Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 47: Thành phố A – đêm (1)




“Tiểu Dương Tử, hiện tại cậu phải thả lỏng, phải tin tưởng tiểu An đứng đối diện cậu. Đúng, cứ như vậy, chậm rãi bình tĩnh lại.” Phương Bình hòa ái tươi cười, nhưng mà … Vì sao ánh mắt nháy nháy? Vì sao khóe miệng còn run rẩy? Đây là hòa ái tươi cười sao? Trên đầu khán giả vây xem chung quanh đều sáng lên một dấu chấm hỏi.

Dương Sở Thuần nhìn nụ cười hòa ái như vậy, lập tức quay đầu nghiêm túc nói với Thẩm An đang vạn phần không còn lời gì để nói, “An An, cậu tới đi! Tôi chuẩn bị tốt rồi!”

Nhìn bộ dạng Dương Sở Thuần khẳng khái hy sinh như vậy, Thẩm An càng 囧, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, vươn tay, “Đến, bắt tay tôi.” (giống kêu chó quá =]])

Dương Sở Thuần nháy mắt mấy cái, vươn móng vuốt ra. (Tui thề, qt chính xác ghi “móng vuốt” =]])

Thẩm An nắm lấy, sau đó bình tĩnh nhìn Dương Sở Thuần.

Dương Sở Thuần chớp mắt, lại chớp mắt.

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm Thẩm An đang nắm móng vuốt Dương Sở Thuần. Cảm thấy bộ móng kia thật là… chướng mắt. Vì thế, nhẹ giọng hỏi, “An An, em nghe được cái gì?”

Thẩm An quay đầu nhìn Thẩm Duệ, vẻ mặt nghi hoặc, “Anh, biệt hiệu trước kia của anh là mặt quan tài à?”

Thẩm Duệ ngẩn ra, lập tức nhìn Chu Vũ. Chỉ thấy Chu Vũ đã âm trầm hung hăng trừng Dương Sở Thuần. Còn Dương Sở Thuần lúc này lại chỉ lo kinh dị và hưng phấn nắm tay Thẩm An liều mạng lắc, “Thẩm An đệ đệ cậu thật có thể nghe được tiếng lòng của tôi a, thật là lợi hại a! Ai, cậu nghe lại lần nữa ——”

Dương Sở Thuần chưa nói xong, đã bị Chu Vũ mặt không đổi sắc nắm cổ!

Dương Sở Thuần ai u một tiếng, “Ai! Chu đội! Anh bị sao vậy? Mau mau mau buông tay —— đau quá!”

Chu Vũ hừ hừ, nhìn Thẩm Duệ, “Tôi đi xử lý việc nhà.”

Thẩm Duệ mỉm cười, “Cậu đi đi, không cần gấp.”

Vì thế Dương Sở Thuần liền như vậy bị Chu Vũ nắm cổ lôi đi một đường, quần chúng vây xem vẫy khăn tay tỏ vẻ đồng tình —— ngu ngốc! Biệt danh mặt quan tài của Chu đội mọi người đã quên sau nhiều năm, vậy mà hắn lại lôi ra!

Chu Vũ và Dương Sở Thuần đi rồi, quần chúng vây xem cũng tản đi. Lúc này mọi người đã biết Thẩm An lại có thêm một dị năng —— lắng nghe. May mà dị năng này có mấy điều kiện tiên quyết, ví dụ như giữa hai bên phải cực kỳ tin cậy, phải có tiếp xúc trực tiếp, nếu không, mọi người thật không dám tiếp cận Thẩm An.

—— không sai, đây là mục đích Thẩm đại nhân để Thẩm An làm thí nghiệm dị năng trước mặt mọi người. Làm cho mọi người an tâm, cũng tiện cho điều tra kế tiếp.

Lúc này còn lại mấy người Bạch Cảnh Khanh, Từ Trường Thiên, Phương Bình, Thẩm Duệ, Thẩm An.

Ánh mắt Phương Bình sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Thẩm An, xoa xoa tay, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, “Tôi nói, tiểu An à, để bá bá thí nghiệm cậu một chút được không?”

Thẩm An còn chưa trả lời, Thẩm Duệ liền mỉm cười đưa tay ngăn Phương Bình định túm lấy Thẩm An, “Phương giáo sư, thiết bị tinh lọc nguồn nước kia xong rồi à?”

Phương Bình cứng người, lập tức cười gượng ha hả hai tiếng, “Sắp xong, sắp xong …”.

