Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 38: Tôn nghiêm cuối cùng




Lão Trịnh áp chế run rẩy trong lòng, bước lên báo cáo:"Đội trưởng, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, ở trên vách đá mà tang thi trấn thủ xác thật có một huyệt động ẩn, trong huyệt động có sáu người, đã hôn mê, thương thế không rõ."

Lãnh Túc gật đầu, dẫn đầu bước về phương hướng động ẩn. Tới nơi, Y nhíu mày phân tích độ cao từ trên cửa động xuống dưới, phát hiện với độ cao này, bọn họ sẽ gặp khó khăn khi mang một đám người hôn mê không có sức lực nào xuống được. Cố Thần cũng đem mặt mình nhăn thành một cái bánh bao, hiển nhiên cũng cảm thấy đây là chuyện rất khó làm.

Toàn bộ người ở đây đều trầm tư cân nhắc về độ cao của vách đá, suy nghĩ đủ mọi phương pháp làm thế nào đưa người kéo xuống.

Lúc này, Tiểu Đặng Tử đã được thả xuống mặt đất, run run bước lên nhỏ giọng hô: "Đội...... Đội trưởng......"

Lãnh Túc nhàn nhạt quay đầu lại nhìn cậu một cái, ngữ khí thanh lãnh ngắn gọn: "Nói."

Tiểu Đặng Tử nuốt nước miếng : "Cái kia......em nghĩ tới một phương pháp, cũng không biết có thể làm được không..."

Lãnh Túc nhìn cậu, nheo nheo mắt: "Nói thử xem."

Tiểu Đặng Tử giống như được cổ vũ có thêm sức mạnh, ưởng ngực nói một lèo:"Em nghĩ dù gì động này cũng rất sâu, mà đám người kia lại nằm trong tận cùng, không bằng chúng ta lựa chọn một người có khả năng khống chế năng lực mạnh nhất, từ cửa sơn động tạo một sườn dóc, sau đó đem mấy người kia dùng quần áo bọc lại, thả từ phía trên trượt xuống dưới."

Lãnh Túc nghe vậy, suy tư một chút, y là đang cân nhắc độ nắm chắc cùng độ an tòan của phương pháp này.

Còn Cố Thần thì ánh mắt của hắn hiện tại đang phát sáng lên, đi đến vỗ bả vai tán thưởng Tiểu Đặng Tử: "Hắc, nhìn không ra nha, nguyên lai ngươi thông minh như vậy!"

Tiểu Đặng Tử cười cười, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Lãnh Túc gật đầu: "Để một người đi lên trước, chờ lát nữa vác đám người kia ra đây. Đi lên thì chạy sâu vào trong động, những người ở dưới trốn ra xa một chút."

Cố Thần nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn vách đá, hắn cảm thấy nó cũng coi như là rắn chắc, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có một chút lo lắng, hắn nhịn không được nói: "Từ cửa động mà phá đá, sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn đi?!"

Sắc mặt Lãnh Túc trấn định, đáp lời: "Cho nên phải chắc chắn một kích đắc thủ, hơn nữa lực lượng xuất ra phải nằm trong mức chịu đựng của vách đá."

Cố Thần nhăn lại cái mũi: "Nói vậy có nghĩa là việc này vô cùng khó khăn yêu cầu người có kỹ thuật xuất sắc, vậy thì ai tới?"

Tiểu Đặng Tử cười hắc hắc, khoe khang: "Nơi này trừ bỏ đội trưởng củachúng ta thì còn ai có thể khống chế dị năng tới mức cường đại được chứ, đội trưởng lợi hại nhất!"

Cố Thần ghét bỏ mà nhìn cậu một cái: "Lợi hại thì cũng là người của ta, ngươi đừng có mơ tưởng đến!"

Lãnh Túc nghe thấy lời hắn, liền nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Đặng Tử một cái.

Tiểu Đặng Tử: Nima, hù chết bảo bảo rồi!

