấy giờ sau sẽ lâm vào hôn mê, chờ đến khi lần nữa tỉnh lại sẽ giống như nam nhân kia, không có ý thức, chỉ là một con tang thi mang theo dục vọng điên cuồng cắn người.

Trương Tử Thành bị túm lấy, nghiêng ngả lảo đảo chạy theo hai bước, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Tiểu Kỳ? Cậu chậm một chút."

Cha mẹ Trương còn mười phút nữa mới xuống máy bay, Đường Mặc Kỳ tóm lấy Trương Tử Thành về lại trên xe, Trương Tử Thành không hiểu ra làm sao, rõ ràng cảm xúc của Đường Mặc Kỳ có chút không đúng.

"Hiện tại tôi không có thời gian giải thích với anh, chờ cha mẹ anh xuống máy bay, chúng ta trở về tứ hợp viện rồi lại nói." Đường Mặc Kỳ nói với chính mình phải bình tĩnh, đời trước đã trải qua hai năm, còn có gì chưa trải qua, chẳng lẽ sinh hoạt yên bình ngắn ngủn nửa năm đã làm cậu trở nên mềm yếu?

Đường Mặc Kỳ ám chỉ tâm lý vài phút, mới mở miệng nói: "Anh ở yên trong xe, tuyệt đối không được rời khỏi xe, cũng không cho bất luận người nào khác tiến vào, tôi đi đón cha mẹ của anh, còn anh đem cửa khóa kỹ, ngồi vào ghế lái đi."

Biểu tình Đường Mặc Kỳ thực nghiêm túc, làm cho Trương Tử Thành không dám phản bác, từ lần trước khi Đường Mặc Kỳ đến M quốc mua thiết bị bệnh viện, hắn đã cảm thấy Đường Mặc Kỳ có gì đó thay đổi, có đôi khi khí tràng đặc biệt mạnh, hắn hoàn toàn không phản bác, ngây ngốc gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái.

May mắn là hiện tại chỉ có một chuyến bay đáp xuống, Đường Mặc Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn thấy cha mẹ Trương, lập tức hô to một tiếng hấp dẫn chú ý của bọn họ, lúc này cũng không quản đến việc có giáo dưỡng hay không. Vạn nhất lại có người chuyển hóa thành tang thi, liền biến nơi này thành nơi phi thường hỗn loạn.

Mẹ Trương tên là Lâm Đạt, là người da trắng thuần khiết, thân hình cao lớn, cao không khác mấy với Đường Mặc Kỳ, mang một chiếc kính râm, kéo cánh tay của Trương ba ba ưu nhã mà đi tới.

Nhiệt tình mà hôn hôn gò má của Đường Mặc Kỳ, dùng tiếng Hoa sứt sẹo nói: "Tiểu Kỳ đáng yêu, thật cao hứng khi nhìn thấy con."

Đường Mặc Kỳ trấn định mà lễ phép chào hỏi bọn họ, hành lý còn ở chỗ thang vận chuyển, Đường Mặc Kỳ cùng bọn họ đi lấy hành lý.

"Tiểu Thành ở trên xe, chú, chúng ta cần phải nhanh lên, nơi này..... không nên ở lâu." Đường Mặc Kỳ kéo hành lý chân bước nhanh như bay, mẹ Trương đạp giày cao gót có chút theo không kịp.

"Xảy ra chuyện gì vậy....." Trương Vân Phi nói còn chưa xong đã bị tiếng hét thảm làm đánh gãy, tiếng hét phi thường thế lương, đồng thời cũng khiến nhân tâm hoảng hốt, mẹ Trương bị dọa đến sợ hãi run rẩy.

Tiếng hét thảm này giống như là một tín hiệu, đại sảnh sân bay hết đợt này tới đợt khác truyền đến tiếng hét chói tai. Nơi vận chuyển hành lý ký gửi có chút xa, nên lúc này nơi đây còn chưa có bắt đầu hỗn loạn.

"Đi!" Đường Mặc Kỳ hét lớn một tiếng, ném valy hành lý, giữ chặt tay ba Trương và mẹ Trương lập tức chạy ra ngoài, mới vừa chạy được vài bước, đằng sau xuất hiện đám người bắt đầu chạy tới đây. Ba Trương tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng ý thức được tình huống không ổn, lập tức giữ chặt lấy mẹ Trương chạy theo Đường Mặc Kỳ.