Tiếng nói vừa dứt, Phương Bình liền quay lại trừng mắt mắng Từ Trường Thiên, “Còn ở nơi này làm gì! Còn không nhanh chóng đi nghiên cứu cho tôi!”

Từ Trường Thiên thật vô tội, hắn rành cơ điện, chứ không phải nghiên cứu sinh vật, rống hắn làm chi?

Nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn đẩy xe giúp Bạch Cảnh Khanh rời đi. Bạch Cảnh Khanh trước khi đi nghiêm túc dặn dò Thẩm Duệ, “Bộ xương khô màu đen kia có thể bắt sống thì tận lực bắt sống.”

Thẩm Duệ mỉm cười phất tay, “À, yên tâm đi. Tôi sẽ giao cho lão Chu đi bắt.”

Bạch Cảnh Khanh nghe không phải là hai tên ngu ngốc Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ kia, mới yên tâm đi theo Phương Bình tiếp tục nghiên cứu thiết bị tinh lọc nước!

Mấy người Bạch Cảnh Khanh đi rồi, Thẩm Duệ mới quay đầu nói với Thẩm An, “An An, về sau tận lực không tiếp xúc trực tiếp với những người khác.”

Thẩm An nhẹ nhàng gật đầu, “Em biết.”

Lúc nãy sau khi anh Chu nói ra là hắn nghe được tiếng lòng, trừ Anh hai hắn, ánh mắt những người khác đều có chút quái quái. Khi đó, hắn mới trì độn phát hiện, dị năng của hắn sẽ bị những người khác bài xích. Dù sao ai cũng không nguyện ý tiếng lòng của bản thân bị nghe được đúng không?

Cho nên, Anh hai gọi Dương Sở Thuần đến làm thí nghiệm, làm cho mọi người hiểu được, không phải hắn muốn nghe là có thể nghe…

—— nhưng trên thực tế, hắn cũng không muốn nghe.

Bất quá, Thẩm An quay đầu nhìn Thẩm Duệ, hoang mang, “Anh, giống như em không có biện pháp nghe thấy tiếng lòng của anh?”

Anh hai cực kỳ tin cậy hắn, Anh hai cũng không bố trí phòng vệ với hắn, hơn nữa hắn và Anh hai tiếp xúc rất thân mật —— khụ khụ, cả hôn cũng có không phải sao?

Nhưng mà, hắn chưa bao giờ nghe thấy tiếng lòng Anh hai. Kỳ quái, đây là vì sao?

Thẩm Duệ cười ôn nhu sờ sờ đầu Thẩm An, thấp giọng nói, “Bởi vì anh là trông coi tử phủ mà.”

Thẩm An không hiểu, không có cách nào nghe được trông coi tử phủ sao? “Trông coi” này rốt cuộc là có ý gì?

Nhưng Thẩm Duệ không giải thích thêm, chỉ cười cười nắm tay Thẩm An đến xe Phấn Hồng. Nãy giờ mẹ Thẩm đã ngoắc gọi bọn họ nhiều lần.

Sao mẹ không dùng đồng hồ liên hệ bọn họ? Gào thét như vậy không mệt sao?

—— Thẩm Duệ không giải thích thêm, bởi vì ý nghĩa trông coi tử phủ giải thích đúng theo mặt chữ. Nhưng đại khái An An chưa bao giờ suy nghĩ theo phương diện này. Như vậy cũng tốt, An An đỡ phải có cảm giác mâu thuẫn.

Đi đến cửa xe Phấn Hồng, chỉ thấy mẹ Thẩm và vài dì thật cẩn thận che chở một đứa bé, nhẹ chà lau, đứa bé kia ngũ quan xinh đẹp đáng yêu, trắng trắng mềm mềm, thì ra bộ dáng đứa bé như vậy a? Lúc còn bẩn hề hề nhìn đoán không ra, lúc này đã nhìn ra đúng là một đứa bé trai xinh đẹp … Hở? Từ từ, sau lưng đứa bé trai là cái gì vậy?!

Thẩm Duệ và Thẩm An kinh ngạc nhìn thứ óng ánh trong suốt ẩm ướt giống như đôi cánh hồ điệp sau lưng đứa bé…

Không phải chứ, đứa bé trai này có cánh??

—— thiên sứ?!

Trên xe Phấn Hồng, Phương Bình cầm kính lúp híp mắt nhìn chằm chằm một đôi cánh óng ánh trong suốt, nghiêm túc lẩm bẩm nói, “A, dĩ nhiên là hoa văn, uhm, hẳn không phải là chủng loại Brazil …”

“Khụ khụ, giáo sư, cái kia, đứa bé này không phải là hồ điệp…” Ngải Hiểu Trân đứng bên cạnh khẽ nói.