Lãnh Túc hướng Lôi cao to nhướng mày một cái, hắn gật đầu ý bảo đã hiểu, ngay sau đó liền tìm một góc độ thích hợp đi tới, nửa ngồi xổm xuống tạo thành một tư thế trung bình tấn tay phải nắm lấy cổ tay trái gồng lên để ở trước ngực. Lãnh Túc nheo mắt nhìn loạt động tác này của hắn, sau đó liền tìm một góc độ thích hợp, y từ đó chạy như bay một chân đạp lên hai tay Lôi cao to, mượn lực muốn nhảy lên cao. Cánh tay Lôi ngay từ khi chân y đạp lên liền dóc hết toàn bộ sức mạnh hất Lãnh Túc lên cao, thành công để y thoải mái bay tới cửa động.

Cố Thần xem đến trợn mắt há hốc mồm, cái này không khác gì với khinh công trong truyền thuyết a, soái ngây người!

Lôi cao to cũng dùng phương pháp này đem Lão Trịnh đưa lên. Bất quá khi Lão Trịnh nhảy lên bộ dạng không thoải mái như Lãnh Túc, hắn còn cần y vươn tay kéo lên một phen, lúc này mới có thể đi vào.

Cố Thần quan sát kĩ toàn bộ, sau đó hắn liền đi đến bên cạnh vỗ vỗ bả vai Lôi, ý bảo cũng phải đưa hắn lên. Lôi gật đầu, vốn dĩ hắn đang đứng thẳng, lại lần nữa ngồi xổm xuống.

Cố Thần vừa lòng mỉm cười, đi tới góc độ lúc nãy Lãnh Túc lấy đà. Hắn nhanh chóng chạy vài bước, một chân đạp lên hai tay Lôi cao to. Khi hắn vừa đạp chân lên thì Lôi đã dùng sức hất hắn lên, Cố Thần cảm thấy mình đang bay a .

Đợi đến khi đại não kịp phản ứng, hắn nhận ra mình đang rơi tự do.

"A a a a―"

Lãnh Túc hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay bắt hắn, nhưng lại vồ hụt, trong lúc y đang muốn nhảy xuống rơi chung với Cố Thần thì trong chớp mắt có một đoạn dây màu đen vung lên, đó chính là tiểu Hắc đang giả chết, nhưng giờ nó đã sống dậy. Tiểu hắc cố gắng hướng lên trên mà bay, cái đuôi của nó thì đang gắt gao cuốn chặt lấy cổ tay Cố Thần. Vào thời điểm tiểu Hắc vung lên trước mặt, Lãnh túc theo bản năng chộp nó vào trong tay, ngay sau đó y mới phản ứng lại dùng lực túm chặt lấy nó.

Tốc độ rơi của Cố Thần rốt cuộc cũng giảm xuống, bất quá, hiện tại hắn đang bị treo giữa không trung, không dễ chịu tí nào nha!!!

Lão Trịnh cũng bị dọa hoảng, nhanh chân chạy tới hỗ trợ, những người còn lại ở dưới đều nhịn không được đổ một thân mồ hôi lạnh.

Hai người thực nhanh đem Cố Thần kéo lên, cả người Lãnh Túc đều tỏa ra khí lạnh, sắc mặt y cực kỳ hắc trầm, ngay sau khi vừa kéo hắn lên y lập tức túm hắn đến trước mặt mình, tức giận gầm lên: "Ngươi có thể an phận một chút hay không, có thể khiến ta an tâm một chút được không hả? Ngươi có biết vừa rồi ngươi đã dọa ta sợ chết đứng không!"

Cố Thần bị Lãnh Túc bất thình lình rống giận dẫn đến hoảng sợ, ngay sau đó hắn liền ủy khuất bẹp bẹp miệng.

Lãnh Túc rống xong rồi, lúc này mới y mới phản ứng lại với hành động của mình. Vội vàng muốn đi an ủi, lại phát hiện một đôi mở to sáng lấp lánh, ngậm đầy nước mắt, đang ủy khuất nhìn chằm chằm vào y.

Lãnh Túc dừng một chút, lúc này mới chậm rãi vươn tay thật cẩn thận đem Cố Thần ôm vào trong ngực, giọng điệu ôn nhu: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, là ta sai, đừng khóc."