Ba người thở hồng hộc mà chạy tới bên cạnh xe, Trương Tử Thành duỗi tay từ ghế lái đem mở cửa ghế phụ và cửa ghế ở đằng sau ra, ba người lập tức lên xe.

Trương Tử Thành nhìn đến ba người Đường Mặc Kỳ chạy ra, mà đằng sau còn có rất nhiều người chạy theo, lập tức khởi động xe, đợi cho bọn họ ngồi ổn liền dẫm chân ga phóng đi.

Ba Trương và mẹ Trương quay đầu xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở đằng sau, chính là cảnh đám người bị một vài người mặt đầy huyết tinh đuổi theo, khi tóm lấy được một người thì lập tức nhào qua cắn.

Cảnh tượng phi thường máu me tàn nhẫn, mẹ Trương xem đến sắc mặt trắng bệch, dùng tiếng anh lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Sau khi lên xe, Đường Mặc Kỳ gọi một cuộc điện thoại cho Đường Kiếm Phong, đem tình huống nói cho anh biết, lại vội vàng nói thêm hai câu rồi tắt điện thoại. Sau đó cậu lại gọi cho Diệp Cẩn, nói cho hắn chuyện xảy ra ở sân bay, dặn hắn đem đóng cửa lại, tạm thời đừng ra khỏi nhà, chờ bọn họ trở về.

Ba Trương vẫn gắt gao cau mày nắm chặt tay mẹ Trương để trấn an bà, thấy Đường Mặc Kỳ đã tắt điện thoại, lập tức hỏi: "Tiểu Kỳ, rốt cuộc sao lại thế này? Nếu là bệnh chó dại cũng không có khả năng nhiều người đồng thời phát bệnh như vậy đi?"

Từ khi ở đại sảnh nhìn Đường Mặc Kỳ có chút khác thường, cảm xúc của cậu vẫn luôn căng chặt, giống như có ai đang đuổi giết, ánh mắt vẫn luôn cảnh giác mà nhìn quanh bốn phía. Đến mức ngay khi vừa phát sinh rối loạn, phản ứng của cậu nhanh nhẹn, giống như đã sớm biết sẽ có tình huống những người kia cắn người, Trương Vân Phi khẳng định Đường Mặc Kỳ đã biết được gì đó.

Đường Mặc Kỳ hít sâu mấy hơi, dần dần ổn định lại tinh thần. Ba mẹ Trương vừa đến thủ đô đã gặp được chuyện này, hẳn là đã chịu kinh hách. Nhưng tình huống lúc đó khẩn cấp, cậu cũng không còn cách nào, chỉ hi vọng bọn họ có thể tha thứ cho cậu vào thời điểm này lại nhất ý cô hành đem bọn họ đến thủ đô vào thời điểm này.

Đường Mặc Kỳ liếm liếm đôi môi khô ráo, quay đầu đối diện với ba mẹ Trương, nói: "Vừa rồi mọi người nhìn thấy chính là tang thi, trên TV, phim ảnh cũng có đề cập đến tang thi ăn thịt người."

Đường Mặc Kỳ nói xong câu đó, trong xe liền trầm mặc, Trương Tử Thành một bên lái xe một bên dùng ánh mắt 'cậu đang nói cái gì tôi nghe không hiểu' để nhìn cậu, Đường Mặc Kỳ trừng mắt nhìn hắn một cái, ý bảo hắn lái xe cho cẩn thận. Sau khi xác định không còn nguy hiểm, tốc độ lái xe của Trương Tử Thành rõ ràng giảm xuống.

Mẹ Trương vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Đường Mặc Kỳ, tựa hồ còn đang không hiểu "tang thi" là có ý tứ gì. Mà Trương Vân Phi mắt sáng lên một chút, một lúc sau mới sâu kín mà mở miệng nói: "Tiểu Kỳ, có phải con và Tiểu Thành hồ nháo cùng với nhau hay không? Đây là kinh hỉ mà hai con bày ra để nghênh đón chúng ta?"

Đường Mặc Kỳ nhìn ánh mắt của Trương Vân Phi giống như thấu rõ âm mưu đắc ý của bọn họ, hít sâu một hơi nhẹ nhàng lắc đầu. Đang lúc Đường Mặc Kỳ chuẩn bị mở miệng, Trương Tử Thành và mẹ Trương đồng thời hét thất thanh, Đường Mặc Kỳ đang đưa lưng về phía cửa sổ đầu xe, ngay khi cậu nhìn thấy biểu tình hoảng sợ trên mặt mẹ Trương, trong lòng tức khắc chợt lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.