“Vô nghĩa! Đặt rõ ràng trước mặt ta ta sẽ không biết sao? Này đương nhiên là người! A, đương nhiên nói không chừng nó là yêu tinh hồ điệp…”

“Tiểu An, cậu bảo đứa nhỏ này đem cánh xếp lại để tôi xem thử.” Bạch Cảnh Khanh bình tĩnh nói, cầm thước dây trong tay đo đạc chiều dài cánh.

—— lúc này, Thẩm An ôm đứa bé ngồi trong xe Phấn Hồng, mấy dì mấy thím vây quanh, còn có mấy người vừa nghe đến đứa bé mọc cánh liền chạy tới tổ nghiên cứu sinh vật.

Thẩm An nhìn mấy người trước mắt phát ra lục quang hận không thể đem đứa bé ôm đi nghiên cứu, có chút đau đầu, những người này căn bản là không biết hiện tại đứa bé gắt gao bám hắn không tha, ánh mắt muốn khóc không khóc, lại nha nha thẳng khóc trong đầu hắn.

“Hu hu… Nhân gia không phải yêu tinh, mẹ nói nữ nhân hư hỏng câu dẫn ba mới là yêu tinh… Hu hu… Bảo bảo là bé ngoan…”

Thẩm An bất đắc dĩ cúi đầu, vuốt ve đầu đứa bé trấn an, “Ừ, bảo bảo là bé ngoan.” Vừa nói vừa cầu cứu nhìn Thẩm Duệ vẻ mặt trầm tư đứng ở bên ngoài.

Nhưng thấy vẻ mặt Thẩm Duệ trầm tư, Thẩm An đành phải nhìn sang Bạch Cảnh Khanh, “Anh Bạch, đứa nhỏ này hiện tại đang rất sợ hãi, hay là để hôm khác?”

Bạch Cảnh Khanh xem xét đứa bé đang gắt gao túm quần áo Thẩm An, gật đầu, uhm, xem ra đứa nhỏ này bị bọn họ dọa sợ rồi. Vì thế, Bạch Cảnh Khanh khuyên bảo, Phương Bình rốt cục đồng ý trở về, Ngải Hiểu Trân ỷ vào mình thuộc xe phấn hồng, không chịu rời đi, đảo chung quanh, cùng Thẩm Uyển, Phương Hiểu Thanh khe khẽ nói chuyện.

Thẩm Duệ rốt cuộc lấy lại tinh thần đi tới, ngồi bên cạnh Thẩm An, ngưng trọng nói, “An An, em hỏi nó một chút, cái cánh này mọc ra lúc nào?”

Thẩm An học theo phương pháp các dì bên cạnh chỉ, nhẹ nhàng ngốc vụng vỗ vỗ lưng đứa bé, vừa ôn nhu hỏi, “Bảo bảo, cánh xinh đẹp của em mọc ra lúc nào vậy?”

Đứa bé hút hút cái mũi, ngẩng đầu nhìn Thẩm An, mắt to mông lung rốt cuộc không còn ngấn nước mắt, nhẹ nhàng nói trong đầu Thẩm An, “Mẹ ngủ, bảo bảo không có ngủ, bảo bảo vẫn chờ ba ba. Chờ chờ, bảo bảo rốt cuộc mệt nhọc. Ngủ một giấc, sau khi tỉnh ngủ, mẹ đã không thấy tăm hơi…”

“Ba đến, sau đó, bảo bảo liền phát hiện sau lưng mọc cánh, hương vị của ba trở nên thối thối, ba nói ba đi tắm sẽ không thối. Sau đó ba đi tắm sạch, vẫn còn thối thối. Sau nữa, ba bế bảo bảo đi ra ngoài, đến cái chỗ bán rất nhiều địa phương. Ba nói, bảo bảo chờ hắn, bảo bảo chờ a chờ, sau đó ba đem về thiệt nhiều ăn và nước trái cây, nhưng mà hương vị ba càng thối. Ba nói, ba mệt, buồn ngủ, bảo bảo đừng làm phiền ba. Bảo bảo muốn tìm mẹ, ba nói mẹ cũng mệt mỏi, nhưng bảo bảo nhìn, không thấy mẹ, ba liền không để ý tới bảo bảo, vẫn luôn ngủ nha ngủ nha…

Sau đó, bảo bảo không còn nói được, bảo bảo muốn gọi ba mẹ đều gọi không được. Ba mẹ đều đi ngủ, bảo bảo muốn gọi bọn họ dậy. Bọn họ ngủ ngon lâu thật lâu, anh trai kem ly, mang bảo bảo đi tìm ba mẹ được không? Bảo bảo muốn ngủ cùng bọn họ …”

“A? Anh trai kem ly, sao anh lại khóc?”