Cố Thần giơ tay muốn đẩy y ra nhưng không thành, hắn liền lên án: "Người xấu, ta còn đang bị dọa sợ, vậy mà ngươi còn dữ với ta."

Lãnh Túc nghiến răng nghiến lợi: "Phải rống lên ngươi mới nhờ được cái sai của mình, ngươi cái tiểu gia hỏa vô tâm này, cả ngày đều hù ta sợ."

Cố Thần căm giận nói: "Ngươi đã nói ngươi sẽ không dữ với ta!"

Lãnh túc nheo nheo mắt: "Đó là nếu như ngươi nghe lời ta."

Cố Thần: "......" Kẻ lừa đảo!

Lãnh Túc xoa xoa đầu Cố Thần, dặn dò: "Ngoan, đi vào đi, nhớ trốn xa một chút, ta bắt đầu phá đá. Chúng ta phải nhanh chóng đem đám người này xuống."

Cố Thần ngoan ngoãn gật đầu, trực tiếp từ trong lòng ngực của y nhảy ra, nhanh như chớp trốn đến tận cùng sơn động. Lãnh túc nhìn độ ấm của cái ôm dần biến mất, mày không khỏi nhíu lại.

Lão Trịnh gật đầu một cái với y, cũng đi theo Cố Thần chạy vào trong.

Lãnh Túc vươn tay bàn tay phải ra, trên lòng bàn tay ngưng tụ một đoàn dị năng hệ lôi, dị năng từ từ ngưng kết thành một quả cầu năng lượng, xung quanh quả cầu có vô số tia điện màu tím xẹt qua. Cái quả cầu lôi điện trong tay y không ngừng to ra, càng lúc càng lớn.

Cố Thần dùng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Lãnh Túc, cảm thán trong lòng: Emma, thật sự quá lợi hại, không hổ là người hắn coi trọng a!

Thẳng đến khi quả cầu to bằng hai nắm tay người trưởng thành, Lãnh Túc mới dừng lại, ánh sáng màu tím không ngừng lập lòe, chiếu sáng một vùng.

Lãnh Túc hít sâu một hơi, lui về phía sau hai bước. Ngay sau đó y liền một chưởng đem dị năng lôi hệ trong tay chụp bay trên mặt đất phía trước mặt mình. Cùng với chấn động xung quanh là một tiếng "Ầm vang" khủng bố, mặt đá phía trước y đồng thời sụp xuống.

Một cái sườn dốc hoàn hảo, cứ thế xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Cố Thần khiếp sợ đến miệng không khép lại được, trong lòng hô hoán: Này thật là cmn quá soái!

Xong việc, Lãnh Túc chỉ hừ một tiếng, đứng lên vỗ vỗ bàn tay dính bụi. Đến khi y quay người lại đầu tiên bắt gặp chính là ánh mắt súng bài lóe sáng của Cố Thần, Lãnh Túc nhướng mày, đột nhiên phát hiện chính mình đối loại ánh mắt này có cảm giác rất hưởng thụ.

Lãnh Túc hướng Lão Trịnh gật đầu, hai người từ trong túi trữ vật không gian lấy vài tấm thảm lông khá dày, sau đó bước tới gần đám người đang hôn mê, theo thứ tự bọc lại.

Cố Thần lúc này mới có tâm tình đi theo sau nhìn chung quanh một vòng, đánh giá tình hướng huyệt động. Cái huyệt động này độ rộng không lớn, nhưng lại rất sâu. Bên trong có vài người nằm ngang dọc tứ tung, cả người co rụt giống như đang sợ tang thi có thể đánh lên đây.

Trên người bọn họ, đều mang theo vết thương lớn bé, bất quá tạm thời xem ra chỉ có một người là bị cảm nhiễm virus, bởi vì miệng vết thương của người này đã hơi hơi có chút biến thành màu đen. Những người còn lại miệng vết thương rỉ ra máu đỏ tươi, hẳn là không bị nhiễm.

