Đường Mặc Kỳ trong lòng cả kinh, vào đời trước tang thi xâm lấn là lúc trời bắt đầu trở lạnh. Tang thi xâm nhập không tạo thành thương vong gì, nhưng sự khủng hoảng của nhân loại lại làm mấy chục người mất mạng.
Diệp Cẩn lập tức đi ngược hướng với đoàn người, tiểu đội cũng lập tức theo đi lên, vừa qua khúc cua liền nghe được tiếng nổ súng của binh lính, một tiểu đội binh lính đang bắn về hướng đối diện mười mấy tang thi đang lung lay đi tới.
Binh lính trong căn cứ tuần tra vẫn là lần đầu tiên đối mặt với tang thi, lúc bắn thì tay đều run hết cả lên, mười mấy con tang thi lục tục ngã xuống bốn năm con, còn lại vẫn đang giãy giụa tiến tới đám người.
Mấy vị binh lính lập tức bỏ chạy kéo ra một khoảng cách, sau đó lại quay đầu lại bắn tiếp, mắt thấy đạn dược cũng sắp hết rồi.
Lều trại trên đường đều bị dẫm đạp hoàn toàn hư hỏng, không ít thi thể toàn là máu nằm trên mặt đất. Đám người Đường Mặc Kỳ lập tức chạy qua chỗ mấy con tang thi, xung quanh cũng có vài nam nhân đang cầm xẻng, rìu linh tinh nóng lòng muốn thửu, thấy bọn họ đi tới thì cũng lập thức chạy theo.
Mấy vị binh lính tuần tra thấy có người tới hỗ trợ lập tức nhẹ nhàng thở ra, binh lính hết đạn cũng nhặt côn sắt gậy gỗ lên.
Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn xông vào đầu tiên, hai người tách ra hai bên, hướng về tang thi đang vọt qua, đám người đằng sau cũng sôi nổi cầm đao chạy đến.
Lúc này trời đã tối hoàn toàn, trên đường đều là lều trại đã hư hỏng, đám người hỗn loạn mù quáng chạy đến khiến cho đồ vật sinh hoạt trong lều văng ra.
Một người nam nhân trung niên vung rìu vọt lên, chém về phía một con nữ tang thi, máu đen lạnh lẽo lập tức phun tung tóe khắp nơi, văng lên toàn bộ trên ngực ông ta.
Nam nhân trung niên la lên một tiếng, lại vung rìu lên một chút, đầu nữ tang thi liền rớt xuống dưới đất, thân thể cũng ngã xuống. Nam nhân trung niên cả người run rẩy lui về phía sau hai bước, không nghĩ tới lại vấp phải một cái hộp nằm trên mặt đất, thân thể mất cân bằng mà ngã xuống.
Nam nhân trung niên la lên một tiếng, sợ tới mức chống hai tay hai chân liên tục lùi về sau.
Lúc này Diệp Cẩn đã giải quyết xong con tang thi thứ hai, thấy người nam nhân kia gặp nguy hiểm liền chạy tới hai bước, khảm đao trong tay cũng vung ra, chuẩn xác chém trúng cổ tang thi, tang thi lung lay "hống" lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.
Lúc này một binh lính tuần tra lại đột nhiên hướng về phía bên này nả một phát súng, sau khi tiếng súng vang lên, Diệp Cẩn "bang" một tiếng mà che lại bụng quỳ xuống, Trương Tử Thành đỏ mắt la lên một tiếng "Diệp ca!"
Đường Mặc Kỳ đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Cẩn lấy tay che lại bụng, nơi đó không ngừng tràn ra máu tươi.
Đường Mặc Kỳ giải quyết tang thi trong tay, giơ tay giải quyết tang thi bị gãy chân đang bò trên mặt đất hướng tới chỗ Diệp Cẩn một rìu, cậu cũng nhanh chóng chạy tới chỗ Diệp Cẩn, cùng Trương Tử Thành đỡ lấy hắn.
Hơn mười con tang thi bị bọn họ giải quyết ngắn ngủn trong vài phút, nam nhân trung niên vẫn còn đang ngây người, binh lính tuần tra chạy tới xin lỗi Diệp Cẩn liên tục, bọn Đường Mặc Kỳ căn bản không biết được kỹ thuật bắn súng của người này không xong đến như vậy.
Trương Tử Thành nhanh chóng xử lý cầm máu cho Diệp Cẩn, nhưng máu vẫn như cũ trào ra, Trương Tử Thành cau mày nói: "Tiểu Kỳ, chúng ta cần phải đưa Diệp ca đi bệnh viện, loại tình huống này hẳn ra bi thương đến nội tạng rồi, viên đạn còn ở bên trong, cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật."
Đường Mặc Kỳ khẽ cắn môi, nhìn Diệp Cẩn, nói: "Diệp ca nếu tin tưởng tôi, chúng ta liền mang Diệp ca trở về tứ hợp viện."
Nơi này chỉ cách tứ hợp viện hai ngã rẽ, nếu đến bệnh viện thì lại quá xa, không có xe cứu thương, với tình trạng của Diệp Cẩn để lâu thì rất nguy hiểm, hơn nữa trong không gian của Đường Mặc Kỳ có các thiết bị dùng để phẫu thuật, Trương Tử Thành cùng mẹ Trương đều có thể đảm nhiệm lần giải phẫu này.