********

Ráng chiều vẫn chậm rãi vẽ loạn chân trời, đỏ sậm, giống như màu máu, giống như kể ra, trong thành phố đổ nát xa xa đã từng phát sinh đủ loại chuyện.

Thẩm An ngồi trên mui xe Hummer, nhìn ráng chiều lắng đọng lại trong phế tích xa xa.

“An An?” Thẩm Duệ không biết đi vào từ khi nào ngồi cạnh Thẩm An, đưa qua một hộp chocolate, lúc thu thập chocolate, hắn để lại một hộp.

Thẩm An cúi đầu, nhìn hộp kẹo trong tay Thẩm Duệ, dark chocolate, loại hắn thích nhất…

Thẩm An yên lặng lấy ra một viên, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt.

“An An muốn quay lại xem thử?” Thẩm Duệ hỏi.

Thẩm An giương mắt nhìn sang Thẩm Duệ, hắn rất muốn quay lại, rất muốn nhìn xem ba mẹ bảo bảo có phải hay không còn trong cửa hàng tiện lợi đó?

Hắn rất muốn biết… Ba mẹ bảo bảo thật sự đã mất sao?

Nhưng hắn không thể làm như vậy. Anh hai sẽ không đáp ứng. Cho dù Anh hai đáp ứng, những người khác cũng sẽ không đáp ứng. Trong một đoàn đội, hắn không thể tùy hứng làm việc.

“Anh, em …” Thẩm An vừa định lên tiếng giải thích một chút, đột nhiên, đồng hồ trong tay phát ra âm thanh cảnh báo.

Sắc mặt Thẩm Duệ và Thẩm An đều trầm xuống, có địch nhân tập kích!

“Thẩm đại nhân! Quái vật trong thành phố đột nhiên hướng lại chỗ chúng ta!” Ngải Hiểu Sơ vội vàng nói.

Thẩm Duệ lãnh tĩnh hỏi, “Số lượng nhiều ít, khoảng cách bao xa?”

“Trên một trăm con, cách chúng ta 1000 mét, hiện tại tập kết ở cửa thành phố. Không xong! Thiết bị theo dõi của chúng ta ở cửa thành phố bị phá hủy rồi!” Ngải Hiểu Sơ nói xong liền mắng to, “Mẹ nó! Quả nhiên có người ở chỉ huy! Tao giết! Quái vật mà biết phá hủy thiết bị theo dõi!”

Thẩm Duệ nheo mắt, người chỉ huy? Là kẻ phát ra tiếng còi kia?

Thẩm Duệ suy nghĩ một chút, bình tĩnh ra mệnh lệnh, “Lão Chu, lưu lại mười người bảo hộ đoàn xe lập tức rút lui! Những người còn lại cùng chúng ta lưu lại! Nữ nhân lão nhân đều không được lưu lại!”

“Rõ!” Chu Vũ lập tức trả lời.

Mười lăm phút sau, đoàn xe lần thứ hai khởi hành, mấy người Thẩm Duệ đứng ở tại chỗ, nhìn bọn quái vật cách đó không xa lao tới.

Trước khi khởi hành, mẹ Thẩm ghé vào cửa sổ bên hông xe phấn hồng, lo lắng nhìn những người lưu lại. Còn cha Thẩm ngồi trên xe xanh nhạt, trầm mặc không nói.

Phương Bình ngồi bên cạnh hắn, vỗ vỗ bàn cờ, nói rằng, “Ai, tôi nói lão đệ a, đừng lo lắng, Thẩm đại nhân bản lĩnh lớn mà, hơn nữa, bọn quái vật còn phải giải quyết. Nếu đều đi theo đi ra, vẫn bám theo chúng ta, không giải quyết hết, về sau đi theo chúng ta thì làm như thế nào? Chúng ta không nuôi nổi nhiều quái vật như vậy.”

Cha Thẩm miễn cưỡng cười, lập tức giận dữ nói, “Tôi biết, nhưng tôi … Lo lắng a.”

Phương Bình cười hắc hắc, lần thứ hai vỗ vỗ bàn cờ, “Chơi cờ! Chơi cờ! Chơi cờ liền không lo lắng a!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.