Cố Thần chán đến chết nên đi đến gần đánh giá những người này, phát hiện trong sáu người có bốn người đều là những người đời trước đi theo Trần Mặc. Nhưng mà thực không vừa khéo, bốn người này đời trước cùng với hắn "rất chăm sóc lẫn nhau". Cụ thể là vì nguyên nhân gì, chính hắn cũng không nhớ rõ, chỉ biết là nhìn nhau không thuận mắt. Mà hai người khác, một tên Cố Thần không quen biết, tên còn lại chính là Trần Mặc.

Cố Thần thở dài, nguyên bản đã tính toán sau này sẽ không cùng Trần Mặc có liên hệ, hắn không nghĩ còn có thể sẽ gặp lại gã, chính là vận mệnh lại thích trêu ngươi, càng không muốn nhìn thấy, thì càng cố tình an bài để hắn cùng gã tương ngộ.

Cố Thần nhìn Trần Mặc với ánh mắt thực phức tạp, phức tạp đến cả Lãnh Túc cũng phát hiện, y khó chịu nói: "Lúc trước, sau khi ta cứu ngươi, bởi vì ta còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên đã an bài một đội viên đến canh chừng ngươi, bất quá bởi vì đội viên đó có việc gấp cần phải làm cho nên mới nhờ tên này tới canh ngươi thay, có phải hay không thực quen mắt?"

Thần sắc Cố Thần càng phức tạp, sau đó hắn trầm mặc nhìn Lãnh Túc một cái, thở dài. Cái gì có hay không quen mắt, quen đến không thể quen hơn.

Lại nói tiếp, nếu không phải đời này thời gian hắn tỉnh sớm hơn so với đời, phỏng chừng sau khi sống lại hắn vẫn còn nghĩ Trần Mặc là người đã cứu hắn, sau đó không muốn cùng gã có liên hệ mà bỏ đi, bỏ qua luôn Lãnh Túc.

Có đôi khi ngẫm lại, vận may của hắn thật đúng là nghịch thiên.

Khóe môi Cố Thần cong lên, nhợt nhạt cười cười: "Đúng vậy, rất quen mắt."

Lãnh Túc thấy biểu tình của hắn đã khôi phục, liền gật đầu không nói gì nữa, cùng Lão Trịnh phối hợp khiên đám người này ra ngoài.

Cố Thần im lặng đi vào sâu vào trong huyệt động, tìm một cục đá ngồi xuống, vẻ mặt ngơ ngác như lạc vào cõi thần tiên.

Phía dưới liền có người đến tiếp ứng, Lãnh Túc cùng Lão Trịnh rất nhanh đã đem năm người xuống an toàn. Thẳng đến khi Cố Thần hoàn hồn,hắn mới phát hiện trong huyệt động trừ bỏ ba người bọn họ, cũng chỉ còn dư lại cái người đã bị nhiễm virus.

Cố Thần đứng lên, đi đến bên cạnh Lãnh Túc, hắn cùng y nhìn nhau một lúc, sau đó hắn liền chỉ cái người bị nhiễm nằm trên mặt đất, hỏi: "Người này...... Phải làm sao bây giờ?"

Lãnh Túc nhíu mày, đáp: "Chỉ có thể giải quyết, không có biện pháp nào khác. Một khi hắn bị virus cảm nhiễm toàn bộ, lập tức biến thành tang thi, có lẽ cả hắn cũng không chấp nhận điều này, chỉ còn cách để hắn đi, đây chính là tôn nghiêm cuối cùng của dị năng giả."

Cố Thần có chút không đành lòng, sao có thể dễ dàng bóp chết một sinh mệnh như vậy. Lão Trịnh vẻ mặt trầm trọng, im lặng không nói gì.

Lãnh Túc phất phất tay, Lão Trịnh gật đầu từ túi trữ vật lấy ra một ống thuốc, bơm vào trong thân thể người kia.

Cố Thần nhìn thấy hết thảy, chóp mũi hắn có chút đỏ lên, sụt sịt.

Bọn họ vì bảo hộ người khác mà chiến đấu lâu như vậy, đến cuối cùng lại không cách nào bảo hộ chính mình, chỉ có thể dựa vào cái chết, duy trì tôn nghiêm cuối cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.