Trương Tử Thành sửng sốt một chút, bất quá cũng không có phản đối, Diệp Cẩn liếm liếm môi, sắc mặt tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi lạnh, bất quá ý thức vẫn còn thanh tỉnh, nhìn Đường Mặc Kỳ nói: "Tôi tin tưởng cậu."
Hứa Sĩ Thanh đẩy mọi người ra, dùng lều trại trên đường làm thành một cái băng ca giản dị, nâng Diệp Cẩn lên lập tức trở về tứ hợp viện.
Diệp Trạch Việt cùng Trương Vân Phi không yên tâm bọn họ, còn đang canh giữ trước cửa nhà, thấy Diệp Cẩn bị nâng về, cả hai đều khẩn trương lên. Đặc biệt là Diệp Trạch Việt, nhìn đến cả người đầy máu của Diệp Cẩn, sợ tới mức cả người đều cứng đờ. Bị Trương Vân Phi kêu một tiếng mới phản ứng lại.
Diệp Cẩn được đưa về phòng hắn, mẹ Trương vừa trở lại không lâu, lúc này đang cầm hòm thuốc theo qua.
Đường Mặc Kỳ hướng về phía Hứa Sĩ Thanh ra hiệu một ánh mắt, Hứa Sĩ Thanh lập tức hiểu ý, thu xếp những người không liên quan ra khỏi phòng. Đường Mặc Kỳ cũng đi theo ra ngoài, đi về phía sau dãy nhà đằng sau.
Lúc ở trên đường cậu đã hỏi qua Trương Tử Thành về những thiết bị cần thiết, bây giờ cần phải vào không gian lấy đồ, chỉ có thể dùng dãy nhà phía sau này yểm hộ.
Chờ đến khi Đường Mặc Kỳ đem tất cả thiết bị giải phẫu chuẩn bị xong, Diệp Cẩn đã hôn mê. Mẹ Trương miễn cưỡng giúp hắn cầm máu, nhưng viên đạn vẫn còn ở bên trong, cần phải giành giật từng giây từng phút để làm phẫu thuật.
Diệp Trạch Việt nắm chặt lấy tay Diệp Cẩn nức nở, nước mắt không ngừng rơi xuống, mọi người đều không khuyên được y.
Mẹ Trương và Trương Tử Thành đã mặc đồng phục giải phẫu, Trương Tử Thành còn đang chuẩn bị thuốc tê, mà mẹ Trương đã chuẩn bị xong thuốc, đang cho Diệp Cẩn truyền dịch.
Đường Mặc Kỳ đi qua muốn ôm lấy Diệp Trạch Việt kéo y ra ngoài, nhưng y vẫn bắt lấy tay Diệp Cẩn không bỏ, Trương Vân Phi đành phải tiến tới hỗ trợ kéo y ra.
Đang vào lúc hai người mạnh mẽ muốn tách Diệp Trạch Việt ra, Diệp Trạch Việt đột nhiên hét to một tiếng khiến cho Đường Mặc Kỳ cùng Trương Vân Phi giật nảy mình, buông lòng tay ra. Cùng lúc đó, trên người Diệp Trạch Việt hiện lên ánh sáng màu trắng ngà, giống như đột nhiên xuất hiện sương mù giày đặc.
Ánh sáng từ trên người Diệp Trạch Việt chậm rãi xông ra, theo tay y mà nhanh chóng chuyển sang tay Diệp Cẩn, ngay sau đó chui vào da hắn.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn dị tượng này, chính Diệp Trạch Việt cũng bị bản thân làm hoảng sợ, động cũng không dám động mà nhìn.
Ngay sau đó Trương Tử Thành hô lên một hơi, mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy miệng vết thương của Diệp Cẩn đang mở ra, máu tươi lại chảy ra lần nữa, hơn nữa một viên đạn đang bị đoàn sương trắng bao vây lấy ra từ bên trong. Chỉ trong hai giây, miệng vết thương của Diệp Cẩn đã tự động khép lại. Toàn bộ miệng vết thương đều bị phiếm ánh sáng màu sương trắng.
Đại khái hai phút sau, sương trắng trên người Diệp Trạch Việt biến mất, mà vết thương của Diệp Cẩn cũng hoàn toàn khép lại, hô hấp của Diệp Cẩn cũng hòa hoãn lại bình thường, sắc mặt cũng bình ổn lại.
Toàn bộ căn phòng đều lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều khiếp sợ mà nhìn Diệp Trạch Việt, ngay cả Đường Mặc Kỳ cũng choáng váng.
Hai năm kiếp trước, cậu cũng chưa từng nghe qua loại dị năng nghịch thiên như thế này. Chính Diệp Trạch Việt cũng có chút ngốc, y vẫn luôn cho rằng bản thân không có thành công thức tỉnh dị năng, hai chân có thể hồi phục đã khiến y cảm kích không thôi, không nghĩ tới hiện tại.....
Khi Đường Kiếm Phong trở về đã nhìn thấy mọi người vây quanh ở trong phòng Diệp Cẩn, lại nhìn chằm chằm Diệp Trạch Việt phát ngốc, anh đi đến bên cạnh Đường Mặc Kỳ khó hiểu hỏi: "Đều làm sao vậy, Diệp Cẩn thế nào?"
Vẫn là Trương Tử Thành phản ứng trước tiên, kiểm tra cho Diệp Cẩn vài hạng mục thường quy, sau đó mới nói với mọi người: "Diệp ca đã không có việc gì."